Tiếu Ngưng Nhi cùng Diệp Tử Vân đạp không bay đi.
Đôi mắt Nhiếp Ly có chút mị mị, hàn quang thoáng hiện.
Thời gian qua đi nhiều năm như vậy, rốt cục lại chính diện đối địch với Yêu Thần Tông.
Đối với Yêu Thần Tông, Nhiếp Ly không thể quen thuộc hơn nữa. Đều là đối thủ cũ, kiếp trước mấy người hạch tâm của Yêu Thần Tông, Nhiếp Ly cơ bản đều đấu qua mấy trận, đối với thực lực bọn hắn nắm rõ trong lòng bàn tay.
Vèo một tiếng, Nhiếp Ly hóa thành một đạo tàn ảnh, biến mất trong hư không.
Trong hư không hơn mấy trăm dặm, ba người đang lẳng lặng lơ lửng đứng, ba người này đều là trưởng lão Yêu Thần Tông, dẫn đầu là nhị trưởng lão Phượng Vũ của Yêu Thần Tông, là một thiếu phụ đầy đặn xinh đẹp. Nàng mặc một thân lụa mỏng váy tơ màu đỏ, dáng người có lồi có lõm, có một loại yêu mị không nói ra được, trên thân da thịt tuyết trắng như ẩn như hiện, khiến cho người khác nhìn một cái liền huyết mạch sôi sục.
Phượng Vũ trong Yêu Thần Tông là nhân vật hết sức quan trọng, là nhân vật số ba trong toàn bộ Yêu Thần Tông.
Còn hai người còn lại là Thập Lục cùng Thập Thất trưởng lão, địa vị so với nhị trưởng lão kém hơn rất nhiều, nhưng thực lực cũng phi thường mạnh, đạt đến Võ Tông cảnh sơ kỳ.
"Phượng Vũ trưởng lão yên tâm, Thiên Âm Thần Tông đã bị chúng ta bao vây hoàn toàn, một con ruồi cũng không bay ra được." Thập Lục trưởng lão cười nịnh nói, ánh mắt của hắn không khỏi đảo qua trước bộ ngực đầy đặn của Phượng Vũ trưởng lão, trong đôi mắt hiện lên một tia tham lam không dễ phát giác.
"Từ Hổ, đừng nói quá chắc chắn, nếu như để một tên chạy thoát thì sẽ hỏi tội ngươi." Phượng Vũ hừ lạnh một tiếng nói.
"Hiểu rồi, xung quanh Thiên Âm Thần Tông bị ta bày ra thiên la địa võng, cách nơi này hơn trăm dặm còn có Ly Hỏa Đại Trận, cho dù cao thủ Võ Tông muốn chạy đi cũng nhất định không được." Trong đôi mắt Từ Hổ toát ra một tia hung quang, nói ra.
"Hi vọng như vậy." Thần sắc Phượng Vũ lãnh đạm nói.
"Phượng Vũ trưởng lão, huynh đệ chúng ta làm việc chưa bao giờ thất thủ qua, chỉ cần Phượng Vũ trưởng lão ra lệnh một tiếng, chúng ta giết tận Thiên Âm Thần Tông, giết chúng không chừa mảnh giáp." Khóe miệng Từ Long toát ra một tia cười lạnh.
"Hôm nay đến Thiên Âm Thần Tông, ta không phải muốn các ngươi diệt Thiên Âm Thần Tông, mà là muốn các ngươi bắt một người!"
"Nhưng, nhất định phải bắt sống!" Trong đôi mắt như nước trong veo của Phượng Vũ lóe ra một loại quang mang thâm thúy nói.
"Không biết người nào làm cho Phượng Vũ trưởng lão cảm thấy hứng thú như vậy?" Từ Long không khỏi nghi ngờ nói.
"Đúng vậy, chúng ta có chút không hiểu, người nào có thể làm cho chúng ta coi trọng như vậy?" Từ Hổ cũng không khỏi lên tiếng.
"Có một số việc các ngươi không cần biết. Các ngươi chỉ cần biết, người này tên Nhiếp Ly, mặc dù tuổi còn trẻ, chỉ có tu vi Long Đạo cảnh nhưng đã là tông chủ Vũ Thần Tông." Phượng Vũ nói ra.
" Tu vi Long Đạo cảnh lại có thể lên làm tông chủ Vũ Thần Tông, Vũ Thần Tông này sợ là đã không còn ai rồi!" Từ Hổ cười ha ha một tiếng nói ra.
"Hừ, ngươi tốt nhất thu hồi lòng khinh thị lại, bây giờ thực lực Vũ Thần Tông sâu không lường được, cao thủ Võ Tông nhiều vô số kể, thực lực giống các ngươi bây giờ, hơn phân nửa chỉ là đi chịu chết." Phượng Vũ hừ một tiếng nói ra.
"Nếu Vũ Thần Tông trở nên mạnh như thế, vậy thiếu niên Long Đạo cảnh này vì sao lại có thể trở thành tông chủ?" Từ Long không hiểu hỏi.
"Đây cũng là điểm mấu chốt. Các ngươi chỉ cần bắt hắn lại là được!" Phượng Vũ nói ra "Nếu như không tìm được hắn thì đưa đầu đến gặp!"
Lúc Phượng Vũ lúc nói chuyện, chỉ nghe trong hư không truyền đến thanh âm cười ha ha.
"Yêu Thần Tông xếp hạng thứ ba Phượng Vũ trưởng lão lại đến đây tìm ta, mặt mũi ta quả thật quá lớn rồi!"
Nghe thấy thanh âm này, đôi mi thanh tú của Phượng Vũ cau lại, ngưng thần nhìn về phía hư không, chỉ thấy nơi xa có một người đang lẳng lặng đứng bất động ở trong hư không, người này chính là Nhiếp Ly.
Lại có thể nghe được mình nói chuyện, đồng thời thời gian dài như vậy không có bị mình phát giác, người này quả thật thật không đơn giản!
Phượng Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm Nhiếp Ly.
"Ngươi chính là Nhiếp Ly?" Trong đôi mắt Phượng Vũ lóe qua một đạo hàn mang, quan sát trên dưới Nhiếp Ly một chút.
"Không sai, Phượng Vũ trưởng lão không phải đang tìm ta sao? Không biết có chuyện gì không? Chẳng lẽ có chút phong hoa tuyết nguyệt, muốn để ta thưởng thức?" Nhiếp Ly mỉm cười, ánh mắt từ trên thân ba người Phượng Vũ đảo qua, một tên Võ Tông cảnh đỉnh phong, hai tên Võ Tông cảnh sơ cấp.
Mấy người này, Nhiếp Ly đều có thể gọi tên ra.
"Khó được Nhiếp tông chủ có nhã hứng, nếu như ưa thích phong hoa tuyết nguyệt, cũng không uổng ta tới đây một chuyến." Mặt lạnh Phượng Vũ trong nháy mắt biến mất, thần sắc trở nên vũ mị xinh đẹp, trong đôi mắt như nước trong veo kia tựa hồ cũng xuất hiện xuân ý.
Mị thái động lòng người kia khiến cho Từ Long và Từ Hổ không khỏi nhìn đến ngẩn ngơ.
Lúc này cùng băng sương mỹ nhân Phượng Vũ ngày bình thường bộ dáng lời nói lạnh nhạt, chênh lệch thật sự là quá lớn.
Phượng Vũ trước mắt chính là giả...
Nữ nhân này thay đổi thật quá nhanh!
Nếu là ngày bình thường, Phượng Vũ trưởng lão đối với mình cười một tiếng như vậy, cho dù để bọn hắn đi chết bọn hắn cũng nguyện ý.
Từ Long cùng Từ Hổ trong nháy mắt dấy lên địch ý cùng ghen ghét.
"Nếu như biết là Phượng Vũ trưởng lão đến bắt ta, dù để cho ta thúc thủ chịu trói, ta cũng cam tâm tình nguyện a!" Nhiếp Ly cười mỉm nói "Ta đứng bất động ở chỗ này, tự mình đầu hàng, Phượng Vũ trưởng lão tùy thời có thể bắt ta về!"
Nhiếp Ly đem hai tay ngả vào trước ngực, một mặt bộ dáng ngươi tới bắt ta đi.
Nhìn thấy bộ dáng Nhiếp Ly như vậy, Phượng Vũ ngược lại chần chờ, ánh mắt của nàng dò xét xung quanh một chút.
Nhiếp Ly lại một mình đến đây, không mang theo tùy tùng gì, lại một bộ dáng thúc thủ chịu trói, không thể không khiến người ta hoài nghi!
Hẳn là có bẫy?
Nàng cảm thấy Nhiếp Ly không giống như là loại người tinh trùng lên não, nhìn thấy sắc đẹp liền không có đầu óc kia.
Một người có thể lấy tu vi Long Đạo cảnh đỉnh phong lên làm tông chủ Vũ Thần Tông, như thế nào là nhân vật đơn giản như vậy?
"Tiểu tử này thế mà đi chịu chết! Đúng là ngu muốn chết đi được, đại ca, chúng ta bắt hắn lại!" Từ Hổ hưng phấn nắm chặt lại nắm đấm muốn tiến lên.
Từ Long vội vàng kéo Từ Hổ lại, trầm giọng nói ra "Chờ một chút!"
Từ Long nhìn về phía Phượng Vũ bên cạnh, bộ dáng Phượng Vũ một mặt ngưng trọng. Hắn giờ phút này có chút không rõ, đến tột cùng là cái gì để Phượng Vũ cẩn thận kiêng kị như vậy. Hẳn là tiểu tử phía trước kia không có đơn giản như bề ngoài!
"Phượng Vũ trưởng lão không phải đang tìm ta sao? Bây giờ ta tự mình đưa đến, vì sao Phượng Vũ trưởng lão không muốn bắt ta?" Nhiếp Ly vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn về phía Phượng Vũ.
Phượng Vũ vũ mị khanh khách một tiếng nói ra "Nhiếp tông chủ nói đùa, ta không phải đến bắt Nhiếp tông chủ, mà là đến mời Nhiếp tông chủ."
"Ồ? Có thể có được Phượng Vũ trưởng lão mời, quả nhiên là vinh hạnh! Hẳn ta cũng có thể có cơ hội trở thành khách quý của Phượng Vũ trưởng lão?" Nhiếp Ly mị mị nhìn về phía Phượng Vũ, ánh mắt băn khoăn nhìn trên người Phượng Vũ.
Nhiếp Ly càng biểu hiện háo sắc, Phượng Vũ càng cảm thấy trong đó có bẫy, chỉ là nàng không đoán ra được, Nhiếp Ly đến cùng dùng thủ đoạn gì đối phó với mình.
Nhưng đã tới đây, cũng không thể không công mà lui.
Phượng Vũ chậm rãi tới gần chỗ Nhiếp Ly, mị tiếu nói ra "Chỉ cần Nhiếp tông chủ không chê, đừng nói là ta, mặc kệ vị cô nương nào của Yêu Thần Tông, Nhiếp tông chủ đều có thể tùy ý!"
"Bao gồm cả tông chủ của các ngươi sao?" Nhiếp Ly cười mỉm nói.
Nghe thấy lời Nhiếp Ly nói, Phượng Vũ hơi sững sờ, chấn kinh cùng nghi hoặc nói "Làm sao ngươi biết tông chủ chúng ta là nữ?"
" Tông chủ chúng ta là nữ? Chúng ta làm sao không biết?" Từ Long cùng Từ Hổ hai mặt nhìn nhau.