Yêu Thầm Người Trong Mộng

Chương 24: GẶP LẠI ÔNG LÃO




Có một số người cho rằng đàn ông mang lại cho phụ nữ cảm giác an toàn nhất là khi anh ta đưa thẻ và trao quyền quản lý tài sản của mình cho người phụ nữ đó. Triệu Mộng Điềm không biết những người phụ nữ khác nghĩ như thế nào nhưng sự thật là Tần Dạ đã đem cho cô một cảm giác vô cùng an tâm.

Trước đây, cô thường không phân biệt được đâu là mơ, đâu là thực. Luôn cảm giác lúc nào cũng nằm mơ, sợ hãi phải tỉnh lại phải chấp nhận sự thật rằng Tần Dạ vẫn luôn là người cô yêu đơn phương, cô và anh chỉ là người xa lạ. Cô lúc nào cũng cảm thấy mối quan hệ này không có thật. Mặc dù hai người đã làm những việc thân mật nhất hay như trong mơ Tần Dạ nói yêu cô, vì cô mà ghen hết lần này đến lần khác, cô vẫn không tin.

Nhưng thực tế thì Tần Dạ lại rất khác, mặc dù có lúc tính cách hơi trẻ con nhưng khi nghiêm túc thì mọi việc làm đều chứng tỏ anh rất yêu cô, đối xử với cô cũng rất tốt. Anh mua nhẫn, đưa thẻ của mình cho cô, dùng hành động của người trưởng thành tiến vào trái tim cô, trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô. Ở bên anh càng lâu thì tình yêu của cô lại càng lớn dần bấy nhiêu, khiến cô không thể tự mình kiểm soát, cam tâm tình nguyện chìm đắm vào cảm giác này.

Khi Âu Dương Bằng gọi điện đến, Tần Dạ đang rửa bát trong bếp. Anh đồng ý sẽ đến dự bữa tiệc cùng với bạn gái. Nghe vậy, Triệu Mộng Điềm cảm thấy vô cùng lo lắng. Mặc dù trong mơ cô có gặp qua Âu Dương Bằng và các bạn của anh hay trước của tiệm trà sữa cũng đã nhìn vài lần nhưng chưa chính thức chào hỏi bao giờ, đây là lần gặp gỡ chính thức đầu tiên.

Cô không biết anh em của Tần Dạ có thật sự thích cô không hay những biểu hiện của bản thân trong lần gặp gỡ này có khiến anh mất mặt hay không. Càng nghĩ, cô càng cảm thấy bồn chồn, lo lắng hơn. Tần Dạ thấy vậy thì an ủi cô, nói cô đã rất tốt rồi, nếu cảm thấy gặp mặt không thoải mái thì chỉ cần chào hỏi rồi rời đi trước. Có anh ở đó sẽ không để cô cảm thấy khó chịu, cô cứ là chính mình là được.

Tần Dạ là người nói được làm được. Bữa cơm gặp mặt này quả thật đông vui, có rất nhiều người đến dự, phần lớn là bạn đại học của anh và cô. Trong mơ cô cùng đã tiếp xúc với họ một số lần, lúc này gặp mặt thực tế cũng không quá bối rối như cô nghĩ.

Tin đồn giữa bọn họ đều do Âu Dương Bằng giải thích, cô trả lời, anh bổ sung, hành động đặc biệt bảo vệ cô.

Khi gặp mặt bạn cũ, Tần Dạ nói nhiều hơn so với ngày thường nhưng trên mặt vẫn không để lộ quá nhiều cảm xúc. Lúc bị hỏi về chuyện gặp mặt nhau như thế nào, câu trả lời của cô và anh không có thống nhất, cô thì trả lời tháng trước còn Tần Dạ thì lại nói từ thời đại học. Cô thầm liếc trộm anh, trong lòng lại nghĩ anh tính cả thời gian trong mơ.

Cả nhóm cười nói vui vẻ, một số người còn trêu chọc Tần Dạ, hỏi anh có phải đã yêu thầm từ thời đại học rồi không, một số khác lại bảo anh cũng quá kiên nhẫn, đến giờ mới theo đuổi được tới tay.

Tần Dạ gật đầu, nghiêm túc thừa nhận nói: “Lúc đó đã thích rồi.”

Trần Mộng Điềm mặt ửng đỏ, rõ ràng cô yêu thầm anh lâu như vậy nhưng anh lại tự nhận về mình, trong lòng cô tràn ngập ấm áp.

Âu Dương Bằng chỉ vào cô như nhận ra: “Lúc đó gặp cậu ở tiệm trà sữa, tôi còn cảm thấy thật quen mắt, giống như chúng ta đã từng gặp nhau, hóa ra là bạn cùng trường. Không biết chừng lúc Tần Dạ nhìn lén cậu, tôi đã gặp cậu rồi.”

Tần Dạ nghe vậy hừ lạnh, không thương tiếc vạch trần: “Lời này gặp cô gái nào mà cậu chẳng nói, nhất là những người cậu muốn theo đuổi.”

Mọi người cười ồ lên, Âu Dương Bằng còn tỏ vẻ tổn thương: “Không phải là tôi không có kinh nghiệm sao, có cô gái nào bị tôi thu hút đâu, làm sao so được với Tần Dạ cậu, bạn gái cũ nhiều như vậy. Lần đầu tiên …” Còn chưa dứt lời đã bị người bên cạnh bịt miệng, lại được Tần Dạ tặng cho cậu ta một ánh mắt hình viên đạn. Mọi người thấy vậy sôi nổi nói lảng sang chuyện khác.

Triệu Mộng Điềm vui vẻ lắng nghe, cô cũng không quá để ý, yêu đơn phương lâu như vậy, bạn gái cũ của Tần Dạ cô cũng sớm đã biết, cũng đã chấp nhận rồi. Huống chi bạn thân của cô – Trần Kiêm Gia cũng là bạn gái cũ của anh, nếu cô ghen tị thì chẳng phải sẽ mệt lắm sao.

Nhưng Tần Dạ lại không giống vậy, anh thực sự để ý vấn đề này. Về đến nhà, anh nắm tay cô, nghiêm túc giải thích: “Em là người bạn gái thứ tư của anh, mà số bốn thì đại diện cho cái chết, chứng tỏ anh chỉ có thể cùng em đi hết nửa đời còn lại.”

Không nghĩ tới người đàn ông này lại còn tin vào mấy lời như vậy, âu yếm cũng có kỹ năng cao, cô thầm nghĩ.

Mấy ngày sau, Triệu Dận Sơ về nước, gọi điện bảo cô cùng đi ăn rồi cố ý nhấn mạnh phải đi cùng Tần Dạ.

Khi bị cô uy hiếp, Triệu Dận Sơ không phản ứng quá gay gắt, chỉ nhắc nhở cô nhất định phải chú ý các biện pháp an toàn nhưng Tần Dạ lại không thích mang bao, mỗi lần cô muốn dùng đều bị anh vứt hết bao cao su và các loại thuốc tránh thai đi.

Gia đình Triệu Dận Sơ trở lại trước một ngày. Đầu tiên tới thăm cô, sau đó lại về quê gặp cha mẹ, thời gian ở lại cũng không quá dài. Tháng trước, Mông Tín trở về nhưng không chịu ở khách sạn mà luôn ở phòng tự mua.

Triệu Dận Sơ định sẽ đi ăn lẩu bởi vì ai trong số họ cũng có thể ăn cay.

Khi cô cùng Tần Dạ đến đã thấy anh trai cùng Mông Tín ngồi đợi. Bốn người ngồi một phòng riêng và bắt đầu gọi món.

Triệu Dận Sơ quả là một người anh trai tốt, trên bàn toàn là các món Triệu Mộng Điềm thích đã được gọi sẵn. Tần Dạ ở bên cạnh lại càng săn sóc, luôn tay nhúng đồ lẩu cho cô, cố gắng ở trước mặt người anh vợ tương lai này tạo ấn tượng tốt.

Triệu Dận Sơ và Triệu Mộng Điềm lớn lên rất giống nhau, được di truyền từ mẹ khuôn mặt đẹp và đôi mắt to thu hút ánh nhìn. Nhưng anh trai Triệu mỗi năm đều cặm cụi làm thí nghiệm nên mắt cận hơi nặng, phải đeo một cặp kính khá dày.

Đã nhiều năm Triệu Mộng Điềm chưa được nhìn thấy anh trai, nếu có gặp thì cũng chỉ gặp qua WeChat hoặc nói chuyện qua điện thoại. Lúc trước nhìn qua video cô thấy anh trai hơi gầy, giờ gặp nhau mới biết hóa ra anh thực sự rất gầy.

“Anh, anh ở Mỹ nghiên cứu rất vất vả sao? Em thấy anh gầy hơn trước nhiều.”

“Rất tốt, chỉ là nhiều lúc mải làm thí nghiệm quá nên quên ăn cơm thôi.”

“Anh phải chú ý sức khỏe, nếu mẹ biết anh như vậy sẽ rất đau lòng đó.” Làm em cũng đau lòng theo.

Hai anh em lâu ngày không gặp nên nói chuyện rất sôi nổi rồi lại hỏi thăm tình hình cuộc sống của nhau. Do khi ở Mỹ, hai nơi chênh lệch múi giờ nên họ cũng không trao đổi được nhiều.

Hỏi ra mới biết, khi mới xuất ngoại, Triệu Dận Sơ do không hợp khí hậu nên đã bị ốm một thời gian dài, sau đó cũng không tăng cân trở lại. Cũng may do có Mông Tín bên cạnh, thường xuyên nhắc nhở anh trai cô ăn uống đầy đủ, rồi lại chăm sóc chu đáo cho sinh hoạt hằng ngày của Triệu Dận Sơ, nếu không khả năng anh còn gầy hơn.

Mông Tín lấy được thẻ xanh với tư cách người nhập cư, ở Mỹ lập một công ty. Gần đây do mở thêm chi nhánh ở Đông Thành nên về nước để chuẩn bị. Triệu Dận Sơ về nước do bị bố gọi quá gấp, thái độ của ông cũng hòa hoãn hơn trước nên anh muốn đưa Mông Tín về thử một lần nữa. Mặc dù mọi người đều biết rõ nhưng chính bản thân anh không muốn từ bỏ.

Triệu Mộng Điềm thầm thở dài, con đường này thật sự quá khó khăn. Những người trong nước hầu hết đều không thể chấp nhận chuyện này, lúc đó bọn họ ở Mỹ cũng là sự lựa chọn bất đắc dĩ. Nhưng cũng do sự kiên trì của cả hai mà tạo thành, trên đời này nếu gặp được người mình yêu tha thiết thì không có lý do gì để từ bỏ cả.

Nghĩ vậy, cô cảm thấy mình cùng Tần Dạ thật may mắn, không gặp nhiều trắc trở như vậy.

Tần Dạ lại không cảm thấy vậy, anh theo đuổi bạn gái đã rất khó khăn, khi gặp mặt anh trai của bạn gái thì hoàn toàn không được để ý tới, Mông Tín bên cạnh cũng làm lơ. Nhưng Tần Dạ cũng rất bình tĩnh, tuy bị lạnh nhạt nhưng anh vẫn ân cần gắp đồ ăn, đổi đồ uống, phục vụ mọi người rất chu đáo.

Khi hai anh em đã nói xong đủ các loại chuyện, Triệu Dận Sơ lúc này mới nhìn tới Tần Dạ: “Cậu là người Xuân Thành sao?”

“Làm thế nào mà quen biết Điềm Điềm vậy?”

“Hai người hẹn hò bao lâu rồi?”

Tần Dạ bĩnh tĩnh trả lời từng câu một. Biết em gái đã sống chung cùng bạn trai, Triệu Dận Sơ không vui lắm, lông mày nhăn lại. Triệu Mộng Điềm không cho anh biết việc đã sống chung. Nghe vậy, Triệu Mộng Điềm bên cạnh chột dạ cúi đầu, không dám nói cho anh trai biết việc hai người vừa hẹn hò một ngày thì phát sinh quan hệ, đến ngày thứ ba thì đã sống chung.

“Em và Điềm Điềm hẹn hò lấy tiền đề là kết hôn. Xin anh yên tâm giao cô ấy cho em.” Tần Dạ nắm chặt tay Triệu Mộng Điềm dưới gầm bàn, cho cô dũng khí.

Triệu Mộng Điềm cũng liên tục gật đầu, nói giúp anh: “Anh ấy đối xử với em rất tốt.” Tần Dạ là một người bạn trai hoàn hảo, cô cảm thấy mình may mắn vì đã yêu anh.

Triệu Dận Sơ thở dài, em gái lớn quả nhiên không giữ được, anh ta cũng không thể làm gì khác. Tuy nhiên, anh cũng có ấn tượng rất tốt với Tần Dạ, lời nói, cách cư xử rất tinh tế và quan trọng nhất là Tần Dạ đối xử với em gái anh vô cùng trân trọng. Nhưng cho dù có hài lòng thì anh cũng không biểu lộ ra ngoài, tránh cho Tần Dạ quá đắc ý trong lần gặp mặt đầu tiên.

Dạ dày Triệu Dận Sơ không được khỏe nên khi ăn quá cay sợ rằng không chịu được. Vậy nên anh ngồi gắp đồ ăn, đưa đồ uống cho Mông Tín.

Trong việc phục vụ bạn gái, Triệu Dận Sơ và Tần Dạ đều là những người rất chu đáo.

Bốn người ăn trong 2 tiếng thì xong. Hôm sau Triệu Dận Sơ còn có việc phải xử lý, mặt khác, anh cũng phải về thăm nhà một chuyến nên có thể Triệu Mộng Điềm sẽ không gặp anh cho đến khi anh trở về Mỹ.

Hôm nay nhìn thấy anh trai vui vẻ trò chuyện, Triệu Mộng Điềm nghĩ lại năm đó bản thân cũng mang đến cho hai người họ rất nhiều đau khổ. Nghiêm túc nghĩ lại, anh cô năm nay cũng đã 30 tuổi, mà đời người thì được mấy cái 30 năm đây, nếu cô vẫn không thể buông bỏ khúc mắc lúc trước thì rất có thể tình cảm anh em sẽ sứt mẻ.

Nghĩ đến đây, trong lòng cô có chút oán giận anh trai và Mông Tín cũng đã giảm đi một nửa.

Triệu Mộng Điềm có uống vài chén nên lúc trở về hơi say, cô dựa vào ngực Tần Dạ nói một cách mơ hồ.

“Tần Dạ, hôm nay em rất vui. Anh trai em cuối cùng cũng đã trở về. Nhiều năm như vậy, em cứ nghĩ anh ấy sẽ không trở lại nữa. Chuyện năm đó, quả thật có chút rắc rối em cũng không biết phải làm gì cả …”

“Anh biết không, anh trai em mặc dù nhìn có vẻ là một người điềm tĩnh, dễ thương lượng. Nhưng thật ra anh ấy là một người rất cố chấp, một khi đã quyết định việc gì đó thì không ai có thể thay đổi được. Trần Kiêm Gia từng nói anh ấy chỉ có vẻ bề ngoài văn nhã thôi chứ bên trong lại rất kiên quyết.”

“Nói thật thì anh ấy và Mông Tín nhìn rất đẹp đôi. Mông Tín tuy bề ngoài thô lỗ nhưng là một người tinh tế. Em còn từng thấy Mông Tín làm nũng với anh trai em nữa. Lúc đó em sợ chết khiếp …”

Tần Dạ tưởng tượng đến hình ảnh Mông Tín làm nũng mà không dám nghĩ tiếp.

“Còn nữa …” Cô kéo tay anh, xoa xoa vết đỏ trên tay anh nói: “Em rất muốn cảm ơn nó vì đã đưa anh đến bên em. Em muốn cảm ơn ông lão ấy.”

Tần Dạ yên lặng lắng nghe.

“Tần Dạ, em đã từng nói với anh rằng em rất yêu anh. Cuộc đời này chỉ yêu mình anh. Anh giống một ngôi sao trên bầu trời đẹp đẽ bị em hái xuống vậy. Em sẽ trân trọng anh thật tốt, sẽ không để mất. Lần trước làm mất sợi tơ hồng em đã khóc rất nhiều …”

Tần Dạ xoa đầu cô, nghe cô lải nhải bên tai, trong lòng cực kỳ mềm mại.

Triệu Mộng Điềm uống không nhiều. Cô chỉ muốn mượn rượu để trút bỏ tâm sự trong lòng. Khi xe về đến cửa chung cư, cô gần như đã tỉnh. Cô và Tần Dạ xuống xe, đi bộ trở về nhà.

Không nghĩ tới vừa xuống xe thì thấy một bóng dáng quen thuộc bên phía đường đối diện. “Là ông lão đó!” Thật là trùng hợp, Tần Dạ và cô luôn muốn tìm gặp ông để cảm ơn nhưng không thể tìm được.

Ông lão kỳ lạ vẫn mang theo một chiếc túi dệt, trong tay cầm cuộn chỉ đỏ ngồi ở ven đường nói chuyện với một chàng trai trẻ, trông ông như đang bán gì đó.

Chàng trai giống như vừa mới khóc, lại vừa tức giận vì sự làm phiền của ông lão, liên tục từ chối mua hàng của ông.

Khi hai người họ đến, chàng trai đã vô cùng tức giận, đẩy ông lão ra rồi bỏ đi. Ông lão không đuổi theo, quay lại thì cũng không ngạc nhiên khi nhìn thấy bọn họ. Ông cười, khuôn mặt đầy nếp nhăn như hoa nở, trong mắt có thâm ý.

“Rốt cuộc thì những người yêu nhau sẽ về bên nhau thôi …” Ông thở dài.

Hai người ăn ý cùng cảm ơn ông lão. Tần Dạ cũng chân thành xin lỗi vì xe của anh đã suýt đụng phải ông.

Ông lão cười tủm tỉm, không nói gì, quay đầu xách theo chiếc túi dệt rời đi.

Trước khi đi, Triệu Mộng Điềm nhìn bên trong chiếc túi toàn là những sợi chỉ đỏ, cô hỏi: “Ông à, ông họ gì vậy ạ?”

Trong tiếng gió truyền đến giọng của ông lão từ xa: “Ta chính là Lôi Phong.”

Cô cùng Tần Dạ nhìn nhau cười, họ đều cảm thấy ông lão này nhất định chính là Nguyệt Lão trong truyền thuyết.