Sau này Tống Đồng mới biết, hóa ra hôm đó Chu Dật cho hoa khôi mượn tiền, thuận tiện nói rõ ràng.
Cứ việc bảo cậu vô duyên, nhưng Tống Đồng vẫn không khỏi mừng thầm.
Vui vẻ chưa được bao lâu thì có kết quả thi tháng.
Chu Dật vẫn như vậy, vẫn đứng đầu bảng xếp hạng. Tống Đồng thì thảm hơn, từ hạng một trăm xuống còn năm trăm, thành đội sổ của lớp.
Tống Đồng bật khóc khi cầm giấy kết quả
Thành tích sụt lùi thế này, làm sao thi đại học với Chu Dật được! Đừng nói đến đại học, nếu còn tiếp tục, cậu sẽ bị đuổi ra khỏi ban trọng điểm, đến lúc đó bàn trước bàn sau còn không thể nói chi...
Tống Đồng quyết định học tập chăm chỉ.
Giờ tự học buổi tối, Tống Đồng cầm bài thi Vật Lý, cau mày: "Chu Dật, sao tớ làm kiểu gì cũng không đúng?"
Chu Dật đang làm đề luyện, liếc mắt một cái: "Vẽ phân tích chịu lực sai rồi."
"Hả?"
Tống Đồng cầm bài thi nhìn trái ngó phải, "Không hề, đáp án tham khảo vẽ như này mà!."
Chu Dật lấy bài cậu, vẽ thêm một đường "Đáp án tham khảo sai."
Tống Đồng lấy lại bài mới thấy, do cậu vội vàng quá nên quên mất, thật sự là càng thêm ma sát, gia tốc càng nhanh mới đúng.
Cậu biết được đáp án cũng không nóng nảy, bắt đầu lân la kiếm chuyện, "Nam thần, cậu đang làm gì vậy?"
Chu Dật không trả lời cậu
Tống Đồng lầm bầm, "Đây chẳng phải là tiết tự học Vật Lý sao? Sao cậu lại làm Toán? "
Chu Dật nói: "Làm Vật Lý mệt lắm, làm Toán cho dễ."
Tống Đồng: "......"
Tống Đồng cảm thấy trái tim của cậu bị tổn thương sâu sắc...