Yêu Thần Ký

Chương 472




Dịch: Hoangforever

“Vì sao nam nhân độc thân mới có thể tận tâm tận lực?”

Tiếu Ngưng Nhi vẫn rất là nghi ngờ hỏi.

“Ngưng Nhi. Người nghĩ như vậy là sai rồi. Bên trong Thiên Âm Thần Tông tất cả đều là nữ đệ tử. Nếu như có một đệ tử nam giới thuộc phái khác tới, giả sử có một đệ tử Thiên Âm Thần Tông bên này nhìn thấy chàng trai này liền ưng ý. Chuyện này chẳng phải sẽ khiến cho gia đình mâu thuẫn hay sao? Cho nên nhất định phải là một nam tử độc thân tới mới được.”

Nhiếp Ly nói rất là có đạo lý, xử lý rất là nghiêm túc.

“Hình như ta hiểu rồi.”

Gương mặt Tiểu Ngưng Nhi chợt đỏ lên. Một chiêu này của Nhiếp Ly thật đúng là giải quyết tận gốc.

Nếu như có một ngày, nữ đệ tử Thiên Âm Thần Tông kết thành đạo lữ với nam đệ tử Vũ Thần Tông, đến lúc đó e rằng Thiên Âm Thần Tông phải phụ thuộc vào Vũ Thần Tông rồi.

” Bên Thiên Âm Thần Tông có vẻ đã ồn rồi. Ta có lẽ nên tới các thần tông khác thăm hỏi một chút.

Nhiếp Ly lẩm bẩm. Nếu như Thiên Âm Thần Tông đã bị hắn từ từ nắm trong tay rồi. Vậy tiếp theo chính là cần khuếch trương thế lực.

“Nhiếp Ly, ngươi đang nói gì vậy?”

Tiểu Ngưng Nhi nghe không rõ, nghi hoặc hỏi lại.

“Ngưng Nhi, đột nhiên ta muốn nghiên cứu thảo luận một việc”

Nhiếp Ly suy nghĩ một chút nói.

-Chuyện gì?

Tiếu Ngưng Nhi nhìn Nhiếp Ly một chút, trong lòng nổi lên sự tò mò.

-Là như vậy, ta vẫn luôn tìm tòi nghiên cứu một việc. Đó là về Hắc Ma Sâm Lâm.”

Nhiếp Ly nói.

” Hắc Ma Sâm Lâm à? Đó không phải là khu rừng rậm phía Tây Nam Quang Huy Thành sao?”

Tiếu Ngưng Nhi nghi ngờ hỏi. Tại sao Nhiếp Ly lại nghĩ tới chuyện tình xa xôi tới như vậy.

“Đúng vậy. Đích thị là Hắc Ma Sâm Lâm.”

Nhiếp Ly nhớ lại hồi ức xa xưa, năm đó Tiểu Ngưng Nhi bước chân vào Hắc Ma sâm lâm, sau đó không có đi ra ngoài nữa. Kiếp trước Nhiếp Ly có gặp một người con gái, nàng tên là Tiêu Ngưng. Thế nhưng không hiểu tại sao, Tiểu Ngưng Nhi lại có những trí nhớ liên quan tới người con gái này.

Rất có thể, tất cả mọi việc đều từ Hắc Ma Sâm Lâm mà ra.

Có lẽ kiếp trước Tiểu Ngưng Nhi tiến vào Hắc Ma Sâm Lâm nhưng không có chết. Sau đó nàng còn đi tới Long Khư Giới Vực, và gặp hắn ở đó.

Cho nên đối với Tiểu Ngưng Nhi, trong lòng Nhiếp Nhi vẫn luôn cảm thấy nàng chịu thiệt thòi rất nhiều.

” Về cái Hắc Ma Sâm Lâm này, ta cũng từng đi qua mấy lần.”

Tiểu Ngưng Nhi suy nghĩ một chút nói.

” Người đã đi qua nơi đó? Nơi đó có những gì vậy?”

Nhiếp Ly ngạc nhiên hỏi.

” Ta không có tiến vào trong Hắc Ma Sâm Lâm.”

Tiếu Ngưng Nhi lắc đầu nói:

” Chẳng qua là mỗi lần ta tới gần Hắc Ma Sâm Lâm, ta đều nghe thấy có một giọng nói kêu gọi ta, khiến cho ta có cảm giác rất là kỳ lạ đối với khu rừng này. “

” Cảm giác gì?”

” Giống như xuyên qua thời không, biến thành một người khác vậy. Hình như ở đó ta đã trải qua một chuyện khiến cho ta rất là đau buồn, phải khóc lên. Mỗi lần ta tới gần đó, trong lòng ta đều dâng lên một loại bi thương và đau khổ.”

Con mắt Tiểu Ngưng Nhi thoáng hiện ra nước mắt.

– Biến thành một người khác?

Nhiếp Ly đi qua đi lại, lẩm bẩm nói:

” Kỳ lạ, tại sao lại có cảm giác như vậy? Chẳng lẽ Tiểu Ngưng Nhi cũng có thể cảm nhận được kiếp trước của nàng?”

” Ở kiếp trước, chẳng lẽ Tiểu Ngưng Nhi cũng cảm nhận được sự kêu gọi của Hắc Ma Sâm Lâm. Cho nên mới bất chấp tất cả mà bước vào Hắc Ma sâm lâm?”

Nhiếp Ly cau mày:

” Nếu thật sự là như vậy, vật vừa có số mệnh, vừa có thời không thế này. Quả thật phải khiến cho mình suy nghĩ sâu xa hơn nữa.”

“Nhiếp Ly, ngươi đang nói cái gì đó?”

Tiếu Ngưng Nhi nghi hoặc hỏi.

” Rốt cuộc tại sao Thời Không Yêu Linh Chi Thư lại có thể khiến cho ta trùng sinh. Trong chuyện này rốt cuộc nó có nguyên lý như thế nào?”

Nhiếp Ly cau mày thầm nghĩ:

” Chẳng lẽ, kết cấu của thời không là một vòng tròn?”

” Cái gì có kết cấu hình tròn?”

Tiếu Ngưng Nhi kinh ngạc hỏi.

-Không có gì.

Nhiếp Ly lắc đầu:

“Ngưng Nhi, ta nghĩ có lẽ người nên cho ta xem một thứ?”

“Thứ gì?”

Tiểu Ngưng Nhi nghi hoặc hỏi.

“Ngươi cởi quần áo ra.”

Nhiếp Ly trịnh trọng nói.

“A, cởi quần áo?”

Gương mặt xinh đẹp của Tiểu Ngưng Nhi lập tức đỏ lên. Tại sao Nhiếp Ly có yêu cầu như vậy, Nhiếp Ly muốn làm gì?

Tiếu Ngưng Nhi chần chờ, do dự. Nàng ngẩng đầu nhìn Nhiếp Ly. Gương mặt nàng lúc này đã đỏ lắm rồi,

” Nhất định phải cởi sao?”

Nhiếp Ly gật đầu.

“Nhưng mà, nhưng mà … lúc này không được đâu.”

Tiếu Ngưng Nhi ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh, thấy cửa sổ vẫn chưa có đóng.

“Ta quên mất.”

Nhiếp Ly suy nghĩ một chút. Sau đó nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Tiểu Ngưng Nhi, lúc này hắn mới ý thức ra được, lúc này mà làm chuyện kia có chút không đúng cho lắm. Nhưng có rất nhiều thứ, hắn quả thật không thể chờ đợi thêm được nữa, muốn nhanh chóng kiểm chứng xem suy nghĩ của mình có đúng hay không.

“Vậy chúng ta đóng cửa sổ lại là được.”

“A?”

Tiếu Ngưng Nhi ngẩn người, nàng còn tưởng rằng Nhiếp Ly sẽ nói bỏ qua. Không ngờ Nhiếp Ly lại muốn đóng cửa sổ lại thật, Nhiếp Ly muốn nàng cởi áo tới như vậy sao?

Tiếu Ngưng Nhi cảm thấy trong lòng mình giống như một chú hươu con đang chạy loạn lên vậy.

Nhiếp Ly quay người đi đóng cửa.

Bành bành bành, từng cánh cửa lần lượt được đóng lại.

“Nhiếp Ly, bây giờ đang là ban ngày ban mặt, làm như vậy không tốt đâu!”

Tiếu Ngưng Nhi e lệ nói. Nàng cúi đầu, vẻ mặt rất là xấu hổ. Bất kỳ nam nhân nào mà nhìn thấy nàng như vậy có lẽ không có ai nhịn được.

” Có gì mà không tốt cơ chứ?”

Nhiếp Ly nghi hoặc hỏi,

” Giữa ta và người mà còn để ý tới những chuyện như vậy sao?”

Nghe thấy Nhiếp Ly nói như vậy. Tim Tiểu Ngưng Nhi càng đập nhanh hơn. Đúng vậy! Từ lâu rồi, nàng vẫn luôn có quyết định rằng, cả cuộc đời này nàng chỉ thuộc về hắn mà thôi. Nhưng lúc này hình như có chút quá sớm thì phải.

Chẳng lẽ hắn không muốn đợi tới đêm tân hôn sao….

Vừa nghĩ tới kết hôn, vẻ mặt Tiểu Ngưng Nhi liền ảm đạm xuống. Tử Vân mới là hôn phu của Nhiếp Ly. Nếu như muốn kết hôn, sao tới lượt của nàng được.

Cho dù không có danh phận, cho dù bị người đời phỉ nhổ. Nhưng chỉ cần ở bên cạnh hắn, nàng sẽ hiến dâng tất cả cho hắn.

Tiểu Ngưng Nhi cam tâm tình nguyện như vậy. Như vậy không tốt hơn việc chờ hắn và Tử Diệp kết hôn với nhau sao.

Sau khi Nhiếp Ly đã đóng kín hết các cánh cửa sổ rồi. Hắn tới bên cạnh Tiểu Ngưng Nhi. Sau đó cúi đầu nhìn Tiểu Ngưng Nhi. Liền thấy khuôn mặt của nàng khẽ nâng lên, gò má đỏ rực giống như đóa hồng nở rộ vậy. Hết sức là xinh đẹp. Nàng nhắm mắt lại, lông mi khẽ rung, giống như kiểu tâm trạng không được bình tĩnh vậy.

Chiếc môi màu hồng nhạt kia, hắn nhìn thấy mà phải thèm thuồng. Thật sự muốn cắn nó một cái.

“Ngưng Nhi, ngươi sao lại nhắm mắt vậy?”

Nhiếp Ly nhìn Tiểu Ngưng Nhi nghi hoặc hỏi.

” Chẳng lẽ… chuyện này, người còn muốn ta mở trừng trừng mắt ra mà nhìn sao?”

Tiểu Ngưng Nhi suy nghĩ trong lòng. Nàng cảm thấy rất là xấu hổ. Nhiếp Ly, rốt cuộc người muốn ta làm như thế nào đây?

Bộ ngực Tiểu Ngưng Nhi phập phồng lên xuống rất là dồn dập.

Nhìn bộ dạng Tiểu Ngưng Nhi thẹn thùng rất là đáng yêu như thế này. Nhiếp Ly không khỏi dâng lên cảm xúc ham muốn. Trong lòng hắn không khỏi hiện lên một tia mơ màng. Vào giờ khắc này, bất kỳ nam nhân nào mà nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Tất cả đều sẽ không nhịn được.

Hô hấp Nhiếp Ly càng thêm gấp gáp. Hắn không nhịn được muốn đem bàn tay của mình đem quần áo Tiểu Ngưng Nhi cởi ra. Sau này có lẽ cũng không có cơ hội tốt như thế này nữa đâu….