Mặt trời lên cao, thời tiết vào vào mùa thu ở vùng đất khô cằn cũng không dễ chịu hơn bao nhiêu, không khí vào lúc trưa nóng bức khó chịu.
Kiều Chính Hạo vì không chịu được nóng mà nằm không yên, Mạc Nhược Vũ bên cạnh cũng bị ảnh hưởng, đã vậy anh cứ ôm lấy cô không buông.
Mạc Nhược Vũ xoay người mở túi đặt bên cạnh, lôi cuốn hộ chiếu ra quạt quạt cho Kiều Chính Hạo, thoải mái một chút anh không còn cựa người, đến lúc anh ngủ sâu thì cô đã bị mất giấc.
Bên ngoài, người dân từ bé đến lớn đang xếp hàng khám bệnh, Kiều Dương đã bắt đầu làm việc từ sớm, Mạc Nhược Vũ đến phụ trông những đứa trẻ để bố mẹ chúng khám, dù sống trong đời sống thiếu thốn nhưng những đứa trẻ lại vô tư thuần khiết cười đùa vui vẻ.
Nghỉ trưa ăn cơm, Kiều Dương rửa tay sát khuẩn, đuối sức vẫn không quên chuyện với Kiều Chính Hạo, anh hỏi Mạc Nhược Vũ: “Anh mình có nhắc đến chuyện phạt bọn mình không?"
"Không có" Mạc Nhược Vũ bật cười lắc đầu.
"Nghĩ tới mình thấy sợ quá, cảm giác anh mình đang để dành để trút giận một lần" Kiều Dương nhăn răng rùng mình, bởi anh biết Kiều Chính Hạo chưa từng bỏ qua cho ai chọc giận đến anh.
Mọi người tập hợp ăn trưa, Mạc Nhược Vũ quay lại lều đánh thức Kiều Chính Hạo nhưng không thấy bóng dáng anh đâu.
Cô vòng ra tít phía sau những căn lều, loáng thoáng nghe tiếng người đại diện khổ sở nói chuyện.
"Kiều thiếu, chuyện người gây ra chuyện nổ bom cũng đã bị thương nặng, thiếu phu nhân cũng bình an vô sự, mong anh bỏ qua cho anh chàng kia"
"Bình an vô sự? Vậy vết thương trên mặt vợ tôi là vẽ lên?" Kiều Chính Hạo bất mãn cao giọng, hai mắt trừng trừng như muốn ăn tươi nuốt sống đại diện, anh giận dữ nắm cổ áo ông ta xách lên: “Xem ra ông không còn gì nuối tiếc với cuộc đời này phải không?"
Người đại diện tái mặt hoảng loạn: “Thật xin lỗi Kiều thiếu..."
"Chính Hạo" Mạc Nhược Vũ ra mặt chen ngang, cau mày không hài lòng nhìn Kiều Chính Hạo, anh hậm hực thả người quản lý ra, đến khi anh bước đến gần cô mới lên tiếng: “Đừng như vậy"
"Không có gì, anh chỉ muốn cắt chức ông ta" Kiều Chính Hạo dịu dàng nhìn Mạc Nhược Vũ, giọng nói cũng trở nên dễ nghe hơn.
"Đều là chuyện ngoài ý muốn, chẳng phải vẫn ổn sao" Mạc Nhược Vũ liếc mắt nhanh sang người đại diện, ngầm bảo ông ta đừng lo.
Quay lại Kiều Chính Hạo, Mạc Nhược Vũ nắm tay kéo anh đi đến chỗ tập trung, anh không có ý phản kháng theo sau cô.
Ngồi vào bàn, Kiều Dương đang ăn vừa ngẩng đầu thấy ngay Kiều Chính Hạo đối diện, anh giật mình nghẹn thức ăn ở cổ.
Biểu cảm Kiều Chính Hạo dành cho Kiều Dương vô cùng lạnh lùng, ánh mắt như phóng ra đạn.
Kiều Dương bị dọa bởi Kiều Chính Hạo, anh cười gượng gạo: “Anh, chị dâu tự nguyện, em đâu có ép"
Mắt Kiều Chính Hạo khẽ nheo lại đầy nguy hiểm, chân dưới bàn đá mạnh vào chân Kiều Dương, lớn tiếng mắng: “Cô ấy là phụ nữ nhẹ dạ cả tin, mày còn cố ý dụ dỗ"
Kiều Chính Hạo vừa cầm đũa định đâm đến phía Kiều Dương, Mạc Nhược Vũ nhanh tay chộp lại thở dài bất lực nhìn anh.
Kiều Chính Hạo đành nhịn, phóng ánh mắt sắc bén như lưỡi dao về phía Kiều Dương.
Trước cảnh tượng này, Kiều Dương không biết khóc hay cười, từ đầu đến cuối anh chỉ là bóng đèn phát sáng rực rỡ với cuộc tình của Kiều Chính Hạo và Mạc Nhược Vũ.
Gắt với Kiều Dương bao nhiêu, với Mạc Nhược Vũ lại bao dung bấy nhiêu, đối với Kiều Chính Hạo thì vợ mới là người đi cùng đến cuối cuộc đời, Mạc Nhược Vũ lại là người thay đổi anh, không phải đứa em trai suốt ngày làm những chuyện anh cấm đoán.
Kiều Chính Hạo ăn được vài đũa, tâm tình trở nên cáu gắt, quay sang Mạc Nhược Vũ đưa ra yêu cầu mang ý ra lệnh: “Chúng ta về nước trong hôm nay"
"Không" Mạc Nhược Vũ dứt khoát, nghiêm mặt nhìn Kiều Chính Hạo cảnh báo: “Anh muốn về thì hãy về một mình"
Sắc mặt Kiều Chính Hạo sa sầm tối, trong đôi mắt hiện lên màn sương lạnh lẽo, trầm thấp giọng: “Em nhất định không về?"
"Không về" Mạc Nhược Vũ nhấn mạnh.
Kiều Chính Hạo thở ra một hơi bất đắc dĩ, nét mặt cực kỳ không vui, đứng dậy bỏ đi: “Được"
Yên lặng lắng nghe nãy giờ, thấy Kiều Chính Hạo sắp đến giới hạn chịu đựng, Kiều Dương đá nhẹ vào chân Mạc Nhược Vũ dưới gầm bàn, đá mắt ra dấu cho Mạc Nhược Vũ làm theo lời Kiều Chính Hạo kẻo lớn chuyện.
Biết rằng như thế này sẽ không hay, Mạc Nhược Vũ hiểu Kiều Chính Hạo lo cho cô vì trên mảnh đất rộng lớn này vẫn chưa rà được hết bom dưới đất, nhỡ đụng phải sẽ rất nguy hiểm nhưng cô đến đây chưa được hai ngày, vẫn chưa giúp đỡ gì được cho người dân nơi đây, sao có thể nói về là về.
Mạc Nhược Vũ khổ tâm cùng cực, đứng lên đuổi theo phía sau Kiều Chính Hạo.
Vào trong lều, Mạc Nhược Vũ liền kéo tay anh ngồi vào đệm lót chỗ ngủ, nghiêm túc giải thích: “Chính Hạo, khu vực quanh đây đều đã được kiểm tra an toàn, để em ở lại với mọi người được không?"
"Được, em ở đi, khi nào về nước thì lấy giấy báo tử làm góa phụ" Kiều Chính Hạo cay đắng nói.
"Anh đừng nói lung tung" Mạc Nhược Vũ đau đầu xoa xoa thái dương, hạ giọng van nài: “Hai hôm nữa, được không?"
Biểu cảm kiên định của Kiều Chính Hạo không đổi, Mạc Nhược Vũ miễn cưỡng gật đầu, không tiếp tục nhiều lời: “Được rồi, tùy anh"
Mạc Nhược Vũ vừa nhóm người định rời khỏi, Kiều Chính Hạo nhanh tay nắm lấy cổ tay cô kéo mạnh khiến cô ngã ngửa xuống, trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn anh.
Kiều Chính Hạo giận dỗi nghiến răng đe dọa: “Muốn bỏ anh? Đừng có mơ!”