Vân Ninh cười nhạt.
"Hà tổng, chú thật sự tưởng bản thân mình là chúa đó à? Sau bao nhiêu chuyện chú gây ra, chú chẳng những không hề hối cải. Chú tưởng chú là ai mà ở đây chỉ ngón ra lệnh ép tôi phải về với chú? Năm đó chính chú đã nói chú sẽ không hối hận. Giờ chú lấy tư cách gì để mà ép tôi phải về?".
Ánh mắt cô sắc lạnh như băng.
"Cho dù từ nay về sau, tôi và Trương Chiến có không gặp nhau nữa, thì tôi cũng quyết không về với chú đi. Chú nằm đó mà mơ tiếp đi!".
"Tiểu Ninh, ta...".
Vào đúng lúc này thì cửa phòng họp bật mở. Hồ Tiểu Diệp xồng xộc xông vào.
"Trương Chiến, anh biến đâu mất mấy năm nay vậy hả?" - Cô ta chạy vào, đánh vào người Trương Chiến túi bụi. Hôm nay là ngày Trương Chiến chịu đòn thì phải.
Bao nhiêu người ở trong căn phòng này là người họ Trương. Vậy mà không có lấy một ai chủ động đứng ra ngăn cản. Xem ra, người người đều hận Trương Chiến.
"Anh dám bỏ rơi em, chạy theo con nhỏ Dương Vân Ninh đó!" - Hồ Tiểu Diệp vừa la nháo vừa khóc lóc - "Tại sao ai cũng đều chạy theo con nhỏ đó chứ? Cả anh và Hà Hải Đông!".
Vân Ninh ôm đầu. Cô thật sự nhớ những ngày tháng êm đềm khi còn ở Pháp. Nhẹ đầu biết mấy...
"Anh có biết anh vẫn còn một người con gái không hả? Anh đã không chịu lo cho con bé thì thôi. Anh còn bỏ ra cả mấy năm, đi nuôi vợ của người khác!".
Vẻ mặt của bên nhà họ Trương chán chường đến không buồn nói đến nữa.
Còn đang láo nháo một cỗ thì cánh cửa phòng họp lại được dịp mở ra. Vân Ninh không ngờ tới. Lần này xông vào lại là mẹ và bà cô.
Hai mắt cô mở lớn. Hai chân bất giác chạy đi.
Là Hà Hải Đông giở trò!
"Vân Ninh, cuối cùng con đã chịu về đây rồi!" - Thục Quân vừa trông thấy cô thì vội vã chạy đến.
Cô né đi, chạy một vòng quanh bàn lớn.
"Đừng lại đây!" - Cô hét lớn.
Quá nhiều thứ ập đến cùng một lúc khiến cô choáng ngợp. Hà Hải Đông, là hắn đã hại cô.
Mặc kệ bên ngoài có bao nhiêu người đang lúc nhúc, Vân Ninh xen giữa làn người, phóng vụt ra ngoài. Cái đầu cô đau đến muốn phát điên lên được. Hà Hải Đông, hắn ta ép người quá đáng! Ép người quá đáng!
Cô sẽ không bao giờ về với hắn đâu. Không bao giờ!
Vân Ninh chạy mà không nhìn đường. Kết quả đâm sầm vào một người nào đó. Cô ngẩng đầu. Là Thang Viễn.
"Vân Ninh, sao em lại ở đây?".
Cô ôm chặt lấy Thang Viễn như một cái phao cứu sinh.
"Thang Viễn, anh làm ơn cứu em ra khỏi đây! Làm ơn đưa em trở về Pháp có được không? Làm ơn..." - Cả người cô run lên, cứ không ngừng lắc đầu nguầy nguậy - "Em không chịu nổi nữa. Em không chịu nổi cái cảnh này thêm một giây một phút nào nữa...".
Cô bất lực, ấm ức cúi đầu. Bao nhiêu ký ức của quá khứ sống động ùa về, như những mũi tên gai góc, sắc nhọn từng hồi từng hồi đâm vào tim cô. Những ngày đó, cô cố vùng vẫy, cố gắng bảo vệ Nhất Nhất đến cùng. Rốt cuộc thì... rốt cuộc thì vẫn là một dấu chấm hết.
Thang Viễn đỡ lấy thắt lưng của Vân Ninh.
"Đi. Anh đưa em đi".
Cô tựa vào vai Thang Viễn. Có lẽ anh là người duy nhất và cuối cùng cô có thể tin tưởng trên thế giới này.
Thế giới này bao la, rộng lớn là thế, mà Vân Ninh chẳng có nơi nào để đi cả. May mắn thay, Thang Viễn là người duy nhất không hỏi cô câu đó.
Dù trong mắt người khác, cô đã biến đổi ra sao thì trong mắt Thang Viễn, cô vẫn còn nguyên là một cô gái mềm yếu ngày nào, cần một người đến che chở. Ánh mắt Thang Viễn dành cho cô vẫn luôn hiền dịu và đắm đuối như vậy.
"Thang Viễn, có phải anh thấy em thất bại lắm không?".
Thang Viễn ngẩn ra.
"Tại sao em thấy vậy?".
"Không phải chạy một vòng vẫn bị bắt về đó ư?" - Cô chán nản mỉm cười - "Bọn họ đã tàn nhẫn với em như thế. Ngay cả đến quyền chạy trốn hay tha thứ, bọn họ cũng không cho em có quyền lựa chọn. So với một con chó, em còn kém xa".
Thang Viễn đưa cô đến một vùng đồng không mông quạnh. Một bên là núi đá, một bên là đồi xanh trùng điệp. Những ngọn cỏ được gió vuốt ve trên biển xanh ngát lênh đênh.
Vân Ninh hít một hơi sâu. Khoảng trời đen rộng lớn nằm ở trước mặt mới khiến cõi lòng cô như nới ra được một chút. Thang Viễn khui ra mấy lon bia, đưa đến trước mặt cô một lon.
"Tiểu Ninh, thực ra em... vẫn luôn có lựa chọn" - Thang Viễn nói - "Anh sẽ luôn đứng ở đây chờ đợi, bất luận em có đi đến nơi nào...".
Sóng mắt của Thang Viễn dạt dào như biển đêm, hiền hoà như ánh sao trời, đong đầy tình ý chân thành.
Vân Ninh không phải không nhớ tới những điểm tốt của anh. Thật ra, Thang Viễn là tia sáng duy nhất chiếu đến cô trong những ngày tháng tăm tối ấy.
"Thang Viễn, những năm em vắng mặt đã xảy ra chuyện gì vậy?".
"Lạc Lạc không phải là con gái của Hà Hải Đông".
Tin tức này thật sự khiến cô kinh ngạc đến mức suýt đánh rơi lon bia trên tay.
"Sao lại thế được?".
"Hoá ra, Hồ Tiểu Diệp đã dây dưa với Trương Chiến từ lâu lắm rồi. Ngày xưa, cô ta bỏ Hà Hải Đông đi, chính là để đi theo người bạn tốt của Hà tổng, Trương Chiến".
"Vậy... Trương Chiến mới chính là bố của Lạc Lạc?".
"Ừm...".
Những chuyện trước đây, Vân Ninh hoàn toàn mù mờ. Nếu nói vậy, người con gái mà Hồ Tiểu Diệp nhắc tới lúc nãy, chính là Lạc Lạc?
Gió lớn thổi mái tóc ngắn của cô bay bay. Đôi mi dài khép hờ, lộ ra vẻ mong manh u uất. Hà Hải Đông đã đánh mất con của bọn họ vì một người hoàn toàn không liên quan gì đến anh ư?
Rõ là châm biếm!
Vân Ninh ngửa cổ. Từng hớp bia rót vào trong cuống họng. Ngọt đắng đan xen, khiến cô bật cười.
"Ha ha... Đúng là số mệnh... Thế có ai biết, trước đây... Em từng mang thai con của Hà Hải Đông không?".
Lần này thì đến lượt Thang Viễn cả kinh.
"Gì cơ? Em...".
"Lúc đó, nhà họ Dương huỷ hôn với nhà họ Thang, chính là vì em đã mang thai con của người khác. Tai nạn khi đó... đã cướp đi... đứa bé".
"Vậy sao Hà tổng còn đi cưới Hồ Tiểu Diệp?".
Cô cười rộ lên, đáy mắt long lanh.
"Vậy mới nói... Chẳng phải chú ấy muốn khiến Lạc Lạc hạnh phúc nên mới vứt bỏ em đấy ư? Giờ thì hay rồi, Lạc Lạc thậm chí còn không phải là con của chú ấy" - Cô cười cười, mà lòng thì đắng chát - "Anh biết không? Cả đời này của em, cứ luôn bị người khác vứt bỏ, như thế đấy. Em chẳng quan trọng trong cuộc đời của bất cứ ai cả. Mẹ em không muốn có em, bà ấy coi em như một gánh nặng. Bố em thì đã có gia đình mới, em ở Mỹ mất tích lâu như thế, ông ấy còn chẳng thèm đi tìm. Hà Hải Đông thì tuyệt đỉnh tốt rồi, chú ấy đã vứt bỏ em rất nhiều lần trong đời. Lần nào cũng khiến em ruột gan đau nhói... Đôi lúc em không biết, rốt cuộc bản thân mình đóng vai trò gì trong cuộc đời này nữa... Giống như một người thừa...".
Giọng Vân Ninh thê lương. Cô vẫn không có cách nào đối diện được với quá khứ, với hiện thực.
"Tiểu Ninh, thực ra em vẫn rất quan trọng. Em vẫn luôn quan trọng đối với anh!".
Bàn tay của Thang Viễn luồn vào trong tóc gáy, nâng đầu cô lên. Ánh mắt của anh mỗi lúc một sâu, giống như muốn thôi miên cô vậy.
Thực ra, mấy năm nay, Vân Ninh vẫn sống rất lẻ loi... Có đôi lúc, cô cũng mong, mong có một bờ vai rắn rỏi, đáng tin để cô dựa vào.
"Thang Viễn, anh sẽ luôn bảo vệ em chứ? Anh sẽ yêu em cho dù em không ngoan, cho dù em xấu tính, cho dù... em dơ bẩn, cho dù...".
Môi Thang Viễn áp xuống môi cô. Vân Ninh không hề né tránh. Cô không muốn quay về quá khứ nữa, cô muốn đi tới tương lai.
Tay cô quàng qua cổ anh, siết chặt.
"Tiểu Ninh, anh yêu em... bất chấp tất cả mọi thứ...".
Khe nứt trong trái tim cô như được hơi ấm của Thang Viễn xoa dịu. Anh không gấp gáp, không dùng lực, chỉ luôn dịu dàng và ẩn nhẫn với cô như thế.
"Em mong anh sẽ là người cuối cùng trong đời này của em...".
Đã có rất nhiều lần, Vân Ninh tua ngược thời gian và tự hỏi: Nếu người cô chọn là Thang Viễn, mọi thứ có phải sẽ rất khác không? Nếu đã cứ mãi hối tiếc như vậy, chi bằng cứ thử một lần.
Vân Ninh không thể để trái tim mình ấm ức mãi được.
Tại sao Hà Hải Đông có thể vui vẻ sống, nắm tay một người khác sống? Mà cô thì không thể?
Ánh sao trời đêm nay rất đẹp. Lung linh, sáng lấp lánh như một dải kim cương được đính trên lớp vải nhung đen dày.
P/s: 55 vote auto ra chương mới nhe 🥰🥰 + Follow mình đi mọi người