Lớn đến từng tuổi này, Kiều Dương chưa bao giờ nghe Kiều Chính Hạo nói ra hai từ xin lỗi, xem ra anh trai anh đã gặp đúng người.
Buông Mạc Nhược Vũ ra, Kiều Chính Hạo vội vã cầm tay cô đeo lại nhẫn vào nhưng cô lại co chặt ngón tay không cho anh đeo.
Kiều Chính Hạo khổ sở nhìn Mạc Nhược Vũ, hạ giọng cầu xin: “Đừng như vậy mà, anh cũng đã nhận lỗi rồi"
Vẻ mặt Mạc Nhược Vũ lạnh tanh, nhìn anh chằm chằm, cố ý hỏi: “Em không phải vợ anh, tại sao phải đeo nhẫn cưới?"
Gương mặt Kiều Chính Hạo thoáng lên nét bối rối, nhanh chóng trả lời: “Chẳng phải tối hôm đó em cũng chịu đeo rồi còn gì?"
Mạc Nhược Vũ đẩy anh ra, nghĩ đến liền tức giận: “Trong tình cảnh đó có thể không đeo sao? Anh rõ ràng là bắt cóc ép người"
Kiều Chính Hạo cười lạnh, không nhịn nữa bật lại: “Em cũng biết sao? Vậy thì chuẩn bị tinh thần đi"
"Anh nghĩ em sẽ về với anh?" Mạc Nhược Vũ nhướng mày đắc ý.
"Em..." Kiều Chính Hạo tuy nóng vội nhưng vẫn kịp thời áp chế được bản thân, vội cười cười gỡ lại: “Anh đùa thôi"
"Kiều Chính Hạo, em thừa biết anh đang nghĩ gì đấy, đừng có giả vờ nữa"
"Là em chọc giận anh trước" Kiều Chính Hạo bất mãn lên giọng.
"Cho dù là vậy, đừng có chuyện gì anh cũng lôi lên giường giải quyết có được không?"
"Không được, anh chính là muốn em giơ cờ trắng đầu hàng trong thỏa mãn"
Ugh...!ugh...
Môi Mạc Nhược Vũ vừa mấp máy thì khoang lều bên cạnh truyền đến tiếng ho sặc sụa của Kiều Dương dai dẳng một hồi lâu.
Mạc Nhược Vũ xấu hổ giơ tay che mặt, chuyện riêng tư này đáng lẽ không nên mang ra tranh cãi.
Nhân lúc Mạc Nhược Vũ phân tâm, Kiều Chính Hạo nhanh chóng đeo nhẫn vào tay cô, Mạc Nhược Vũ vừa có phản ứng anh lập tức hôn cô nhấn xuống đệm.
Mạc Nhược Vũ một phen hoảng loạn khi thấy Kiều Chính Hạo cởi áo, cô thì thào nhỏ: “Anh làm gì vậy?"
Kiều Chính Hạo cười cười lưu manh, cố tình nói lớn cho cả Kiều Dương nghe: “Làm chuyện người lớn"
Kiều Dương nghe thấy khóc không ra nước mắt, vội vàng chồm dậy chạy ra khỏi lều không làm phiền không gian riêng tư của Kiều Chính Hạo và Mạc Nhược Vũ.
Môi Kiều Chính Hạo sắp chạm môi Mạc Nhược Vũ, cô nghiêm mặt lên tiếng: “Kiều Chính Hạo"
Động tác Kiều Chính Hạo dừng lại, chăm chú nhìn biểu cảm tức giận của Mạc Nhược Vũ.
"Anh chỉ nghĩ đến mỗi chuyện lên giường thôi sao?"
"Không hẳn" Kiều Chính Hạo tiến sát mặt Mạc Nhược Vũ, hòa trộn hơi thở vào nhau: “Anh nghĩ rất nhiều, nghĩ đến chuyện khiến em chỉ yêu một mình anh, trong đầu chỉ có một mình anh, trái tim cũng chỉ có một mình anh, kết hôn sinh con duy nhất cho một mình anh"
Mạc Nhược Vũ bất giác đưa tay chạm vào ngực trái Kiều Chính Hạo, có lẽ trái tim anh lại lần nữa bị cô làm cho rỉ máu, tuy anh thật sự ăn chơi nhưng khi lại luôn nghĩ về một gia đình hạnh phúc có những đứa trẻ.
Kiều Chính Hạo thở dốc vài lần, lồng ngực phập phồng lên xuống, cuối cùng lại bất ngờ trở người nằm cạnh Mạc Nhược Vũ, thẫn thờ nhìn trần lều.
"Đều tại anh không tốt" Kiều Chính Hạo cười cay đắng: “Anh quên mất không thể cho em một gia đình trọn vẹn"
Nước mắt Mạc Nhược Vũ chảy dài, đau lòng nhìn Kiều Chính Hạo nằm xoay lưng lại với cô.
Mạc Nhược Vũ vòng tay ôm người anh từ phía sau, áp mặt vào lưng anh lặng lẽ rơi nước mắt, không sinh con cũng không sao, chỉ cần hạnh phúc là đủ.
Khóe môi Kiều Chính Hạo nhếch lên nham hiểm, Mạc Nhược Vũ dù có tỏ ra cứng rắn đến đâu thì cũng rất dễ mềm lòng.
Kiều Chính Hạo xoay người lại ôm Mạc Nhược Vũ, giả vờ ngây ngô thủ thỉ đầy ám muội: “Anh thật sự rất khó chịu, để anh vào một lát, chỉ vào thôi"
Mạc Nhược Vũ nhăn nhó khó xử, còn đang bận rộn suy nghĩ có nên cho hay không thì Kiều Chính Hạo đã sớm trút bỏ lớp vướng víu trên hạ thân cả hai.
Nằm nghiêng hướng vào nhau, Kiều Chính Hạo nhấc một chân Mạc Nhược Vũ đặt lên eo anh, bên dưới nhẹ nhàng tiến vào một cách chậm rãi.
Mạc Nhược Vũ cả người căng cứng, bấu chặt lưng anh, hô hấp trở nên nặng nhọc.
Sắc mặt Kiều Chính Hạo thoáng lên sự đau đớn, tay đặt ở mông Mạc Nhược Vũ, vất vả cất tiếng: “Công chúa nhỏ, anh đau"
Một phần do đang ở bên ngoài, không gian lại không riêng tư bằng phòng có vách, Mạc Nhược Vũ căng thẳng co cứng từ trong ra ngoài khiến Kiều Chính Hạo cũng vì cô mà chật vật.
Kiều Chính Hạo không chịu được liền nâng mặt Mạc Nhược Vũ lên hôn giúp cô giảm bớt lo lắng.
Ngay khi cơ thể Mạc Nhược Vũ vừa thả lỏng, Kiều Chính Hạo lập tức tiến sâu vào tận trong cùng.
Mạc Nhược Vũ cắn chặt môi dưới ngăn không cho âm thanh ở cổ họng phát ra, đang nhắm mắt tịnh tâm đột nhiên cả người bị lật ngửa ra, Mạc Nhược Vũ kinh ngạc mở mắt, không kịp ngăn Kiều Chính Hạo điên cuồng xâm chiếm cô.
Những từ Mạc Nhược Vũ muốn nói khi phát ra đều trở thành "Ân...!ưm...", hai tay bị Kiều Chính Hạo giữ chặt ở đỉnh đầu, mông bị anh nâng lên ra vào không chút xót thương.
Sau trận kích tình cuồng dã, Mạc Nhược Vũ mê man thở ra nặng nề, Kiều Chính Hạo đạt được nguyện vọng liền trở nên dịu dàng với cô từ ánh mắt đến nụ cười.
Kiều Chính Hạo chồm qua hôn lên cổ Mạc Nhược Vũ, phấn chấn cười ngọt ngào.
Mạc Nhược Vũ tức giận nhưng không còn hơi sức để trách tội, chỉ có thể câm nín cam chịu.