Jayden ngày ngày quấn quýt ở bên Vân Ninh. Cậu bé rất bám người. Ông bà Hà không cần nói cũng biết cậu ta vốn không phải là con rơi con rớt của nhà họ Hà, đối xử với cậu bé cũng rất tốt.
Dịp đó đã khiến Vân Ninh được báo chí tung hô rằng có khí phách phu nhân của một đại gia tộc. Trái lại thì Hà Hải Đông bị ném đá khá nhiều do chỉ mới lấy vợ mà đã ăn vụng không chùi mép. Có rất nhiều quỹ và tờ báo về trẻ em sau đó đều gọi cho cô muốn hợp tác, đều bị cô từ chối hết cả.
Vân Ninh đang đưa cậu bé đi ăn KFC thì bỗng nhiên nhận được điện thoại.
"Hà phu nhân, chúng tôi đã truy đối DNA của cậu bé trong ngân hàng DNA lưu trữ của bệnh viện rồi ạ, tìm ra cha cậu bé chính là thiếu gia Từ Thiếu Hành của tập đoàn nhà họ Từ".
Cái tên này nghe không còn xa lạ nữa. Kể từ khi nhà họ Trương bị Hà Hải Đông vần vũ rồi mua lại, đã sa sút không còn ở trong tứ đại gia tộc của thành phố. Nhà họ Từ khiên cưỡng được cất nhắc bù vào vị trí trên.
Vân Ninh thấy để cho Văn Văn nuôi Jayden không ổn. Nói sao thì Jayden rất ngoan và sáng dạ, cứ để cho Văn Văn đem cậu bé đi hết nơi này đến nơi khác để đòi tiền. Như vậy tốt cho tương lai của đứa bé sao?
Đến chính Jayden còn chẳng biết bố mình là ai... Với tình sử dài đến chấn động của Văn Văn, cô cam đoan là đến chính chị ta cũng không biết, hoặc có biết thì người kia cũng không tin.
Tuy nghe thấy rất nhiều tin tức về nhà họ Từ, nhưng cái tên Từ Thiếu Hành này, Vân Ninh tuyệt đối chưa từng nghe nói. Có vẻ là một người vô cùng thần bí.
"Được, cám ơn ông. Phiền ông giúp tôi gửi bản tài liệu kia đến tập đoàn Hà thị có được không? Đích thân tôi sẽ xuống nhận...".
"Cô ơi, lau tay giúp cháu!".
Đứa bé nhõng nhẽo xoè ra năm ngón tay bé xíu đòi cô lau cho. Vân Ninh vô cùng cưng chiều, tỉ mỉ lấy giấy lau cho thằng bé.
"Cháu đã ăn xong chưa? Chúng ta cùng về công ty một chút nhé!".
"Dạ được".
Trên đường trở về, Vân Ninh nhắn tin hỏi Hà Hải Đông.
[Chú có biết Từ Thiếu Hành không?]
[Không biết. Hình như là bạn của Trương Chiến]
Trương Chiến... Nhắc mới nhớ, cũng đã rất lâu rồi, cô chưa gặp lại người đàn ông này. Nhưng đã nói nếu Từ Thiếu Hành là bạn của Trương Chiến thì chắc chắn cũng không phải dạng tốt đẹp gì.
Hay cứ giao thằng bé cho ông bà nhà họ Từ chăm sóc nhỉ? Dù sao cũng là cháu của mình mà...
Hà Hải Đông nhắc nhở câu.
[Tiểu Ninh, em đừng nhúng tay quá sâu vào chuyện của người khác. Chờ tôi về, chúng ta từ từ giải quyết có được không?]
[Được ạ]
Muốn chờ Hà Hải Đông từ Mỹ trở về thì còn phải thêm mấy ngày nữa. Mai là Văn Văn đã đến đón đứa trẻ rồi.
Jayden mặt mũi trắng trẻo, lay lay tay cô. Vân Ninh thật sự đã coi đứa trẻ này như con ruột của mình.
"Cô ơi, ngày mai chúng ta có thể đi ăn KFC nữa được không?" - Đáy mắt đứa trẻ đen lay láy tròn xoe, hết lời vòi vĩnh.
"Jayden, con không nhớ gì sao? Ngày mai mẹ con sẽ đến đón con rồi..." - Trong lòng Vân Ninh vô cớ dấy lên chua xót.
Cô không nỡ đem đứa bé trở về. Đã có một giây phút nào đó, cô muốn tình nguyện tin Jayden chính là con của Hà Hải Đông.
"Nhưng cô ơi, con không muốn về nhà với mẹ đâu!".
"Không được, chúng ta làm người phải biết giữ chữ tín. Hôm trước chúng ta đã hứa với mẹ con như thế nào thì bây giờ phải làm cho tốt. Mẹ con chắc sẽ nhớ cục bột nhỏ như con lắm đấy!".
"Mẹ con đã hứa sẽ dẫn con đi ăn KFC mỗi khi xong việc" - Thằng bé giận dỗi xụ mặt - "Kết quả là mẹ con chưa lần nào dẫn con đi cả".
"Như vậy là mẹ con không tốt. Chúng ta là bé ngoan, đừng học theo cái xấu của mẹ con có được không?".
Dỗ được Jayden thì cũng là lúc chiếc xe đỗ xuống trước toà nhà Hà thị. Vân Ninh một tay đeo cặp sách, một tay bồng bế Jayden. Trông cô hệt như một người mẹ chuẩn mực.
Từ Thiếu Hành và Trương Chiến thấy một cảnh này liền ngây ra.
Dương Vân Ninh trước giờ đều đã là một mỹ nhân tuyệt thế. Bình thường cô ít cười nói, gương mặt là một cỗ nghiêm chỉnh lạnh như băng. Bây giờ lại đang vì cưng nựng một đứa bé mà đôi đồng tử sáng đến trong suốt, vẻ mặt cười dịu dàng, bao dung.
"Tôi đã nói với cậu rồi. Cô ấy sẽ không tuỳ tiện làm hại thằng bé đâu!" - Trương Chiến nói.
Văn Văn mất con, liền chạy qua cầu xin Từ Thiếu Hành, vu oan giá hoạ cho Vân Ninh quỷ kế đa đoan, chắc chắn đã lấy đứa bé về hành hạ, trút giận, nhằm khuấy lên cơn giận trong lòng Từ Thiếu Hành.
Dương Vân Ninh hiện tại đã là Hà phu nhân được người người kính nể, muốn ra tay với cô cần phải lựa thế để không gây hoạ với Hà Hải Đông. Từ Thiếu Hành tuy ra tay tàn bạo nhưng cũng chưa mất đi lý trí.
Hắn không ngờ trông thấy một đại mỹ nhân diễm lệ, thanh khiết đến như vậy. So với cô thì Văn Văn đúng là dơ bẩn đến cỏ rác cũng không bằng. Hắn ta dường như ngoài mặt báo đã thấy qua cô ở chỗ khác rồi, nhưng nhất thời không nhớ ra...
Một mỹ nhân mỹ miều như vậy, người ta sao có thể quên nổi.
Bước chân của Vân Ninh dần chậm lại khi thấy Trương Chiến đột nhiên đến đây. Tuy Trương Chiến đối xử tốt với cô, nhưng Vân Ninh phải thừa nhận, chỗ nào có mặt hắn, chỗ đó không yên lành.
"Trương Chiến, sao anh lại ở đây?" - Rồi mắt cô bất giác lướt đến một người đàn ông đứng cạnh bên - "Còn vị này là...".
"Từ Thiếu Hành" - Trương Chiến rít một hơi thuốc lá - "Cha của Jayden".
Jayden dường như không thích người này. Vừa trông thấy Từ Thiếu Hành, cậu bé rúc vào ngực cô tránh né. Bàn tay nhỏ kéo lấy áo tơ mềm khiến hình dáng căng tròn lồ lộ ra ngoài, áo lót ren mỏng bên trong như ẩn như hiện. Jayden sau đó còn bất cẩn chạm xuống bầu ngực mềm của cô. Con ngươi hai vị đứng trước mặt dần trở nên sẫm lại.
Vân Ninh không hề chú ý đến điều này.
"Anh Từ Thiếu Hành, Jayden là con anh. Anh nên để ý và quan tâm cậu bé nhiều hơn mới đúng!" - Cô giận dữ nói, cảm thấy hai người này đều không có khả năng nuôi dưỡng tốt được thằng bé - "Nếu cả anh và Văn Văn không làm cha làm mẹ được thì nên gửi Jayden cho người khác nuôi nấng!".
Từ Thiếu Hành ngẫn ngờ. Lần đầu tiên anh gặp một người đẹp như vậy, tính khí cô cũng thật lớn, vừa gặp đã mắng anh xối xả.
Cô gái kia tuy được gọi là Hà phu nhân nhưng thực sự còn quá trẻ, giống như hẵng còn là sinh viên vậy. Trẻ đẹp như vậy, dường như có tức giận đến thế nào cũng khiến người ta muốn trêu ghẹo nhiều hơn là sợ hãi.
"Vậy ý của Hà phu nhân là... em muốn giúp tôi nuôi con?" - Từ Thiếu Hành hỏi.
"Tôi không có ý đó..." - Cô ngượng ngùng từ chối - "Tôi lo cho Jayden thôi".
Từ Thiếu Hành cười khẩy.
"Hà phu nhân yên tâm, chúng tôi tự biết cân nhắc!".
"Anh để Văn Văn suốt ngày đưa đứa bé đi làm tiền như vậy, còn nói là biết cân nhắc ư?".
Từ Thiếu Hành bất giác liếc qua chỗ của Trương Chiến, thản nhiên nói.
"Hà phu nhân hiểu lầm rồi, không có suốt ngày đâu!".
Cô ngẩn ra, đặt Jayden xuống đất. Nói vậy là ý gì?
Từ Thiếu Hành không nói không rằng bế Jayden lên xe mặc thằng bé chưa kịp nói lời tiễn biệt với cô, lớn tiếng khóc nháo. Vân Ninh thấy vô cùng khó chịu trong lòng.
"Từ Thiếu Hành, anh nhẹ nhàng thôi, đừng làm Jayden khóc!".
Cửa kính hạ xuống. Từ Thiếu Hành nửa mắt nhìn cô, ngông nghênh nói.
"Hà phu nhân, cô thật sự tưởng mình là mẹ của đứa bé à?".
"Tôi...".
Chiếc xe lao ra ngoài, phóng đi mất.
Vân Ninh chợt thấy xót xa. Ngực cô như vừa bị xẻo mất một miếng thịt. Mấy ngày nay cô ăn cùng, ngủ cùng với Jayden, không hề thấy cô đơn một chút nào. Hoá ra đây là niềm vui khi tự tay nuôi lớn một đứa trẻ.
Nếu cô thật sự có một đứa con, cô nhất định sẽ dồn hết tâm tư tình cảm để nuôi dạy nó trưởng thành. Khát khao cháy bỏng kia dâng ngập đáy lòng cô. Đáng tiếc, ông trời không cho cô cơ hội đó.
Trương Chiến nắm lấy tay cô kéo về.
"Vân Ninh, không ngờ qua một thời gian ngắn, em lại thật sự đã trở thành Hà phu nhân".
Trương Chiến bất chấp đang ở nơi đông người mà tóm chặt lấy thắt lưng cô ghì lấy. Vân Ninh thấy không thoải mái. Hồi trước bọn họ có đóng kịch thì cũng thôi. Nhưng kịch đã tàn từ rất lâu rồi. Cô cố thoát ra nhưng eo càng bị hắn giữ chặt, nhấn vào người.
"Còn không phải nhờ anh bán tôi đi à?".
Trương Chiến cười cười nhìn gương mặt vẫn quá đỗi ngây thơ của cô. Dường như người ta muốn ngoạm mất một bên, cô cũng cho phép.
"Em hiểu nhầm rồi. Tôi nuôi em là để ăn, không phải để mang em đem bán cho người khác!".
Vân Ninh nheo mắt nhìn anh, nghiêm túc hỏi.
"Trương Chiến, anh muốn gì?".
"Muốn có em!" - Ánh mắt anh ta không ngay thẳng. Bàn tay di chuyển từ thắt lưng cô, vuốt dọc lên lườn như muốn chạm vào nơi đẫy đà nhất.
Vân Ninh dùng hết sức bình sinh lách người, đẩy mạnh anh ta ra.
"Anh vẫn chưa học được bài học nào đúng không? Chọc đến Hà Hải Đông, anh không sống nổi đâu!".
Trương Chiến cười khẩy nhìn cô.
"Đừng lấy chồng em ra khè tôi. Hắn ta chẳng làm gì được tôi cả em biết mà!...".
Vân Ninh thầm nghĩ. Thế hại cả nhà anh tán gia bại sản anh cũng cho là người ta chẳng làm gì được anh ư?
"Hắn ta càng làm vậy, tôi ngược lại càng muốn chiếm đoạt em" - Trương Chiến mỗi lúc một sấn đến, vuốt ve bên má non mịn của cô - "Em biết cảm giác thích thú nhất của tôi là gì không? Chính là tự tay cướp em ra khỏi Hà Hải Đông cao ngạo, coi trời bằng vung đó. Tôi muốn xem hắn sống không bằng chết!".
Vân Ninh rùng mình, cô chưa từng thấy Trương Chiến trở nên đáng sợ như vậy bao giờ.
Hắn cười.
"Em không cần thiết phải sợ như vậy đâu. Tôi thậm chí sẽ còn giúp em".
"Giúp tôi?" - Vân Ninh kinh ngạc nhìn hắn.
"Phải rồi, tôi sẽ giúp em trừng phạt Hồ Tiểu Diệp. Chẳng phải đây là thứ em muốn nhất hay sao? Rơi vào tay tôi thì chẳng khác nào rơi xuống địa ngục cả. Tôi có thừa thủ đoạn man rợ của giới hắc đạo để hành hạ cô ta, em biết vậy mà!".
Cô nâng mi nhìn Trương Chiến. Mặc dù biết là rất nguy hiểm khi tin lời anh ta, nhưng Vân Ninh thật sự rất muốn trông thấy Hồ Tiểu Diệp nhận sự trừng phạt thích đáng.
Thấy cô ta bị trừng trị rồi, Vân Ninh kiếp này có chết cũng cảm thấy yên lòng.
"Nói đi, giá của anh là gì?".
"Rẻ thôi, chính là số tiền tôi đã bỏ ra để nuôi em suốt mấy năm qua, 1 triệu un!".
Vân Ninh trừng mắt nhìn anh. Cô biết cô không tiêu nhiều đến thế. Tiền sinh hoạt đều do cô tự lo, tự đi làm thêm, bán tranh kiếm tiền xoay xở.
"1 triệu un? Anh nói vậy có thấy ngượng mồm không?".
"So với cái giá 100 triệu un mà Hà Hải Đông từng bỏ ra để mua em, 1 triệu un chả là cái gì cả! Hơn nữa tôi không có công lao, cũng có khổ lao mà" - Hắn cười - "Bản thân tôi ở cạnh em đều phải tự mình kiềm chế rất nhiều đấy!".