Yêu Thần Trọng Sinh Về Đô Thị

Yêu Thần Trọng Sinh Về Đô Thị - Chương 7: Thật có tiên đạo?




Mùa thu đi, thấp thoáng đã thấy gió lạnh ùa về làm lòng người tê dại. Đây là internet Thần Vũ.



Lúc này ở trong phòng của mình, Triệu Vũ Hinh đang thống kê sổ sách của tiệm. Bởi vì thời tiết đã có chút lạnh, nên nàng hôm nay khoác vào một cái áo lông màu hồng. Vốn cô gái này rất xinh đẹp, bờ má do hơi lạnh mà hơi chút đỏ ửng càng động lòng người.



Trong phòng chỉ có mình nàng, ở bên ngoài đã có nhân viên trông quán cho nên nàng không cần thiết phải ra ngoài. Làm một bà chủ nhỏ, Triệu Vũ Hinh cảm thấy cũng thật không tệ. Chí ít hàng tháng vẫn dư một ít tiền gửi về cha mẹ ở quê, một ít còn lại thì nàng dành dụm, đợi một thời gian sẽ đi nước ngoài dạo chơi, xem như là phấn đấu mười mấy năm khổ cực, có chút phần thưởng dành cho mình.



Nàng năm nay đã 24 tuổi, không còn nhỏ, thành gia lập thất nàng không vội, đợi qua 30 mới sẽ nghĩ tới. Cánh tay hơi nâng cầm, lẩm bẩm tính sổ sách, trong đầu bỗng dưng có chút phiền muộn. Nghĩ tới tên nhóc Lý Thần Dương ngày hôm qua, nàng không khỏi cảm thấy bất ngờ. Phải biết rằng 3 năm ở chung, nàng rõ ràng tính nết của tên nhóc này. Đơn thuần là quậy phá hỗn hào, không xem ai ra gì nhưng rất nhát gan, bị nàng dọa nhiều lần đều không dám cãi.



“Người vậy mà thay đổi, lại còn giả vờ không biết đánh nhau. Mấy lần trước còn bị đánh mấy lần”



Triệu Vũ Hinh thầm nghĩ, chau mày thật lâu. Cũng cảm thấy khó chịu, tên nhóc này giấu quá sâu, nước đục thì người cũng chỉ có thể mơ hồ bị lừa gạt. Nàng cắn răng, sau này cảm thấy phải càng tốt dạy dỗ hắn, khí lực lớn như vậy ra đường rất dễ hại người ta.



Bất quá đang tính toán, chợt thấy cửa đẩy vào, từ bên ngoài đi vào một người.



Lý Thần Dương buồn bực đi vào phòng, nhìn sắc mặt biến ảo của Triệu Vũ Hinh, cười cười nói:





- Chị Triệu, thức ăn tới, nghỉ tay một chút rồi ăn cho nóng. Không cần làm việc vội vã, có hại cho sức khỏe.



Hắn nói xong, Triệu Vũ Hinh mới chú ý trong tay hắn có hai bọc cơm hộp nóng hổi phả ra sương hơi. Nàng đúng là đói, liền khoát tay chỉ cái bàn trước mặt.




“Ngươi để trên bàn được rồi, ta chút nữa sẽ ăn.”



Lý Thần Dương gãy mũi liền đặt cơm hộp trên bàn. Thần thái có chút xấu hổ.



Ngày hôm qua sau khi đuổi đám lưu manh đi, hắn liền mang theo tư tưởng đắc ý đi gặp Triệu Vũ Hinh, tâm là muốn dỗ dành mỹ nữ. Nhưng mà chưa có nói cái gì, đã bị nàng một tràng chửi té nước, hơn nữa càng con mẹ nó xấu hổ hơn là, hắn phát hiện thiếu tiền căn bản không phải là nàng mà là hắn. Đúng, là Lý Thần Dương, đích thị “hắn”.



Cái gì đệ nhất Yêu Thần, hung danh lan xa? Gặp phải chuyện này thật con mẹ nó hận không có cái lỗ mà chui vào.



Nhập gia tùy tục, Lý Thần Dương coi như gánh vác dùm tên kia một cái nợ, mặc dù đã giải quyết. Đứng đối diện Triệu Vũ Hinh, hắn có hơi nâng cánh tay, để lộ ra cổ tay có vết cắt đã đóng vẩy.




Triệu Vũ Hinh chưa từng nhìn thấy vết cắt trên cổ tay hắn. Lúc này nhìn đến, liền nghi hoặc hỏi:



- Ngươi làm sao lại bị thương? Có đến bác sĩ chưa? Ta nhìn ngươi lười biếng, sợ là không có đến bác sĩ.



Nàng cau mày nói, liền đứng dậy kéo ra ngăn tủ, bên trong có một hộp cứu thương, mấy năm rồi cũng không có dùng đến, một mực nhét chỗ này.



Lý Thần Dương nhìn cử động của nàng, biết nàng muốn thay hắn băng bó. Bất quá vết thương đã không có gì, với lại lấy tình trạng thân thể của hắn hiện tại, chỉ một vài ngày liền lành lặn. Hắn khoát tay ngăn nàng lại, nghiêm túc nói:




- Chị Triệu, không cần. Em chỉ muốn hỏi chị một câu, là chị có tin trên đời có Tiên đạo hay không?



Triệu Vũ Hinh buồn bực, cái gì Tiên đạo? Đây là trong phim mới có, tên nhóc này có phải là thần kinh không ổn định hay không? Tại sao lúc này lại nói mấy cái chuyện vớ vẩn không có căn cứ này? Nàng lắc đầu, nghĩ muốn đi ra ngoài, mua cho hắn ít thuốc an thần. Tên nhóc này khí lực lớn, bây giờ mà thần kinh thác loạn, sợ rằng không có dám lại gần hắn. Sau này có chuyện gì xảy ra, nàng cũng không thể bàn giao được với cô họ.



Nhìn vẻ mặt của Triệu Vũ Hinh, Lý Thần Dương biết nàng không tin Tiên đạo rồi. Có điều hắn cũng không thất vọng, bởi vì thế giới có lẽ không có cái gọi là Tiên nhân, cho nên không tin Tiên đạo tồn tại là nhân chi thường tình. Hơn nữa hắn cũng không thật muốn nói cái gì Tiên đạo tồn tại, chỉ là lấy cớ nói một chuyện khác.




Hắn lần nữa khoát tay, nghiêm giọng nói:



- Chị Triệu, em biết chị không tin Tiên đạo tồn tại. Em bây giờ chỉ muốn nói cho chị biết là em nằm mơ gặp phải Tiên nhân chỉ đường, hắn bảo em dùng dao cắt cổ tay, cắt cho đến khi ngất xỉu, thì sẽ có Tiên đạo bám thân, không gì làm không được. Ngày hôm qua sở dĩ khí lực mạnh như vậy cũng là do nguyên nhân này.



Hắn quan sát vẻ mặt Triệu Vũ Hinh, thấy nàng lúc thì cau mày lúc thì lại nhướng mày, biết nàng cũng đã có chút bán tín bán nghi, liền cười khẽ nói:



- Chị Triệu, chị yên tâm, sau này em nhất định thay đổi.



Nói xong, hắn tiêu soái quay đầu, phẫn hận không có thần quang vận dụng tạo nên một chút tràng cảnh, sau đó phi thăng đại địa, trực tiếp bay lên trời, hào quang vạn trượng. Chỉ là nhè nhẹ đóng cửa, chậm rãi đi ra ngoài.



Triệu Vũ Hinh sắc mặt mơ màng, nghe hắn nói một hồi liền đâm ra có hoài nghi. Hoài nghi là hắn thật sự gặp phải Tiên nhân, đạt được Tiên đạo, mới trở nên mạnh mẽ như vậy. Hoài nghi là, trên đời này, có Tiên nhân hay sao?