Yêu Thầm Có Âm Thanh

Chương 7




Editor: Saki

Sau khi Bách Hàn Tri xuất hiện, anh choàng tay qua vai Dương Tuế, dẫn cô đi ngang qua mấy gã đàn ông lưu manh kia.

“Nhìn gì?” 

Anh quá cao lớn, hơi nghiêng đầu liếc nhìn họ, đường nét gương mặt nghiêng sắc sảo và lạnh lùng, đôi mắt đen thẫm như chứa đầy băng giá, toát ra áp lực mạnh mẽ.

Mấy gã đàn ông nhìn nhau, vẻ mặt có chút thách thức không phục, nhưng cũng không dám nói thêm lời nào tục tĩu nữa, rồi lặng lẽ bỏ đi.

Dương Tuế đến bây giờ vẫn chưa thể bình tĩnh lại. 

Nói chính xác hơn, tim cô đập nhanh hơn cả lúc nãy, gần như muốn vọt ra khỏi lồ ng ngực. 

Nỗi sợ hãi ban đầu giờ đã biến thành sự hồi hộp vô tận và ngọt ngào dâng trào như suối phun không ngừng. 

Bởi vì, Bách Hàn Tri đang ôm cô.

Dương Tuế thận trọng nghiêng đầu, nhìn bàn tay đẹp đang choàng qua vai mình, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, sạch sẽ. Lần đầu tiên ở khoảng cách gần như vậy, dù ánh sáng mờ nhạt, cô vẫn có thể thấy những đường gân xanh mảnh mai trên mu bàn tay anh.

Chiếc nhẫn nhỏ trên ngón út với viên kim cương li ti, lấp lánh ánh sáng.

Hơn nữa, anh rất lịch thiệp, giữ khoảng cách một cách có chừng mực. Tuy trông có vẻ thân mật khi ôm vai cô, nhưng thực tế tay anh chỉ đặt nhẹ ở rìa vai, thậm chí cánh tay cũng không chạm vào người cô chút nào.

Đang lúc cô mải nhìn tay anh, Bách Hàn Tri bỗng buông tay ra.

Cô đã từng mơ tưởng vô số lần được anh ôm vào lòng, dù chỉ là góp vui lấy lệ, nhưng Dương Tuế vẫn đắm chìm trong đó, một lúc không phân biệt được đâu là mơ đâu là thực.

Nếu là mơ, cô muốn chìm đắm trong giấc mơ không tỉnh lại, nhưng Bách Hàn Tri đã buông tay, kéo cô trở về thực tại.

Dương Tuế lúng túng rời mắt, cô mím môi, vô thức nắm chặt tay. 

Khi siết tay lại, cảm nhận vải áo cọ vào lòng bàn tay, lúc này Dương Tuế mới chợt tỉnh, nhận ra mình vẫn đang nắm chặt góc áo anh.

Cô vội vàng buông tay ra, chỗ bị cô nắm hơi nhăn.

Dương Tuế xoa xoa lòng bàn tay, khẽ nói: “Cảm ơn cậu.”

Cô để ý thấy Bách Hàn Tri cầm một túi nilon trong suốt, bên trong có vài lon nước tăng lực màu đen quen thuộc.

Dương Tuế chủ động tìm chủ đề nói chuyện: “Cậu đi siêu thị muộn thế này sao?”

Bách Hàn Tri thờ ơ “ừm” một tiếng, rồi lấy từ trong túi ra một lon nước tăng lực, đưa cho Dương Tuế: “Uống không?”

Dương Tuế gần như không do dự gật đầu, nhưng rồi lại chợt nhận ra mình tỏ ra quá háo hức, nên cô hít sâu một hơi, cố kìm nén cảm xúc, “ừm” một tiếng rồi nhận lấy: “Cảm ơn.”

Đây mới thực sự là lon nước đầu tiên Bách Hàn Tri tặng cô, Dương Tuế vui đến mức không kìm được khoé miệng nhếch lên.

Cô ôm lon nước bằng cả hai tay, ngón tay vô tình gõ nhẹ lên lon.

Cảm giác hạnh phúc mãn nguyện này, giống như khi xưa cô lén tặng anh nước, trong nhiều sự lựa chọn, anh chỉ chọn nước của cô.

Từ hồi cấp ba, Dương Tuế đã biết Bách Hàn Tri thích chơi bóng rổ. Chỉ cần anh có mặt ở sân bóng rổ, sẽ không thiếu những cô gái mang nước tới.

Bách Hàn Tri chưa bao giờ nhận nước từ các cô gái, từ trước đến nay anh cũng không bao giờ cho bất kỳ cô gái nào hy vọng hão huyền, anh luôn giữ một khoảng cách an toàn và lịch sự với mọi cô gái thích anh.

Dương Tuế tất nhiên không dám mạnh dạn như những cô gái khác, biết rõ sẽ bị từ chối nhưng vẫn sẵn sàng bày tỏ tình cảm của mình một cách công khai.

Dương Tuế nhút nhát và tự ti, cô sợ người khác phát hiện ra bí mật nhỏ của mình, nhưng đồng thời cô cũng không kiểm soát được việc thể hiện tình cảm giống như các cô gái khác.

Trong khi các cô gái khác đợi ở sân bóng rổ để tặng nước cho anh, cô chỉ dám lén lút trốn trong bóng tối, âm thầm đặt đồ uống anh thích lên bàn học của anh, bên dưới kẹp một mẩu giấy.

Trên đó viết những lời tâm sự và ước mơ mà cô kìm nén, khó nói ra:【Xin lỗi vì đã làm phiền cậu, hôm nay là sinh nhật tôi, nếu cậu nhận món quà này, tôi sẽ rất hạnh phúc.】

Khi Bách Hàn Tri trở lại lớp học, anh nhìn thấy lon nước tăng lực và mẩu giấy trên bàn.

Dương Tuế ngồi thẳng lưng, cơ thể không tự chủ được mà cứng đờ. Cô không dám quay đầu nhìn, chỉ có thể dỏng tai lắng nghe động tĩnh phía sau.

Cho đến khi cô nghe thấy tiếng mở lon nước, dường như còn có thể nghe được cả âm thanh khi chất lỏng trôi qua cổ họng anh.

Ở góc độ anh không nhìn thấy, cô gần như rơi nước mắt vì vui sướng, như thể tất cả may mắn và ưu ái trên thế giới này đều đổ dồn về phía cô.

Ngày hôm đó là sinh nhật cô, cô đã nhận được món quà sinh nhật mà cô hằng mơ ước.



“Sao muộn thế này còn ở ngoài?”

Giọng nói của Bách Hàn Tri kéo Dương Tuế về từ dòng suy nghĩ miên man.

Dương Tuế tỉnh ra, cúi đầu đáp: “Tôi đi học múa.”

Bách Hàn Tri mở lon nước, uống một ngụm: “Lần nào cũng tan học muộn thế này à?”

Dương Tuế vuốt v e lon nước lạnh, giọng rất nhẹ: “Cũng có lớp ban ngày, nhưng tôi phải đi học nên chuyển sang buổi tối, nhưng may là mỗi tuần chỉ có ba buổi.”

Ngừng một chút, cô lại nói tiếp, giọng rất chân thành: “Đây là lần đầu tiên… gặp phải tình huống như tối nay, may mà gặp được cậu, cảm ơn cậu nhé.”

Bách Hàn Tri bỗng bật cười, dường như lồ ng ngực cũng rung lên nhẹ, tiếng cười ngắn gọn và trầm ấm.

Bách Hàn Tri thật sự rất cao, dù cô không phải người thấp, nhưng đứng cạnh anh, cô cũng chỉ ngang cằm anh mà thôi.

Dương Tuế ngẩng đầu, không hiểu nhìn anh, im lặng hỏi anh cười gì vậy?

Bách Hàn Tri khép hờ mắt, trong đôi mắt đen nhánh nhuốm nụ cười nhàn nhạt, anh trêu chọc nói: “Từ lúc gặp mặt đến giờ, cậu có đếm xem mình nói bao nhiêu lần cảm ơn không?”

Anh không nói thì thôi, vừa nói thế Dương Tuế thật sự nhớ lại và đếm thử, có vẻ như cô đã nói rất nhiều lần thật.

Bị anh trêu, bên tai Dương Tuế nóng lên, xấu hổ ho khan một tiếng.

Bách Hàn Tri vô tình liếc nhìn trang phục của cô.

Thật ra cô ăn mặc khá kín đáo và chừng mực, nhưng phải công nhận, Dương Tuế có thân hình rất đẹp.

Chiếc áo khoác hoodie rộng thùng thình, dài vừa đủ che phủ phần mông.

Dương Tuế không phải kiểu gầy gò yếu ớt, có lẽ do thường xuyên tập luyện, thân hình cô rất săn chắc, hơi thiên về phong cách phương Tây, đôi chân cũng rất đẹp, thẳng tắp và dài, mặc quần legging đen bó sát, đường nét căng đầy và cân đối.

Dù không hề hở hang, nhưng một đôi chân như vậy cũng dễ khiến người ta nảy sinh suy nghĩ không đúng mực.

Bách Hàn Tri chỉ liếc nhìn một cái rồi rời mắt, cổ họng bỗng ngứa ngáy, anh lại uống thêm vài ngụm nước, dằn xuống cảm giác bồn chồn trong lòng.

Để lon nước xuống, anh li3m môi, hỏi một cách tùy ý: “Cậu học múa gì vậy?”

Dương Tuế đáp: “Jazz.”

Bách Hàn Tri gật đầu hờ hững.

Chẳng mấy chốc, lon nước đã cạn, vừa hay đi ngang thùng rác, anh tiện tay ném vào.

Trong đầu bất chợt hiện lên hình ảnh Dương Tuế nhảy múa tự do và phóng khoáng giữa sân trường trong đêm đầu tiên của kỳ huấn luyện quân sự nhập học.

“Cậu nhảy khá đấy.” Giọng Bách Hàn Tri rất nhẹ nhàng, như một câu xã giao bình thường.

Một câu nói tưởng chừng nhẹ nhàng, nhưng lại có sức mạnh như quả bom nổ dưới nước, ném vào hồ trái tim của Dương Tuế, những bong bóng hồng từ đáy hồ sủi lên ùng ục.

Điều này có nghĩa là Bách Hàn Tri đã nhìn thấy cô nhảy múa ư?

Thật ra, việc nhảy múa trước đám đông trong ngày huấn luyện quân sự đầu khóa không phải ý tưởng của Dương Tuế. Đó là một bạn cùng lớp cũng biết nhảy múa, khi nghỉ giải lao, mọi người đã hò hét bảo cô ấy biểu diễn tài năng, cô ấy ngại nhảy một mình, biết Dương Tuế cũng biết nhảy nên đã kéo Dương Tuế cùng tham gia.

Ban đầu Dương Tuế rất ngại ngùng, muốn từ chối.

Nhưng cô nhìn thấy Bách Hàn Tri đứng dậy đi lấy nước ở không xa. Sau đó, cô không còn do dự nữa, lấy hết can đảm chạy ra giữa sân vận động.

Cô muốn anh chú ý đến mình, cô muốn anh nhìn thấy mình.

Anh thực sự đã chú ý đến cô, đã nhìn thấy cô.

Dương Tuế cảm thấy vô cùng vui sướng, vô cùng mãn nguyện.

Hai người sóng bước bên nhau, họ đi từ cổng phía nam vào trường.

Bây giờ đã rất muộn, trên con đường rộng rãi và sáng sủa chỉ còn hai người họ. Khi đến ngã rẽ, ký túc xá nam và nữ nằm ở hai hướng ngược nhau.

Dù Dương Tuế rất không muốn rời đi, nhưng giờ đã gần đến giờ giới nghiêm, cô sợ lỡ làm Bách Hàn Tri về ký túc xá muộn.

Vì vậy, cô chỉ về hướng ký túc xá nữ: “Vậy tôi đi lối này nhé, cậu cũng mau về ký túc xá đi.”

Bách Hàn Tri nói: “Tôi đưa cậu đi.”

Bây giờ trên đường này ngoài họ ra, chẳng thấy bóng người nào. Dù đang ở trong khuôn viên trường, nhưng không có nghĩa là không có bất kỳ nguy hiểm tiềm ẩn nào, đặc biệt là đối với một cô gái đi một mình vào ban đêm, nhất là một cô gái vừa xinh lại vừa có thân hình đẹp.

Dương Tuế thực sự cảm thấy được chiều chuộng mà lo sợ, phản ứng đầu tiên là từ chối một cách hiểu chuyện: “Không cần đâu, tôi sắp đến nơi rồi, ký túc xá nam xa hơn, lỡ như…”

“Tôi không ở trong trường.” Bách Hàn Tri ngắt lời cô trước khi cô nói hết câu.

Anh bước đi về phía ký túc xá nữ, giục giã một cách lười biếng: “Nhanh lên, lát nữa khóa cửa cậu không vào được đấy.”

Đã nói vậy rồi, Dương Tuế cũng không thể từ chối, hơn nữa cô thực sự chẳng muốn từ chối chút nào.

Cô chạy chậm theo kịp, đi bên cạnh anh.

Đã từng mơ tưởng vô số lần được sánh bước bên anh, không ngờ giờ đây điều đó thực sự xảy ra.

Dương Tuế cảm thấy cả người choáng váng.

Lần này, không phải đi sau anh nữa, mà là đi bên cạnh anh.

Đi cùng chàng trai mình thích đã lâu, ngoài hồi hộp ra thì còn vô cùng lo sợ không khí sẽ trở nên gượng gạo.

Vì không có gì để nói, bầu không khí sẽ rất ngượng ngùng.

Vì vậy Dương Tuế vắt óc tìm chủ đề, nghĩ mãi, đầu óc như bị rối tung, buột miệng hỏi một câu: “Cậu sống ở đâu vậy?”

Vừa nói xong, Dương Tuế hận không thể tự tát mình hai cái.

Cái gì vậy chứ! Đây là câu hỏi gì chứ!

Người ta sống ở đâu thì liên quan gì đến cô, kiểu câu hỏi này khiến cô trông như đang tìm hiểu chuyện riêng tư vậy, huống hồ bây giờ họ còn chưa thân thiết, hơn nữa cái tâm tư nhỏ nhoi đó cũng quá rõ ràng rồi.

“Căn hộ gần trường.” Bách Hàn Tri giơ tay chỉ về một hướng, sau đó nghiêng mắt nhìn cô, cười như không cười, mang ý nghĩa sâu xa, như sợ cô nghĩ nhiều nên đặc biệt giải thích: “Tôi sống một mình.”

“…”

Mặt Dương Tuế đỏ bừng, tai nóng ran, cảm thấy bối rối và không còn chỗ nào để chui vào khi nghĩ rằng anh đã nhìn thấu tâm tư của mình.

Lại im lặng.

Chủ đề này không thể tiếp tục được, cô phải đổi sang chủ đề khác.

Lần này nhất định phải cẩn thận hơn nữa.

Suy nghĩ một lúc, Dương Tuế chợt nhớ đến “sự kiện từ chối” gây xôn xao gần đây, vừa lúc cô có thể nhân cơ hội này để giải thích.

“Lần đó, tôi thực sự quên mang điện thoại.” Dương Tuế nói.

Bách Hàn Tri không có phản ứng gì lớn: “Ừm.”

Dương Tuế định nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng vẫn từ bỏ.

Ban đầu cô định nói thêm một câu: Lần đó thực sự không phải tôi từ chối cậu.

Nhưng câu này nói thế nào cũng thấy kỳ kỳ, như thể cô rất nôn nóng muốn kết bạn Wechat với anh vậy.

Mặc dù đúng là như vậy, rất muốn kết bạn, nhưng nói ra thì chẳng phải sẽ bộc lộ hết sao?

Vì vậy Dương Tuế ngoan ngoãn im lặng.

Dần dần, họ đã đi đến dưới tòa ký túc xá.

Lần này thực sự phải chia tay, Dương Tuế kìm nén nỗi thất vọng và không muốn rời đi trong lòng, cô nở nụ cười, nói nhẹ nhàng: “Mặc dù đã nói nhiều lần rồi, nhưng vẫn phải nói với cậu một tiếng cảm ơn, cậu về cẩn thận nhé.”

Dương Tuế vừa lùi lại vừa vẫy tay chào anh: “Chúc ngủ ngon.”

Cô xoay người đi, cố nén xung động muốn quay đầu nhìn lại.

Nào ngờ giây tiếp theo, giọng trầm thấp của anh vang lên từ phía sau: “Dương Tuế.”

Dương Tuế gần như lập tức quay người lại, nhìn anh: “Hả?”

Hai tay chàng trai cho vào túi áo, đứng dưới ánh đèn đường mờ nhạt, dáng người cao thẳng. Gió đêm thổi rối tóc anh, anh hơi ngẩng cằm lên, cười: “Hôm nay mang điện thoại rồi chứ?”

Dương Tuế chớp chớp mắt, rồi gật đầu: “Mang rồi.”

Bách Hàn Tri móc điện thoại ra khỏi túi áo, lắc lắc trước mặt cô: “Vậy, kết bạn Wechat nhé.”