Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long

Chương 45: 45: Sứ Mệnh




"Sơn Hà Phá Diệt!"

Bùm! Chân khí dày đặc lập tức phun trào, khoảnh khắc quyền ảnh màu vàng ngưng tụ, nó nổ tung về phía Viên Thiên Cương vô cùng cuồng bạo.



Viên Thiên Cương không có bất kỳ sự phản kháng nào, trực tiếp dùng thân thể hứng trọn một quyền này.



“Tiếp đi!”, Mục Long còn chưa kịp thi triển thì Viên Thiên Cương đã thét lên, vẻ mặt đầy phấn khích.



“Viên tộc, quả nhiên là chủng tộc chiến đấu!”, Mục Long cười khổ nói.



"Phúc Hải Trầm Uyên!"

“Đoạn Ngục Đại Băng Diệt!”, Mục Long lần lượt thi triển hai chiêu thức khác, với uy lực càng mạnh hơn.



Lần này, thân thể Viên Thiên Cương xẹt qua linh quang, quét sạch luồng sức mạnh này.



“Tiếp tục!”, Viên Thiên Cương hét lớn, thần sắc có chút điên cuồng.



“Hết rồi, hiện tại thực lực của ta thấp kém, chỉ nhớ được ba chiêu đầu, những chiêu còn lại sau này mới có thể thi triển được!”, Mục Long giang hai tay nói.



Sắc mặt Viên Thiên Cương vô cùng kích động, như thể vẫn còn đắm chìm trong chiêu thức vừa rồi, không tài nào thoát ra được.





"Được rồi, mặc dù thực lực của ngươi thấp kém nhưng chiến ý trong chiến pháp này rất đặc biệt.



Nhất định không phải thứ mà ngoại tộc có thể thu thập được.



Quả thực là cổ lão chiến pháp của Viên tộc, nếu do ta thi triển thì một quyền có thể lập tức giết chết kẻ cùng cảnh giới.



Tiểu tử, ta có thể hỏi ngươi chiến pháp này tên là gì không?"

"Tên?"

Mục Long nghe xong bỗng giật mình, tất nhiên hắn sẽ không nói rõ là "Chiến Thiên Đồ Lục", đây là truyền thừa cao nhất của Viên tộc đấy.



"Ta nhớ Thần Viên tiền bối từng nói, hình như là Chiến gì Đồ gì đó, lúc ấy không nhớ rõ”, Mục Long gãi đầu.



“Cái gì, chuyện quan trọng như vậy mà ngươi lại không nhớ sao?”, Viên Thiên Cương sốt ruột, nghiến răng nghiến lợi, vò đầu bứt tai.



“Lẽ nào là Chiến Thiên Đồ Lục đã thất truyền từ lâu trong truyền thuyết?”, Viên Thiên Cương suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên nảy ra một câu như vậy.



“Hả?”, Mục Long sững sờ, Viên Thiên Cương này, e rằng không phải là một số Yêu tộc đơn giản, ngay cả cái này cũng có thể đoán được.



Có điều thấy gã không chắc chắn, Mục Long giả vờ như không biết.



Sau đó, Viên Thiên Cương lại nhìn chằm chằm vào Mục Long, hỏi: "Tiểu tử, theo những gì ngươi nói thì có vẻ là sự thật, ta hỏi ngươi, vị tiền bối kia thật sự nói ngươi là thiên...!À đúng rồi, thiên mệnh quý nhân của Viên tộc sao?"

Viên Thiên Cương nhớ hình như đây là một truyền thuyết bí ẩn của Viên tộc.



Gã nghe ông nội nói như vậy, ông nội gã cũng nói là nghe ông nội của ông nội gã nói vậy, tóm lại là vô cùng cổ xưa.



Rốt cuộc là thiên gì ấy nhỉ? Viên Thiên Cương lúc đó còn quá nhỏ để nhớ rõ, hình như chính là thiên mệnh quý nhân, Viên Thiên Cương nghĩ.



"Đương nhiên, nếu không vị Thần Viên tiền bối đó sao lại ban huyết mạch và truyền chiến pháp cho ta? Vị tiền bối kia còn để lại một câu: Thiên địa sẽ hỗn loạn, Viên nhân phải tự cường.



Sau đó, đập mạnh một gậy vào hư không liền ra đi”.



Câu nói này là do Hoan Nhi dạy Mục Long nói.




Có điều, vừa nghe được lời này, Viên Thiên Cương vậy mà lại rơi nước mắt.





"Thiên địa sẽ hỗn loạn, Viên nhân phải tự cường!"

“Thủy tổ đại nhân, thực sự là thủy tổ đại nhân…”, không biết tự lúc nào Viên Thiên Cương đã nước mắt giàn dụa, bật khóc nức nở như một đứa trẻ.



Cảnh tượng này khiến Mục Long không ngờ tới.



"Hoan Nhi, gã đây là...”, Mục Long hỏi.



"Thời cổ đại, thiên địa hỗn loạn, yêu thần thủy tổ của tộc Hỗn Thế Ma Viên một mình bị bao vây, ở trên đỉnh thiên giới huyết chiến ba trăm năm, tàn sát quân địch, nhưng đồng thời cũng đốt sạch huyết mạch, sau khi chết nhục thể vẫn đứng sừng sững giữa thiên địa, vạn năm không ngã, cuối cùng hóa thành đỉnh Ma Viên”, dường như Hoan Nhi không muốn nhớ lại những ký ức này, sắc mặt nàng ta trở nên buồn bã.



"Thiên địa sẽ hỗn loạn, Viên nhân phải tự cường.



Trước khi chết vị yêu thần đó đã ném cây gậy thần trong tay vào hư không, sau khi để lại câu nói này liền tọa hóa”.




Mục Long nghe vậy cũng hết sức sửng sốt, dường như huyết mạch Ma Viên trong cơ thể đang nảy sinh cộng hưởng, đây thực sự là quá mức thê lương bi tráng, tinh thần quá mức vĩ đại!

Ta đã cố gắng hết sức chiến đấu chống lại kẻ địch, đốt hết sạch máu huyết của mình, nhưng vẫn không thể thay đổi số trời!

Thời kỳ hỗn loạn sắp đến, ta không thể bảo vệ tất cả con cháu của Viên tộc được nữa, cho dù ta có sức mạnh và chí lớn muốn chống lại ý trời, nhưng cuối cùng chỉ có thể để lại tiếng thở dài truyền lại cho thế hệ mai sau.



"Ta hiểu rồi, câu nói này đại biểu cho ý chí bất diệt của Viên tộc.



Chỉ cần huyết mạch của Viên tộc vẫn còn thì tinh thần này sẽ mãi mãi trường tồn!"

"Đáng tiếc, ta không phải là thiên mệnh quý nhân của Viên tộc.



Ta đã nói dối gã, Hoan Nhi, cô nói xem, có phải ta rất hèn hạ không?”

Nhìn Viên Thiên Cương đang rơi nước mắt, trong lòng Mục Long cảm thấy đầy tội lỗi.





"Không đâu, Long ca ca, huynh là thể Thiên Yêu, là chủ nhân của Yêu Thần tháp, truyền thuyết bất diệt và hy vọng của Yêu tộc vẫn còn, huynh không chỉ là thiên mệnh quý nhân của Viên tộc, mà là thiên mệnh quý nhân của cả Yêu tộc!"

"Chỉ có điều, Long ca ca, sau này huynh không nên dễ dàng để lộ huyết mạch Yêu Thần trước khi có được thực lực mạnh mẽ, nếu không nhất định sẽ mang đến tai họa lớn.



Không phải tất cả Yêu tộc đều có tâm tư đơn giản như Viên tộc”, Hoan Nhi nhắc nhở.



“Ừm, đa tạ Hoan Nhi, ta nghĩ, đại khái ta hiểu ra rồi, có lẽ thể Thiên Yêu là một loại sứ mệnh”, Mục Long xúc động nói.



“Ừm!”, Hoan Nhi gật đầu, mắt ngấn nước.



Thời thượng cổ, thực sự đã xảy ra quá nhiều chuyện, khiến nàng ta không muốn và cũng khôn dám nhìn lại.



"Ngươi, ngươi thật sự là thiên mệnh quý nhân của Viên tộc ta sao, sao bây giờ ngươi mới xuất hiện…”

Khoảnh khắc tiếp theo, Viên Thiên Cương túm lấy Mục Long bằng cả hai tay, siết chặt hắn trước ngực mình, trong lòng đau nhói.



"Người trong tộc ta gần như bị tàn sát chỉ trong một đêm.



Ta chỉ có thể dương mắt nhìn vợ ta bị giết, cha mẹ ta chết trong trận chiến, con cái ta bị gông cùm làm nô lệ.



Đó là một lũ ma quỷ!”, Viên Thiên Cương nghiến răng căm thù..