"Gì cơ? Mẹ nói gì cơ?".
Anh liên tục hỏi lại.
"Lạc Lạc không phải con ruột của con! Năm xưa, Hồ Tiểu Diệp đã bỏ con đi theo Trương Chiến. Lạc Lạc chính là con của hai đứa nó. Dưới bệnh án của Vân Ninh là giấy xét nghiệm ADN của con và Lạc Lạc".
Hải Đông kinh tởm nhìn Hồ Tiểu Diệp.
"Đồ tiện nhân!".
Anh giận run lên.
Trái với anh, Hồ Tiểu Diệp cười rồ dại lên như điên.
"Hahahaaha, cảm giác nuôi con người khác suốt 18 năm là gì hả Hải Đông? Lạc Lạc đã biết chuyện của anh và Vân Ninh từ lâu rồi, nó gọi tôi về là để ngăn cấm hai người đó. Hahahahaa".
Hà phu nhân lắc đầu, chán nản không muốn nói gì, chỉ thấy tội Vân Ninh yếu ớt. Con bé đó... không đấu lại lũ rắn độc này.
"Bố!" - Lạc Lạc mặt mày tái mét, ôm lấy chân anh van lạy - "Con sai rồi bố ơi. Con biết lỗi rồi mà bố ơi. Bố ơi, bố đừng bỏ con...".
Lạc Lạc khóc nức nở. Hải Đông phẫn uất.
Anh lại đi bỏ rơi đứa con ruột của mình để đi nuôi con của người khác. Anh rút chân mình ra khỏi tay của Lạc Lạc, chạy lên lầu thu dọn hành lý.
Hà phu nhân kinh ngạc đứng dậy.
"Không phải chứ?! Con định đi đâu?".
"Mẹ, con đi tìm Vân Ninh!".
Hải Đông mau lẹ sang nhà Thục Quân. Anh đã tự thú hết mọi thứ với cô.
"Gì cơ?! Cậu nói cha của đứa bé đó chính là cậu sao?".
Anh mím môi, gật đầu.
Nếu không phải vì tình cảm suốt bao nhiêu năm nay, Thục Quân thật sự đã lấy chổi ra nện vào người cậu ta rồi. Chưa kể là cậu ta còn rất khoẻ.
"Thảo nào Vân Ninh không mở miệng nói về cậu. Con bé chắc vẫn còn muốn bảo vệ cái loại tồi tệ như cậu".
"Cậu ở đây nói tớ tồi tệ sao Thục Quân? Trong khi Tiểu Ninh mang thai mà cậu dùng roi đánh đập cô ấy. Cậu có còn là mẹ của cô ấy nữa không vậy hả?".
"Đứa trẻ đó chết là một điều may mắn, cho Vân Ninh và cho cả gia tộc họ Dương. Càng may mắn hơn khi Vân Ninh đã hoàn toàn đoạn tuyệt với loại người đáng phỉ nhổ như cậu!".
Thục Quân nóng nảy cứ đi đi lại lại. Cô thật sự muốn dùng chổi đánh chết người đàn ông ngay trước mặt.
"Cậu tin vào điều đó ư? Hay do cậu từng bị mẹ cậu đối xử như vậy nên giờ Vân Ninh cũng phải chịu đựng điều tương tự?".
"Cậu càng không có tư cách để chỉ trích tôi. Nếu cậu thật sự quan tâm đến con bé thì đã không lừa nó rồi vứt bỏ đi cưới Hồ Tiểu Diệp. Tôi đã nói rồi mà, ả ta chính là ác ma".
Thục Quân chính là đang chà xát lên trên vết sẹo của anh, khiến nó bật máu.
"Đủ rồi, tôi không muốn tranh cãi với cậu nữa. Tôi chỉ muốn biết Vân Ninh đang ở đâu. Tôi phải tìm được con bé về".
"Cậu thực sự tin sau những việc mà cậu làm, cậu chỉ cần phải chỉ tay và tôi sẽ phải tuân mệnh sao?" - Thục Quân nạt nộ anh.
Dù sao thì cô cũng không định giao Vân Ninh cho Hà Hải Đông, anh ta quá không đáng tin rồi. Ngay từ đầu cô đã biết là thế. Chỉ có Vân Ninh ngốc nghếch mới bị anh ta lừa mà thôi.
"Thục Quân, làm ơn đi. Cậu cho tôi một cơ hội chuộc tội với có được không? Tôi biết tôi sai rồi. Tôi đã mất đi một đứa con. Cậu có thể nể tình cảm giữa chúng ta bao lâu nay mà cho tôi một con đường có được không?".
Thục Quân mặc kệ anh ta. Thế nhưng anh ta vẫn quỳ lì ở dưới phòng khách, đã mấy ngày rồi cô không đi đâu được, không thể làm gì được. Tại sao tên này cứng đầu vậy chứ? Đánh đuổi cũng không đi?
Lòng cô có chút mềm ra rồi. Nói sao thì, Vân Ninh yêu anh ta, đó là thật. Nếu anh ta cũng thật sự yêu nó... Tại sao cô phải cấm cản chứ?!
Thục Quân thẫn thờ gọi điện cho William. Vân Ninh hận bà nên từ lúc qua Mỹ chưa bao giờ nó liên lạc hay đáp lại tin nhắn của bà cả.
"Vân Ninh đâu rồi?".
Rồi cô bật người dậy ngay khi nghe được thông tin choáng váng.
Vân Ninh đã mất tích, hơn một tháng nay.
"Anh trông con cái kiểu gì vậy hả?".
Thục Quân đáng ra không nên giao Vân Ninh cho anh ta. Mười tám năm nay anh ta còn chưa hỏi thăm được Vân Ninh lấy một tiếng, bà lại thật sự tin rằng anh ta có thể chăm sóc tốt được cho con bà sao?
Thấy thái độ của Thục Quân không được tốt cho lắm, Hải Đông sốt ruột hỏi.
"Sao vậy? Rốt cuộc con bé đang ở đâu?".
Thục Quân lắc đầu chán nản. Xem ra không còn cách nào khác ngoài nói cho anh ta biết.
"Vân Ninh mất tích hơn một tháng nay rồi. William không biết con bé đã đi đâu cả!".
Hải Đông lùng bùng lỗ tai.
"Gì chứ? Đó là cái cách cậu gửi cô ấy sang Mỹ đó sao? Mất tích hơn cả tháng không một ai quan tâm. E là nếu hiện tại tôi không phải là người cầu xin thì chính cậu đã lết xác qua nhà tôi rồi".
Thục Quân ôm đầu, mệt mỏi.
"Đừng cãi nhau nữa được không? Tôi cho cậu địa chỉ nhà của William. Tôi không quan tâm cậu làm thế nào, bằng mọi giá phải đưa Vân Ninh về đây".
Anh cười chế nhạo.
"Cậu còn có sự lựa chọn khác sao?".
Hải Đông lập tức bay sang Mỹ để đi tìm cô.
Căn phòng của Vân Ninh ở nhà William gần như trống trơn. Chứng tỏ là cô tự ý bỏ đi. Ông bố đó của cô không hề biết một tí gì là cô hay đi đâu, đi chơi với ai. Ông ta nói chỉ nhớ mang máng cậu ta có một chiếc xe phân khối lớn.
Toàn là những thông tin vô ích! Hải Đông đem người đến trường điều tra. Có mấy người đã nói với anh rằng trông thấy cô đi cùng với một gã thanh niên tóc vàng choé. Cũng may, những người này đều biết vẽ nên anh đã nhờ họ phác thảo ra một bức chân dung về anh ta. Cảnh sát và vệ sĩ đều được huy động tới, truy nã và điều tra ra tên thanh niên trong hình.
Tên anh ta là Alex Bradfield.
Truy nã anh ta cũng rất khó khăn bởi vì tên này có một chiếc xe lưu động. Con người anh ta không giao thiệp với ai, lại hay đi hết từ nơi này đến nơi khác. Hải Đông yêu cầu bọn họ mở rộng khu vực tìm kiếm ra toàn nước Mỹ thì mới kiếm được chút manh mối về anh ta ở bệnh viện Saintus, nói rằng anh ta đã bị sốc thuốc tại đây vào khoảng 3 hôm trước, do một cô gái tóc cam cháy đưa tới.
Hải Đông biết mình đã tìm đúng hướng rồi. Giờ chỉ cần tìm ra Alex, anh chắc chắn sẽ tìm thấy Vân Ninh. Anh cam đoan thế!
Cảnh sát được điều động và ra lệnh kiểm tra hết toàn bộ xe móc có trong bang. Chiếc xe móc của Alex được tìm ra ở cách bệnh viện Saintus không xa.
Hải Đông tìm được tới chiếc xe móc kia và thấy Alex đang nằm lăn lóc trên sàn. Đồ đạc của Vân Ninh vẫn còn ở nguyên đây. Anh không thấy cô đâu cả.
"Vân Ninh đang ở đâu?" - Anh túm lấy cổ áo hắn ta, gằn giọng hỏi.
Hải Đông rất tức tối. Trên trán anh đều đã lộ rõ lên dây gân. Hai mắt đỏ ngầu lên vì mất ngủ. Tại sao anh không thể tìm ra cô?
"Rơi xuống biển chết rồi" - Alex cười cười bình thản nói với anh.
"Mày nói cái gì cơ?" - Anh lớn tiếng ra lệnh - "Nói lại lần nữa xem?".
"Cô ta rơi xuống biển chết rồi!".
Hải Đông nhận ra ngay tên này vẫn còn phê thuốc. Anh trói hắn lại vào giường, không để cho hắn ta làm bất cứ thứ gì. Vã thuốc hắn ta sẽ tự khắc khai ra, chỉ là anh không chờ được đến lúc đó. Xã hội đen đã dạy cho anh không ít những đòn tra tấn man rợ.
"Nếu mày không mở miệng ra nói thì hôm nay mày sẽ được biết mùi".
Ánh mắt anh thay đổi, nụ cười cũng trở nên nguy hiểm.
P/s: 55 vote auto ra chương mới nhe 🥰🥰🥰