Mỗi một ngày trôi qua, cô ước mình có thể chết đi, đi theo Nhất Nhất, nhưng cô vẫn chưa chết được. Vân Ninh làm quen với gia đình mới của mình ở bên Mỹ. William tiếp đón cô với một thái độ rất nồng nhiệt.
Màu tóc sáng, đôi mắt vàng. Người đàn ông này thật sự là bố cô sao? Dường như ngoài ngoại hình có chút tương đồng thì bọn họ chẳng có chút kết nối nào cả.
"Phòng con ở trên lầu đấy. Cần gì thì gọi ta nhé".
Ông ta hình như không dễ chịu gì hơn cô là mấy. Ông ta cần phải quay lại với vợ và con ông ở bên dưới, đang chờ ông ăn pizza. Bọn họ dành cho cô những ánh mắt không mấy thân thiện.
Không sao, chỉ cần không trông thấy những người đã làm cô đau lòng nữa là được. Cô với những người ở đây không có tình cảm gì. Bọn họ có yêu hay ghét gì cô cũng kệ.
Vân Ninh sang đây trễ hơn gần hai tuần so với lịch dự kiến. Cô bị ốm mãi không khỏi, còn bị băng huyết cảm giác như linh hồn đã rục khỏi xác vậy. Thứ còn lại với cô chỉ là một mớ da thịt thối rữa.
Do qua trễ như vậy nên trường cô đã bắt đầu khai giảng rồi, không có thời gian để làm quen với những cuộc sống bên này nữa. Vân Ninh là người khép kín, không dễ kết bạn. Qua bên đây hầu hết thời gian cô đều lầm lũi một mình. Ngay cả gia đình của bố, cô cũng không thực sự dành thời gian để tìm hiểu bọn họ. Cô sống như một người vô hình trong nhà.
Cuộc sống của cô vốn dĩ có thể đã lẳng lặng trôi đi như vậy. Cho đến một hôm, một cậu bạn tóc vàng choé đó tìm đến cô, trên tay ôm lấy cuốn tập vẽ.
"Hey, tớ thấy cậu để quên cuốn sách này trong lớp vẽ".
Cô nhận ra nó ngay lập tức. Đây chính là cuốn sách vẽ của cô hồi cấp hai, cô vẫn luôn ôm theo nó để nhìn ngắm anh, như một hồi ức đẹp giục cô đi tiếp.
Vân Ninh với tay định giật lại nhưng cậu ta đã rụt lại rồi.
"Cậu vẽ ai vậy? Tớ rất tò mò đấy. Bạn trai sao? Có thể vẽ chi tiết được như vậy?".
Lần đầu có ai đó hỏi Hải Đông là bạn trai cô à. Tuy có hơi lạ lẫm nhưng cô không dị ứng với cách gọi đó. Cô cảm giác có thể mở lòng được, không như trước kia, cứ một mực phải ôm anh kín như bưng trong lòng.
"Bạn trai cũ" - Cô nói.
"À ra vậy. Cậu vẽ đẹp lắm".
"Cảm ơn nhé!".
Lần này thì cậu ta thực sự trả cuốn sách lại cho cô.
"Cậu có thấy lãng phí không?".
"Hả?".
"Cậu vẽ đẹp như vậy, cậu còn có thể vẽ được rất nhiều thứ khác mà?".
Cậu ta là kiểu người... vừa nhìn đã biết là lông bông. Tóc thì nhuộm thành vàng choé. Là kiểu màu vàng bạch kim chói chói chứ không phải màu vàng tự nhiên. Mũi và tai xỏ khuyên. Tay đeo đầy các loại nhẫn bạc đen như phù thuỷ. Trên đầu và tay đều có đeo loại khăn bandana màu đỏ buộc ngang trán, cổ và cổ tay.
Vân Ninh thật sự không biết mình có nên giao du với kiểu người như vậy không nữa. Anh ta trông có vẻ không đáng tin...
"Thứ gì vậy chứ?".
Cô cố cởi mở hơn.
"Đi với tớ thì cậu sẽ biết!".
Đi với anh ta? Ở đây cô vẫn còn lạ nước lạ cái. Mà đi với anh ta?
Anh ta có vẻ nhìn ra được cái thái độ nghi ngờ của cô.
"Cậu vẽ đẹp đấy nhưng mà chán ngắt thế thì chẳng phát triển nổi đâu".
Chán ngắt? Anh ta vừa chê cô chán ngắt?
"Ok, đi thì đi. Sợ gì?".
Cô cũng không có gì để mất nữa! Cùng lắm còn mỗi cái mạng quèn này thôi.
Alex là tên của anh ta. Anh ta có một con xe moto cà quành. Trông vừa cũ kỹ vừa đểu... May mà vẫn đi được. Ở Mỹ, cô đi đâu đều không phải xin phép bố.
Alex lái cô phóng đi rất nhanh. Gió thổi tốc tung mái tóc cam của cô lên, muốn rơi cả nón bảo hiểm ra. Ban đầu cô thấy sợ, sau quen rồi thì lại thích, thích cái cảm giác như đang bay này. Có cảm giác như gió đang cuốn sạch mọi thứ ra khỏi đầu.
Alex đưa cô tới một khu đồng hoang ven đường. Từ đây có thể trông thấy cả thành phố phía dưới. Cảnh này làm cô có chút nhớ đến cái lần cô và Hải Đông ở trên xe...
"Thi vẽ không?".
"Thi vẽ?!".
Alex mở túi của anh ta ra. Trong đó đầy những chai rượu.
"Uống hết đống này, ai vẽ xong trước, vẽ đẹp hơn. Người đó thắng".
Cả cái đống đó? Vân Ninh giật mình. Làm sao có thể uống được hết chứ?
"Đừng có chán ngắt thế được không?".
Alex dường như phát hiện ra gót chân Asin của cô. Cô rất ghét bị gọi là "chán ngắt"! Thế là cô giật lấy một chai của anh ta, tu ừng ực. Cảm thấy mỗi lần tranh cãi với anh ta về vụ "chán ngắt" này thật chán ngắt! Vân Ninh thấy mình bắt đầu thay đổi thái độ sống được rồi.
Cô sẽ sống như kiểu không còn gì để mất nữa.
Đêm đó cả Alex và cô đều lướt khướt. Cọ trên tay cầm không vững nổi nữa. Càng say cô lại càng có nhiều cảm hứng. Cô nhớ đến khoảnh khắc khi cô ngửa cổ về sau, nhìn cả thành phố treo ngược trước mắt rung lên. Hải Đông rúc đầu vào ngực cô ôm lấy. Vừa hạnh phúc vừa ấm áp.
Cô và Alex say mèm ngủ quên trên đất trước khi kịp hoàn thành bất cứ thứ gì. Cả hai người họ không ai khá hơn ai.
"Ái chà, cậu có tài thật nhỉ?" - Alex trầm trồ - "Thành phố treo ngược, vừa xa xôi vừa rất tình. Tớ thích đấy!".
"Cậu vẽ cũng rất đẹp mà!".
Cô ở bên Alex rất nhiều. Nhiều đến nỗi đôi khi cô không nhớ ra nhà mình ở đâu nữa. Bố cô không bao giờ hỏi chuyện cô đi đâu, đi với ai. Càng không bao giờ quở mắng cô khi đi biệt mấy ngày không về.
Ban đầu cô đi với Alex chỉ mang theo đồ vẽ, sau này thì dần dần mang theo quần áo và vật dụng. Đến nỗi giờ cô gần như đã chuyển về ở luôn với anh ta. Anh ta giống như là người thân duy nhất của cô ở đây vậy.
Nhà anh ta là một cái xe móc không khá giả gì, nhưng được cái khá gọn gàng sạch sẽ. Công chuyện của cô và anh ta chủ yếu xoay quanh việc vẽ. Anh ta hay đưa cô đi đến đủ nơi để vẽ. Tần suất trốn học mỗi lúc một nhiều.
Có một đêm say bí tỉ, cô và anh ta cùng nằm kê đầu, trơ trọi nhìn lên trần nhà.
"Cậu không có bố mẹ sao?".
Cô hỏi. Hình như cô chưa bao giờ thấy người thân của anh ta.
"Không. Còn cô thì sao?".
"Tôi có nhưng còn tệ hơn là không có".
Hai người đồng loạt phì cười ngây ngốc trong bóng đêm. Cảm giác giống như là... hai cái bóng cô đơn đồng điệu.
"Còn anh chàng kia? Cậu chưa từng kể cho tôi nghe về anh ta. Dường như mọi thứ cậu vẽ đều liên quan đến anh ta. Tớ có thể nhìn ra được giữa những bức tranh cậu vẽ đều có một đường dây cảm xúc".
Cô cười, không biết là cay đắng hay cho đỡ ngượng ngùng.
"Anh ta là ác ma đã phá huỷ cuộc đời tôi".
"Sao vậy?".
Alex tò mò, vẻ mặt giống như thật sự rất muốn nghe.
"Thì... anh ta nói chỉ quen tôi vì tình dục thôi. Chưa từng yêu. Tôi mang thai thì anh ta bảo phá. Tới khi đứa trẻ mất thật thì anh ta cũng chưa từng đến thăm".
Hắn ta cười mà như thở hắt ra từ trong họng.
"Không ngờ trông cậu vậy mà đời cũng nát quá nhỉ?".
"Còn phải nói. Còn cậu thì sao?".
"Bố mẹ tôi đều bị bắt vào trại cai nghiện cả rồi".
P/s: 55 vote auto ra chương mới nhe 🥰🥰🥰