Nhiếp Ly thu tâm thần cùng ý niệm lại.
Chấm dứt lần tu luyện này, Nhiếp Ly liền chuẩn bị nghĩ biện pháp đem quả trứng thần bí này huỷ diệt, bởi vì từ khí tức máu tanh này có thể cảm nhận được bên trong là một tồn tại vô cùng nguy hiểm.
Ngay lúc ý nghĩ này hiện ra, chỉ nghe crop một tiếng, vỏ trứng nứt ra, Nhiếp Ly mở to mắt, vội vàng nhìn lại quả trứng, chỉ thấy vỏ trứng đang nhanh chóng vỡ vụn, một cỗ lực lượng đáng sợ chấn động quét ra ngoài.
“Đến lúc rồi sao?” Nhiếp Ly nhíu mày.
Ánh mắt Vũ Diễm ngưng trọng nhìn quả trứng trong tay Nhiếp Ly.
Vỏ trứng vỡ ra, cỗ lực lượng kinh khủng kia biến mất, một vật hình cầu màu vàng óng ánh thoát ra, sau đó rơi xuống, trên người tựa hồ còn dính một ít lỏng lỏng đục đục. . .
Ánh mắt Nhiếp Ly không rời khỏi sinh vật này.
Thứ này rơi trên mặt đấy, liền run run đứng lên, toàn thân nó màu vàng, vụng phệ, đong đưa như một con vịt, trên lưng có một đôi cánh rất nhỏ, con mắt cực lớn tròn xoe.
“Ọt ọt ọt ọt.” Vật nhỏ này đung đưa đi đến bên người Nhiếp Ly, sau đó trong mắt tròn vo đáng thương nhìn hắn.
Nhiếp Ly vừa mới ngưng tụ ba loại phép tắc lực, chuẩn bị đem nó đánh chết, nhưng nhìn ánh mắt ngây thơ của nó, hắn lại mềm lòng.
Vật nhỏ này thoạt nhìn không nguy hiểm như trong tưởng tượng, Nhiếp Ly còn cảm thấy, linh hồn hải của mình còn có một chút liên hệ với nó.
Thời điểm quả trúng thần bí nở ra, Vũ Diễm cũng hoảng sợ, bởi khí tức toả ra thật sự rất cường đại. Nhưng khi thấy thứ nở ra lại là một gia hoả như vậy, nàng cũng ngây ngẩn cả người.
“Nhiếp Ly, đây là con gì?” Vũ Diễm không kìm được hỏi.
Nhiếp Ly hơi cảm ứng một chút, hắn vậy mà không thể cảm nhận thấy một chút lực lượng chấn động nào từ trên người tiểu gia hoả này. Nhiếp Ly có chút nghi hoặc, thứ nở ra từ quả trứng đó thật sự là nó? Quả trứng kia lúc chưa nở, không biết đã hấp thu bao nhiêu phép tắc lực của hắn, vậy mà hôm nay lại không có một tia khí tức chấn động nào.
“Ọt ọt ọt ọt.” Thanh âm tiểu gia hoả như trẻ con tập nói hướng Vũ Diễm kêu lên.
Ánh mắt lăng lệ của Vũ Diễm rút cuộc mềm xuống: “Tiểu gia hoả này có vẻ như không có chút uy hiếp nào, có nên giữ lại nó không?”
Ánh mắt Nhiếp Ly rơi trên người gia hoả này, trước khi nó nở, Nhiếp Ly xác thực cảm nhận được sát khí thị huyết kinh khủng kia, nhưng nhìn bộ dạng ngơ ngác mờ mịt của nó, Nhiếp Ly có chút mềm lòng. Dù sao khí tức thị huyết kia chỉ là tới từ huyết mạch của nó mà thôi, bản thân nó không có lỗi gì cả.
Hơn nữa, theo Nhiếp Ly nghĩ, không phải là không có cách vãn hồi sự việc, chỉ cần bắt đầu cải tạo ngay từ bây giờ, vẫn có thể loại bỏ lực lượng tiêu cực trong huyết mạch của nó, để sau này không giống như tổ tiên của nó.
“Vậy thì giữ lại đi.” Nhiếp Ly nói, trong đầu hắn đã có kế hoạch.
“Ọt ọt ọt ọt.” Tiểu gia hoả hình như không hiểu Nhiếp Ly và Vũ Diễm đang nói gì, bộ dạng đơ như quả bơ.
Nhìn bộ dạng đáng iu của nó, Vũ Diễm bay đến bên người nó, đưa tay vuốt cái đầu tròn tròn: “Từ giờ ngươi sẽ đi theo chúng ta, nhất định phải nghe lời đó, biết không?”
Tiểu gia hoả tựa hồ nghe hiểu, gật gật đầu.
“Nhiếp Ly, tiểu gia hoả này hình như hiểu lời của ta rồi!” Vũ Diễm có chút ngoài ý muốn nói.
Tiểu gia hoả đột nhiên cắn lấy váy của Vũ Diễm. Crack một tiếng, đem váy trên người Vũ Diễm xé xuống một miếng lớn.
Váy cảu Vũ Diễm do phép tắc lực ngưng tụ thành, người bình thường không thể xe được, nhưng gia hoả này lại xé được dễ dàng như giấy bình thường. Bị tập kích bất ngờ, nửa người dưới Vũ Diễm liền tô hố ra, chỉ còn lại cái sip rách, một bờ mông nở nang tròn chịa hiện ra.
Nhiếp Ly thấy một màn này, không khỏi PHỤT một tiếng, Vũ Diễm bình thường đều một bộ dạng cao cao tại thượng, vậy mà lại bị tiểu gia hoả này xé váy, may mà ở đây không có người khác, bằng không Vũ Diễm đã chẳng còn mặt mũi nhìn người.
Mặt Vũ Diễm nhất thời đen lại, vội bay về vai Nhiếp Ly, nhanh chóng ngưng tụ ra cái váy mới.
“Sắc quỷ này, vẫn phải đem đi quay thôi!” Thần sắc Vũ Diễm băng hàn, sát khí tràn ngập nói.
Nhiếp Ly cúi đầu, chỉ thấy bộ dạng hân hoan nhảy nhót của vật nhỏ kia, đang nhai nuốt váy của Vũ Diễm, không khỏi cười nói: “Vũ Diễm tỷ, nó cũng không cố ý a. Nó không biết đó là váy của ngươi, tưởng đó là phép tắc lực bình thường liền xem như đồ ăn cắn lấy a!”
Vũ Diễm hừ một tiếng. Tuy đã bị Nhiếp Ly địa hết toàn thân, lúc đó thân thể mới ngưng tụ, không thể chắc ai cả, nhưng bây giờ, nàng rõ ràng bị xé váy, còn bị Nhiếp Ly nhìn bộ dạng xấu hổ như thế, thật sự là mất mặt.
Nghe Nhiếp Ly nói, sắc mặt Vũ Diễm mới dịu bớt. Theo Nhiếp Ly nói, phép tắc chi lực chính là đồ ăn của gia hoả này. Đối với vật nhỏ này mà nói, hẳn là không biết váy là thứ gì.
“Tiểu gia hoả, váy của nữ hài tử không thể xé loạn được, đã biết chưa hả.” Nhiếp Ly ngồi xổm xuống, dùng ngón tay gõ đầu vật nhỏ này.
Tiểu gia hoả gật đầu, giống như đã hiểu, con mắt đảo loạn, đã lại rơi trên váy của Vũ Diễm, ánh mắt toả sáng, ọt ọt kêu lên thích thú.
Thấy một màn này, Vũ Diễm không khỏi kẹp chặt hai chân, che váy đi, trán đầy hấc tuyến.
Váy làm từ phép tắc lực, dưới tình huống bình thường khó mà làm hỏng được, theo lý là không cần lo lắng bị rách, thê nhưng đối với tiểu gia hoả này lại chả an toàn mấy.
Vũ Diễm rất phiền muộn.
Nhiếp Ly giang tay: “Cái này ta chịu, nó bây giờ không hiểu tiếng người! Xem ra Vũ Diễm tỷ về sau phải mặc váy bình thường rồi!”
Mặc váy bình thường? Mặt Vũ Diễm đen lại. Linh thần giao đấu mà dùng váy bình thường sao? Vừa mới va chạm liền hỏng a!
“Không bằng bên trong là váy thường, bên ngoài là váy phép tắc lực.” Nhiếp Ly cười ruồi nói.
Khi Nhiếp Ly đang nói chuyện cùng Vũ Diễm, con mắt to tròn của vật nhỏ kia nhìn hết xung quanh, như đang tìm đồ ăn, trong bụng kêu ọt ọt, giống như nhận ra gì đó, đột nhiên mở miệng hấp mãnh liệt.
Hắc viêm trong tầng năm liền điên cuồng vọt tới.
Cái bụng của vật nhỏ kia vốn dẹp lép, theo hắc viêm không ngừng bơm vào, cái bùng liền phồng lên, một lát sau, toàn bộ hắc viêm đều bị hút khô, vật nhỏ kia liền biến thành bộ dáng quả cầu tròn vo, đôi cánh vỗ vỗ bụng, ợ một tiếng vô cùng thoả mãn. Nó lúc này không gọi là đi lại nữa, mà gọi là lăn lại.
Thấy một màn này, Nhiếp Ly cùng Vũ Diễm đều sợ ngây người.
Đây là hắc viêm trong tầng năm hắc viêm tháp ah! Rõ ràng bị vật nhỏ này nuốt hết vào bụng!
Da đầu Nhiếp Ly run lên, tiêu gia hoả này thật quá kinh người, chính là quái vật thôn phệ tất cả lực lượng. Vừa ra đời đã kinh khủng vậy, sau này thì thế nào? Nhiếp Ly không biết mình có khống chế nó được không!
Tiểu gia hoả lăn lăn tới bên Nhiếp Ly, cọ cọ vào chân hắn, nhu thuận vô cùng.
Nhiếp Ly hơi trầm mặc, cảm nhận tia liên kết trong linh hồn, liền mềm lòng. Được rồi, vẫn nên tiếp tục kế hoạch cải tạo thôi.
Tầng chín cửu trọng chi địa.
Bảy vị cường giả hai mắt nhìn nhau, ánh mắt đều toát lên vẻ khiếp sợ.
“Vật nhỏ này đến cùng là yêu thú gì, lại có thực lực mạnh mẽ như vậy? Rõ ràng hút khô hắc viêm trong tầng năm!” Trên mặt Thiên Hồn toát lên vẻ khiếp sợ.
Minh thần khẽ nhíu mày: “Sinh vật này, chúng ta chưa từng thấy qua, chỉ sợ không phải yêu thú, mà là linh thú!”
“Linh thú? Thượng cổ huyết mạch?” Đám người Linh Vận đều kinh hãi, bất quá suy nghĩ một chút, chỉ sợ cũng chỉ có linh thú, mới có năng lực như vậy a.
“Linh thú bình thường, một khi bị người ấp nở, sẽ tự động nhận chủ, cùng chủ nhân tâm hữu linh tê, thành lập liên hệ linh hồn kiên cố, vĩnh viễn không thay đổi. Thiếu niên này vận khí thật tốt, rõ ràng ấp ra một linh thú, liền mấy lão già chúng ta, đến linh thú cấp thấp cũng chưa từng thấy!” Thiên Hồn hâm mộ nói.
Coi như ở Long Khư Giới, linh thú cũng phi thường quý hiếm.
Nhiếp Ly lúc này đang ngồi chồm hỗm nhìn xuống gia hoả kia, trên thực tế, lúc còn ở kiếp trước, tại Long Khư Giới không phải Nhiếp Ly chưa nhìn thấy linh thú, hắn biết linh thú là dạng tồn tại gì. Một khi trứng linh thú nở ra, sẽ cùng linh thú thành lập liên hệ linh hồn vĩnh cửu.
Nhưng sau khi Nhiếp Ly ấp nở gia hoả này, chỉ thoáng cảm nhận được một tia liên hệ, không phải không thể phá nổi.
Nhiếp Ly cảm giác, sinh vật này chỉ sợ không phải linh thú đơn giản như vậy.
Chứng kiến bộ dạng thoả mãn của tiểu gia hoả, Nhiếp Ly không khỏi buồn cười, linh trí vật nhỏ này rất cao a!
“Từ giờ gọi ngươi là Kim Đản đi.” Nhiếp Ly bật cười, gia hoả này hiện tại tròn y như quả trứng, toàn thân lại vàng óng, gọi vậy cũng không sai.