Editor: Saki
Thật ra Bách Hàn Tri là người rất có chừng mực. Người ở bên ngoài thoạt nhìn tình trạng hiện tại của họ có vẻ thân mật vô cùng, nhưng thực tế Bách Hàn Tri không hề chạm vào cô.
Anh vẫn tựa lưng vào ghế một cách tùy ý và thư thái, chỉ hơi nghiêng đầu, dừng lại cách cô vài centimet. Dù vậy, khi anh đến gần, mùi hương trên người anh cũng tỏa ra.
Không còn là mùi sữa tắm sảng khoái như lần trước, mà là một mùi hương gỗ bách xanh nhẹ nhàng thanh thoát, nhưng không giống mùi nước hoa, rất nhạt, nhạt đến mức nếu anh không lại gần sẽ không ngửi thấy.
Giọng anh trầm xuống rất thấp, chỉ đủ cho hai người nghe thấy, âm thanh lười biếng kéo dài. Khi nói câu “Đừng giận nữa, chấp nhận đi”, tuy giọng điệu có vẻ bất đắc dĩ, nhưng lại pha lẫn ý vị như đang làm nũng và dỗ dành.
Dương Tuế cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng, khiến cô run lên.
“Được.”
Cô đã bị mê hoặc thành công, đầu óc trống rỗng, chỉ có thể theo phản xạ bản năng của cơ thể, vội vàng lấy điện thoại ra, mở QQ, nhanh chóng chấp nhận lời mời kết bạn của Bách Hàn Tri.
Ngay sau đó, bên tai lại vang lên một tiếng cười rất nhẹ.
“…”
Trong nháy mắt Dương Tuế có một loại cảm giác xấu hổ vô cùng. Ngón tay cô siết chặt, úp điện thoại xuống bàn, cúi thấp đầu.
“Tôi không cố ý không kết bạn với cậu đâu.” Bách Hàn Tri cầm cây bút trên bàn lên, xoay nó một cách thờ ơ, vừa thấp giọng giải thích: “Tôi đã lâu không dùng cái này, tối qua mới tải lại và thấy.”
Dương Tuế lén nhìn sang, ánh mắt dừng lại trên tay Bách Hàn Tri.
Một cây bút bi đen bình thường xoay giữa những ngón tay thon dài của anh, viên kim cương trên chiếc nhẫn đuôi rất sáng.
Cảnh tượng này khiến Dương Tuế hơi hoảng hốt, trong đầu không khỏi hiện lên vô số khoảng thời gian giữa tiết học trước đây. Để có thể nhìn anh một cách đường hoàng, cô thường giả vờ đi vệ sinh, ra khỏi phòng học rồi nhanh chóng quay lại, cố tình đi chậm khi đi ngang qua chỗ ngồi của anh, cẩn thận nhìn về phía anh.
Anh nghiêng đầu tựa vào tường, một tay chơi điện thoại, một tay lơ đãng xoay bút.
Cổ vươn ra thành đường cong thon dài, cổ áo thun mùa hè hơi rộng, có thể thấy mơ hồ hai xương quai xanh sâu và gợi cảm của anh, kéo dài về hai bên vai, yết hầu sắc nét.
Khi thích một người, ta sẽ ghen tị với bất cứ thứ gì có thể gần gũi với người đó.
Kể cả cây bút trong tay anh.
“Cộp.”
Cây bút trong tay anh vô tình rơi xuống bàn, một tiếng động giòn tan, kéo suy nghĩ đang bay xa của Dương Tuế trở về ngay lập tức.
Dương Tuế cưỡng ép rời mắt đang đặt trên tay anh, lấy sách từ trong túi vải ra đặt lên bàn.
“Tôi không giận.” Cô nói khẽ.
Giọng điệu lên cao đã gần như không thể che giấu được niềm vui sướng và phấn khích của cô.
Bởi vì Bách Hàn Tri nói anh không cố ý không kết bạn với cô.
Hai năm trước khi cô kết bạn với anh, cô đã trăn trở suốt mấy đêm mới quyết tâm, nhưng kết quả là đáp lại như hòn đá chìm xuống đáy biển. Cô cũng đã tìm vô số lý do để tự an ủi, có lẽ anh rất bận, anh không thấy. Nhưng cuối cùng vẫn bị đánh bại bởi sự thật là anh không quan tâm.
Phải thừa nhận rằng, cô đã ủ rũ không phấn chấn rất lâu vì điều này, cũng đã cố gắng thuyết phục bản thân rằng nên từ bỏ, kiên trì mà không có kết quả thì không có ý nghĩa.
Nhưng cho đến bây giờ, Dương Tuế lại vô cùng biết ơn, may mắn là cô vẫn kiên trì, sự kiên trì của cô là có ý nghĩa.
Bách Hàn Tri “ừm” một tiếng, thản nhiên nói: “Không giận thì tốt.”
Dù trong lòng đang thầm vui sướng, nhưng Dương Tuế vẫn rất sợ Bách Hàn Tri sẽ hỏi tại sao cô lại hỏi trong tin nhắn rằng anh có còn đến đại học Giang không, nên cô lập tức chuyển chủ đề: “Tại sao cậu lại đột nhiên tải lại thế?”
Đồng thời cũng rất tò mò.
Bách Hàn Tri nói: “Em trai cậu tìm tôi chơi game mobile.”
“…”
Khóe mắt Dương Tuế giật giật.
Trong giây lát, Dương Tuế không biết có nên cảm ơn Dương Dật, cậu em ngốc nghếch đó hay không, lúc thì phá hoại chuyện của cô, lúc lại giúp cô.
Cố Phàm ngồi bên cạnh thấy Bách Hàn Tri và Dương Tuế thì thầm to nhỏ, vừa bất bình vì Bách Hàn Tri cướp nữ thần của mình, vừa say mê “đẩy thuyền” cho cặp đôi này, rất tò mò họ đang nói gì, không biết có đang tình tứ không!
Vì vậy, anh ta lén lút tiến đến gần, dỏng tai lên, muốn nghe trộm.
Kết quả là mất thăng bằng, không cẩn thận va vào lưng Bách Hàn Tri. Do cú va chạm của Cố Phàm, Bách Hàn Tri theo quán tính ngả người về phía trước. Vốn đã gần Dương Tuế, giờ lại có tình huống bất ngờ, anh không kịp phản ứng, ngã về phía cô.
“Bụp —”
Một tiếng va chạm nhẹ.
Trán hai người chạm nhau.
Hơi thở của cả hai quấn quýt trong khoảnh khắc này, khoảng cách gần trong gang tấc. Dương Tuế kinh ngạc mở to mắt, vô thức nín thở. Lưng tựa vào ghế, không còn đường lui.
Mặt Bách Hàn Tri ngay trước mắt, gần đến mức cô có thể thấy rõ bóng mình trong mắt anh. Lông mi anh đen đậm như lông quạ, làn da mịn màng đến nỗi hầu như không thấy lỗ chân lông.
Nhìn từ góc độ người ngoài, đây rõ ràng là cảnh một cặp đôi đang hôn nhau.
Trong thoáng chốc, trong phòng học vang lên một trận ồn ào.
“Đm.”
Ngay cả Cố Phàm cũng sốc.
Dương Tuế hoảng loạn, lùi lại theo bản năng, nhưng Bách Hàn Tri đã lùi lại trước. Cặp kính trên sống mũi cao của anh bị lệch đi một chút, anh giơ tay chỉnh lại.
Tay anh nắm hờ thành nắm đặt bên môi, ho nhẹ một tiếng, hỏi cô: “Đầu, có sao không?”
Dương Tuế khi căng thẳng thường có thói quen chớp mắt, lúc này cô hoàn toàn không dám nhìn Bách Hàn Tri, ngượng ngùng và lúng túng cúi đầu, liên tục chớp mắt, cô sờ trán, lí nhí: “Không, không sao.”
Cú va chạm vừa rồi, thật ra không mạnh chút nào.
Nhưng cú va này lại có hậu quả rất lớn, khiến Dương Tuế không thể bình tĩnh lại được.
“Đm.” Cố Phàm tiến lại gần, hào hứng nói vào tai Bách Hàn Tri: “Hôn rồi à? Thật sự hôn rồi à?”
Phản ứng của Cố Phàm, giống như chính anh ta vừa hôn Dương Tuế vậy, hai mắt sáng rực.
Bách Hàn Tri nhìn anh ta lạnh lẽo đầy sát khí, môi mỏng hé mở, nói không thành tiếng một chữ: Cút.
Cố Phàm bị ánh mắt đó dọa sợ, chợt cảm thấy lạnh sống lưng, anh ta chu môi, rồi ngoan ngoãn ngồi trở lại chỗ.
Đến giờ học.
Một giáo sư trung niên cầm bình giữ nhiệt trong tay, tay kia cầm sách bước vào lớp.
Lớp học vốn ồn ào náo nhiệt lập tức im phăng phắc.
Giáo sư bắt đầu điểm danh, điểm danh xong liền mở máy chiếu.
Dương Tuế vẫn cúi đầu, dường như không dám cử động, nghĩ đến cảnh vừa rồi, cô không kìm được đỏ mặt, tim đập nhanh.
Đúng lúc cô đang căng thẳng đến cứng người, từ khóe mắt, cô thấy bóng Bách Hàn Tri lại tiến gần thêm một chút, mùi hương gỗ bách xanh trên người anh ập đến, như vây quanh cô.
Dương Tuế hít thở gấp, vô thức mím chặt môi, nghiêng đầu nhìn anh, cơ thể không khỏi cứng đờ.
Lần này, Bách Hàn Tri không tiến quá gần, anh nhìn thẳng vào cô, ánh mắt càng thêm sâu thẳm, nói nhỏ: “Có gì không hiểu, có thể hỏi tôi.”
Ngừng một chút, anh lại từ tốn nói thêm: “Bất cứ lúc nào cũng được.”
Từng chữ chính xác không sai chạm vào tim cô, đập mạnh vào nơi mềm yếu nhất trong lòng.
Anh dường như đã nắm được điểm yếu của cô, cố tình khiến cô hoang mang rối loạn.
“Được…”
Dương Tuế cúi đầu, tay chống trên bàn, che nửa mặt, khóe môi không kìm được cong lên.
“Ừm.”
Bên cạnh, Bách Hàn Tri đóng laptop lại, tiện tay mở sách ra.
Dù lúc này vẻ mặt anh bình thản, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, giống như vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng nếu nhìn kỹ, vành tai anh đỏ ửng.
Đỏ dữ dội.
–
Tan học, Dương Tuế đi đến phòng tập để luyện múa, Từ Hoài Dương đã đợi cô ở đó.
Tập khoảng một tiếng, Từ Hoài Dương đặt đồ ăn, kể cả phần của Dương Tuế, còn đặt cho cô một ly trà sữa.
Dương Tuế đề nghị trả tiền đồ ăn và trà sữa cho anh ấy, nhưng Từ Hoài Dương không nhận.
Dương Tuế là người rất không thích chiếm hời của người khác, đặc biệt là của con trai. Cũng có nhiều chàng trai tặng quà cho cô, nhưng cô chưa bao giờ nhận.
Tuy cô và Từ Hoài Dương là bạn nhảy, lại còn diễn vũ đôi tình tứ mơ hồ, nhưng suy cho cùng họ không thân, điều này càng khiến cô ngại. Cô kiên quyết trả tiền cho anh ấy, vừa hay trong túi cô có vài chục đồng tiền lẻ.
Ban đầu Từ Hoài Dương nói không cần, nhưng thấy Dương Tuế kiên quyết, đành miễn cưỡng nhận, nhưng anh ấy không nhận tiền mặt, nói mang tiền mặt trong người rất vướng víu.
Vốn Dương Tuế định quét mã thanh toán cho anh ấy, nhưng anh ấy lại đề nghị kết bạn Wechat với cô.
“Kết bạn Wechat cũng tiện liên lạc, sau này có video cũng dễ chia sẻ cho em.” Từ Hoài Dương nói.
Nói cũng lạ, họ đã tập múa nhiều lần như vậy, Dương Tuế chưa từng có ý định kết bạn Wechat với anh ấy, liên lạc đều trực tiếp gọi điện thoại.
Vì cô không thích kết bạn với người khác giới. Cô thậm chí còn chặn tìm kiếm bằng số điện thoại trong cài đặt Wechat.
Trong danh sách bạn bè Wechat, chắc chắn có người khác giới, ngoài họ hàng và gia đình, hoặc là giáo viên, hoặc là cán bộ lớp, đều là những người khác giới không thể tránh khỏi tiếp xúc.
Khi Từ Hoài Dương đề nghị kết bạn Wechat, Dương Tuế rõ ràng do dự một chút, Từ Hoài Dương đã nói vậy, nếu cô từ chối thì có vẻ quá cố ý.
Làm như thể anh ấy có ý đồ không đứng đắn với cô vậy.
“Được.”
Suy đi tính lại, Dương Tuế vẫn đồng ý.
Cô lấy điện thoại ra, quét mã QR Wechat của Từ Hoài Dương, thêm bạn bè.
Sau khi kết bạn, Dương Tuế chuyển tiền qua.
Từ Hoài Dương không vội nhận, mà đặt điện thoại sang một bên, “Nào, chúng ta tiếp tục nhé, để kết thúc sớm.”
Dương Tuế không nghĩ nhiều, gật đầu.
Tiếng nhạc lại vang lên, cô vội vàng nhét điện thoại vào túi, chạy ra giữa, nhảy múa theo nhịp điệu.
Tập múa đến tám giờ tối, mệt đến thở hổn hển mới dừng lại.
Sau khi kết thúc, về ký túc xá, việc đầu tiên Dương Tuế làm là đi tắm.
Chu Ngữ San vẫn như thường lệ, quấn quýt với bạn trai nên chưa về.
Kiều Hiểu Văn và Trương Khả Tâm cũng không có mặt. Gần đây hai cô ấy thường xuyên đi sớm về muộn, tan học cũng không về ký túc xá. Nếu là trước đây, giờ này họ đã nằm dài như cá ươn trong ký túc xá, không xem phim thì cũng xem livestream bán hàng rồi.
Hai ngày trước Dương Tuế hỏi mới biết, hóa ra hai người họ bắt đầu khởi nghiệp, nhập một số phụ kiện nhỏ trên mạng, mỗi ngày tan học là ra ngoài bày hàng rong.
Dương Tuế một mình trong ký túc xá, cô sấy khô tóc, thay đồ ngủ xong, định học một lúc, nhưng vừa mở máy tính đã nhớ đến hình ảnh Bách Hàn Tri chơi game.
Cô cũng muốn chơi game với Bách Hàn Tri.
Vì vậy cô đi tải liên minh huyền thoại.
Nhưng sau nửa tiếng tải, thanh tiến độ chưa chạy được một phần ba. Mạng trường quá chậm, cô sợ thanh tiến độ này phải chạy đến sáng mai.
Nhìn đồng hồ, gần chín giờ.
Vẫn chưa quá muộn.
Ngay lập tức, cô đứng dậy, nhanh chóng thay một bộ đồ thoải mái.
Cô quyết định đến quán net gần cổng trường để luyện tay trước, máy tính để tiếp tục tải.
–
Tối đó khi về nhà, Bách Hàn Tri trước tiên đến phòng tập thể dục tập luyện gần một tiếng đồng hồ. Sau khi ra khỏi phòng tập, anh đi tắm, thay vì chơi game, anh vào phòng sách.
Có một đề tài lớn cần hoàn thành.
Kết quả vừa làm được một nửa nhỏ, trong nhà đột nhiên chìm trong bóng tối.
Mất điện.
Bách Hàn Tri gọi điện cho ban quản lý, mới biết cả tòa nhà đều mất điện.
Đường dây điện có vấn đề, đang khẩn trương sửa chữa, khoảng một tiếng mới xong.
Máy tính trong phòng sách là máy bàn, mất điện hoàn toàn không thể bật. Vừa hay ban ngày dùng laptop, đã gần hết pin, anh quên sạc.
Bách Hàn Tri hoàn toàn không muốn lãng phí một tiếng này, có thời gian chờ đợi, một tiếng đó đề tài đã làm xong rồi.
Anh chưa bao giờ là người ngồi yên chờ chết, càng không để mình rơi vào thế bị động.
Vì vậy anh rút USB, thay quần áo, đi đến quán net gần cổng trường.
Quán net ở cổng bắc, cách căn hộ anh ở hơi xa, anh đạp xe đạp địa hình đi.
Mười phút sau, đến quán net.
Quán net là nơi không bao giờ thiếu khách, gần cổng trường càng vậy. Quán net này rất lớn, tổng cộng ba tầng, tầng một tầng hai đã kín chỗ, Bách Hàn Tri mua thẻ rồi lên tầng ba.
Chỗ ngồi tầng ba cũng gần hết.
Anh muốn tìm một góc vắng người, nên cố ý đi một vòng, khi đi qua góc quẹo, bước chân đột nhiên dừng lại.
Anh nhìn về phía trước, một góc gần cửa sổ.
Dương Tuế đeo tai nghe, ngón tay gõ lốp bốp trên bàn phím, trong miệng ồn ào “Chết mất, chết mất, làm sao đây!”, chân tay cực kỳ luống cuống.
Bên cạnh cô có một chàng trai ngồi. Chàng trai không chơi game, mà ngồi bên cạnh hướng dẫn, nói đến kích động thậm chí còn đưa tay định bấm bàn phím của cô.
Chàng trai đó chính là bạn nhảy của cô, Từ Hoài Dương.
Bách Hàn Tri dần dần nheo mắt lại, ánh mắt tối sầm.
Trầm ngâm một lúc, anh như bị ma xui quỷ khiến lấy điện thoại ra, gửi cho Dương Tuế một tin nhắn:【Đang làm gì vậy】