Yêu Thầm Bố Bạn

Chương 88




Chiếc váy mà cô đặt ở bên nhà họ Dương đã được gửi tới xong xuôi. Vân Ninh nhìn ngắm mình trong gương, mấy hôm nay cô đầy đặn lên không ít, nhìn có da có thịt hơn. Nhà họ Hà coi cô như một con heo con mà vỗ béo. Từ những thực đơn toàn những món thanh đạm đã được chuyển thành những món mỡ màng, chỉ dành riêng cho cô.

Trông cô hiện tại giống như một nữ thần uy nghi vậy. Thân trên là hai cúp ngực, ôm trọn và đẩy hai bầu ngực căng tròn của cô lên cao. Phía áo trên này được đính lên vô cùng nhiều những lớp đá xen kẽ lên nhau lấp lánh, viền lên trên mặt áo như một lớp giáp kim loại lấp lánh. Eo thon để hở, phía dưới là tà váy dài bằng voan thướt tha. Hai cánh tay được làm bằng lụa dài rớt đất, ôm lấy hai vai và phần cổ tay, nên khi Vân Ninh đưa tay lên, tấm lụa tơ tằm kéo căng, nom vô cùng đẹp mắt.

Tóc cô theo đúng khuôn mẫu nữ thần được búi lên cao, những lọn tóc loà xoà rũ xuống trước mặt thì được uốn thành những gợn sóng nhỏ, ôm lấy gương mặt đã sẵn những đường nét tây quý tộc, vừa uy quyền vừa kiêu sa, lộng lẫy. Hình tượng này rất hợp với hình tượng Hà phu nhân sau này.

Có lẽ... đây sẽ là đêm cuối cùng, Vân Ninh đóng làm vợ của anh.

Khi Hải Đông bước vào thì lập tức bị hớp hồn bởi vẻ đẹp kiều diễm, thơ mộng của cô. Ý định trừng phạt Dương Tử Kỳ của anh bỗng nhiên giảm xuống còn một nửa.

"Tiểu Ninh, anh mang thứ này đến cho em!".

Thứ mà Hải Đông mang đến cho cô chính là bộ trang sức mà Vân Ninh vừa kịp vẽ xong, cô còn chưa cho ra mắt, cũng chưa kiếm được nhà chế tác, thế mà Hà Hải Đông đã làm xong hết tất cả mọi thứ rồi.

Bộ trang sức này so với trong tưởng tượng của cô khi vẽ ra nó còn đẹp hơn nghìn vạn lần.

"Em có thích không?".

Mắt cô sáng lấp lánh.

"Em đương nhiên rất thích, em cảm ơn chú!".

Bộ trang sức kia của cô được gắn loại đá chủ đạo là đá Topaz xanh trong như bầu trời yên ả. Dưới ánh đèn thì chúng toả sáng rực rỡ, càng làm cô trông lộng lẫy hơn bao giờ hết.

Hải Đông không cho cô lấy nốt vòng tay và nhẫn để đeo lên, khiến Vân Ninh có chút ngẩn ngơ.

"Sao vậy ạ?".

Cô kéo tà váy dài, đi theo anh.

Lần đầu tiên cô chính mắt trông thấy Hải Đông mở két sắt. Là loại két sắt bí mật âm tường. Anh cứ thể mà xoay mật mã, mở ra trước mặt cô. Từ trong tủ két vàng bạc rực rỡ, Hà Hải Đông lấy ra một cái hộp.

"Chú làm vậy không sợ có ngày em mở két, lấy hết tiền của chú đi sao?".

"Em là vợ tôi. Mọi thứ của tôi đều sẽ thuộc về em..."

Vân Ninh nhớ đến nhiệm vụ tối nay. Tâm trạng bỗng chốc chùng xuống. Cô lật đật mở chiếc hộp nhung trên tay ra. Chẳng ngờ trong đó... chính là chiếc vòng tay mà mấy năm trước cô đã lần lữa bán đi để lấy tiền đi châu Âu.

Nước mắt cô bỗng rơi xuống mặt vòng. Một sự xót xa khó tả dâng lên ngập đáy lòng.

"Chú vẫn còn giữ nó?!".

Vật này là tín vật của Hà Hải Đông với cô. Chiếc vòng này tượng trưng cho những kỷ niệm cũ của bọn họ, một quá khứ đã bị lãng quên, một tình yêu đã bị chôn vùi.

Có quá nhiều thứ trên hành trình đó, Vân Ninh đã tưởng sẽ mãi mãi mất đi rồi, cũng giống như cô đã từng mất đi Nhất Nhất, từng mất đi anh. Hoá ra... có những vật, vẫn còn nguyên vẹn. Nó vẫn ở đây...

Cơn xúc động dâng trào khiến Vân Ninh không kiềm được nước mắt. Hà Hải Đông xót xa lau nước mắt cho cô.

"Ừm, tôi vẫn giữ, luôn giữ nó. Mỗi lần tìm kiếm tuyệt vọng, tôi đều sẽ mang nó ra ngắm nghía. Nó nhắc nhở tôi rằng, có những thứ mất đi rồi vẫn sẽ tìm lại được".

Cô ôm ghì lấy anh. Trái tim co cuộn từng hồi, dường như chỉ có hơi ấm của Hà Hải Đông mới đủ xoa dịu được nó.

"Tiểu Ninh, nếu không có một chút tia hi vọng mỏng manh đó..." - Hà Hải Đông đắm đuối hôn lên giọt nước mắt của cô - "Chắc có lẽ tôi đã đi theo em xuống biển khơi rồi... Em đừng khóc, sẽ trôi hết lớp trang điểm bây giờ...".

Thật ra lúc bán chiếc vòng này đi, Vân Ninh vẫn có rất nhiều tiếc nuối. Cô không đành lòng... Cô không nỡ...

Ngay cả khi từng bức hoạ, từng cuốn sổ lưu trữ những ký ức về Hà Hải Đông bị rớt xuống biển cũng vậy, cõi lòng cô hệt như một trang giấy bị một ai đó tức giận xé nát...

Hải Đông nâng tay cô lên, đeo chiếc kiềng lên tay cô, dặn dò.

"Từ giờ thì đừng bỏ nó ra nữa nhé!".

Sau đó thì anh lấy cả chiếc nhẫn đính hôn của bọn họ đeo lên tay cho cô.

"Như vậy thì mới giống Hà phu nhân chứ?!".

Cả người Vân Ninh chấn động run lên từng chập. Cô không kiềm được nữa. Từng cơn đau rã rời như đang trút ra khỏi tim.

Tại sao lại nói cho cô những điều này? Tại sao ngay lúc này? Tại sao chứ...

"Ngoan, Hà phu nhân sau này, không nên mít ướt như vậy nữa. Tôi sẽ bảo vệ cho em, mãi mãi bảo vệ cho em, có được không?".

Hà Hải Đông ôm chặt lấy thân hình nhỏ bé run rẩy của Vân Ninh, đung đưa qua lại như đang dỗ em bé.

Đôi mắt nâu của cô sẫm lại. Hàng lông mi dài được chải tơi cong lên tinh tế thoát ra sự dịu dàng, thanh thoát động lòng người.

"Chú...".

Vân Ninh kiễng chân, ngửa cổ hôn lấy anh. Nụ hôn dịu dàng, mang theo chút vụng về, giống như quay ngược trở về ngày xa xưa khi cô vẫn còn là một cô bé nhỏ, bị ông chú lớn ra sức dụ dỗ.

Sống mũi đè chặt lấy nhau. Môi mềm tách ra, hơi thở gắt gao. Hà Hải Đông cắn răng, thúc giục.

"Chúng ta mau đi thôi. Cứ thế này, tôi sợ mình không nhịn nổi nữa mất!".

Vân Ninh khát cầu, ôm lấy gáy anh, tiếp tục nhấn môi mình tới. Lưỡi mềm muốn nạy hai hàm răng của anh ra.

"Chú... Em muốn chú!".

Hà Hải Đông nhấc đầu cô ra. Hơi thở hỗn loạn.

"Sắp trễ rồi...".

Anh yếu ớt ngăn cản, bàn tay lại ở trên người cô nhốn nháo hồi lâu. Lớp vải lụa này vừa mỏng vừa mềm, khi chạm vào tới da thịt còn trở nên trong suốt mê người.

"Không sao...".

Sóng nước trong mắt cô rất đỗi đa tình, phóng đãng, Hà Hải Đông mất đi tự chủ.

Anh xoay vai, buộc cô quay về giường. Váy dài vén cao. Anh buông thả vùi sâu mình vào giữa thân cô. Bọn họ đều trong bộ dạng chỉnh tề trong gương biến thành nhàu nhĩ. Tạo hình này mất mấy tiếng mới chuẩn bị xong được, anh không thể xé nát nó.

Dưới hông luật động điên cuồng như một chú ngựa bất kham ở trên lưng cô. Ống quần anh bị hạ xuống gót chân. Đường cong và cơ bắp từ phần bụng dưới xuống giày lộ ra tỉ mỉ.

"A... chú...".

Vân Ninh gần như bò cả ra giường. Mông cong lên, nhổng cao. Eo bị anh giữ chặt.

Sát giờ rồi nên Hà Hải Đông dụng sức làm rất nhanh. Đường gân từ cổ cho đến thái dương đều căng chặt, giục anh mau lẹ phát tiết. Nhịp độ do đó rất bạo liệt, mất khống chế...

Bữa tiệc long trọng được diễn ra tại sảnh của khách sạn bảy sao tại trung tâm thành phố. Nguyên cả khách sạn hôm nay đều đã được nhà họ Hà bao trọn, nhằm có được một đêm hân hoan trọn vẹn cùng với quý quan khách.

Dương Tử Kỳ đã nhắn sẵn số phòng cho cô: [305]

Còn căn phòng chính xác của Vân Ninh nằm ở ngay trên đó: 405.

Càng gần đến giờ làm nhiệm vụ, Vân Ninh càng giống hệt như một người mất hồn. Hà Hải Đông ôm lấy eo cô, dẫn cô đến gặp từng người một, giới thiệu cặn kẽ cho cô biết. Vân Ninh nghe như nước chảy qua tai, hoàn toàn không đọng lại bất cứ thứ gì. Kể cả người kia có hỏi, cũng đều là Hải Đông trả lời giúp cô.

"Tiểu Ninh, em làm sao vậy? Anh thô bạo quá sao?".

Sự hiện diện của cô quá sức đẹp đẽ và tinh xảo, khiến ai nấy trong phòng tiệc cũng phải trầm trồ, chú ý tới. Có điều, ai nấy cũng đều nhìn ra được, trạng thái của Hà phu nhân tương lai đêm nay không ổn.

Hà Hải Đông cứ ghé tai hỏi thăm cô suốt. Vẻ mặt cực kỳ lo lắng. Còn cô thì cứ ngây ra.

Nhớ đến vẻ mặt của Hải Đông khi tưởng cô đã chạy mất, nhớ đến chiếc vòng đeo trên tay, nhớ đến mọi chuyện giữa bọn họ, cô cắn răng, không chịu nổi cơn choáng váng. Tay cầm ly rượu cũng bắt đầu run lên.

"Em căng thẳng vì sắp phải gặp mẹ à? Hay em..." - Hải Đông thâm trầm nhìn cô - "Em sợ phải gặp lại Thang Viễn?!".

Cô nắm lấy tay anh, lảo đảo tựa vào ngực anh, dốc cạn ly rượu đỏ trên tay.

"Không có gì!".

Thang Viễn lúc đó chen giữa dòng người đi tới. Vân Ninh trông thấy anh thì lập tức đứng thẳng. Bàn tay Hải Đông đang ôm lấy bên eo nhỏ của cô vô thức siết lại.

Cô và Thang Viễn nhìn nhau, nhất thời chẳng biết nói gì.

Không ngờ điều đầu tiên Thang Viễn hỏi cô lại là.

"Vân Ninh, em thật sự muốn lấy hắn sao?".

Cách Thang Viễn nhìn anh chẳng khác nào hoàng tử đang nhìn quái thú, chính trực một cách hơi quá. Vân Ninh lại ngửa đầu, uống cạn một hơi. Cô nghĩ... đêm nay mình có uống bao nhiêu cũng không say nổi.

"Muốn lấy hay không thì cô ấy cũng là của tôi, không liên quan gì đến cậu!".

"Thang Viễn..." - Hải Đông lập tức quay đầu lườm cô , Vân Ninh mấp máy nói - "Anh cứ quên em đi thì sẽ tốt hơn...".

Lời này lọt vào tai Hải Đông thì lại giống như lời chia ly của mấy kẻ si tình trên phim đang sắp sinh ly tử biệt. Anh không nuốt nổi cục tức mà nâng lấy eo cô, đưa lên sàn nhảy.

Vũ điệu đầu tiên của bọn họ, đánh dấu chủ quyền chính thức trước mặt công chúng thuộc về nhau.

Tiếng nhạc vang lên. Hai chân bước đi. Men rượu khiến cho bước chân của Vân Ninh thêm vạn phần lả lướt. Ánh đèn pha lê thấp thoáng, rọi lên đôi mắt nâu mơ màng của cô. Gò má đỏ hây hây cùng nước da trắng mịn màng. Khi cô cong người, xương quai xanh mỏng manh lộ ra, bầu ngực nảy ưỡn lên. Hà Hải Đông lưu manh nghĩ, đêm nay sẽ giày vò cô một phen ra trò.

Hải Đông dẫn cô nhảy rất chậm, chủ yếu vì đuôi váy rất dài, anh sợ cô sẽ vấp.

"Chú...".

"Hửm?".

"Nếu em tha thứ cho chú thì chú cũng sẽ tha thứ cho em chứ?".

Vân Ninh tựa đầu trên ngực anh, hỏi nhỏ.

Rốt cuộc thì điều cô sắp làm nghiêm trọng hơn hay điều anh từng làm nghiêm trọng hơn? Cô cũng không biết nữa.

"Chỉ cần được em tha thứ. Em muốn gì, tôi cũng đều nguyện ý nghe theo".

Điệu valse kết thúc.

Hà Hải Đông vừa dẫn cô xuống sàn thì Vân Ninh đã chạm mặt một người cô không muốn gặp nhất trên đời. Mẹ cô, Thục Quân.

Bà đanh mặt nhìn cô. Dáng vẻ như... bà đã biết hết mọi chuyện!

Vân Ninh vội buông tay Hải Đông ra.

"Chú, em có chuyện cần phải nói với mẹ em!".

Hải Đông níu lại tay cô, nhíu mày.

"Em ổn chứ?".

Cô cười, nhẹ vô cùng.

"Em ổn...".

Kỳ thực, không ổn chút nào...

Cô đi theo Thục Quân, ra đến bên ngoài ban công. Bà vừa quay lại thì hỏi cô, như đang trách móc.

"Tiểu Ninh, con có hiểu con đang làm gì không?".

Vân Ninh nhớ cảm giác này, cảm giác có một ai đó nắm tay chỉ từng bước mình phải làm gì. Bà Thục Quân luôn vạch sẵn ra con đường mà cô phải đi.

"Con..." - Cô chậm chạp gật đầu - "Con biết mà...".

"Tiểu Ninh, con cho rằng Hà Hải Đông là người dễ để con đối phó vậy sao hả?" - Bà nhìn cô thở dài - "Mẹ biết, có những chuyện con rất khó có thể tha thứ. Nhưng con... Làm người thì nên biết nhìn về phía trước. Những năm qua, Hà Hải Đông cũng không dễ dàng hơn con bao nhiêu. Đứa bé... nó cũng là cốt nhục của cậu ấy mà?!".

"Cốt nhục? Đứa bé ấy cũng là cốt nhục của mẹ, của bà. Mấy người có tiếc thương gì nó không? Hay mấy người chỉ coi nó là gánh nặng, giống như con?".

Vân Ninh đột nhiên nổi nóng, cô không biết tại sao. Vì mẹ cô vẫn đứng về phía của anh sao? Vì mẹ cô vẫn luôn thích anh? Hay mẹ cô cứ luôn cho rằng cô, cô là kẻ phá bung bét hết mọi chuyện? Là nguyên nhân khiến mọi người đau khổ?

"Chuyện đã qua rồi thì nên cho qua. Con việc gì cứ phải đay nghiến mãi vậy?".

"Mẹ, sao mẹ vẫn cho rằng con chưa chịu bỏ qua chuyện này? Con chỉ không muốn lấy chú ấy! Con không có yêu chú ấy!".

Bà Thục Quân hạ mắt, dáng vẻ thấu hiểu như chọc xuyên qua trái tim cô.

"Ồ, vậy sao?".

Gió rét thổi qua, thổi tung cả những sợi tóc lơ thơ trên mặt cô.

"Mẹ tưởng mẹ hiểu con lắm à? Hay mẹ chỉ muốn hiểu những điều mẹ muốn hiểu thôi? Mẹ ở đây là vì con hay vì chú ấy?".

"Tôi vì cả hai!".

Bà Thục Quân lạnh nhạt bước đi.

Vân Ninh tức tối, lại nốc một ly rượu đầy. Mẹ cô là người duy nhất không chút ăn năn ở đây. Bà ấy còn chẳng buồn xin lỗi, hay áy náy!

Cô thấy mình cứ nên rời khỏi nơi này thì tốt hơn!