Cảnh tượng ngày hôm đó vẫn cứ in sâu trong đầu Lạc Lạc. Lần đầu tiên cô tự hỏi chính mình, có phải đã làm sai rồi không? Bố cô thì bệnh dạ dày tái phát. Vân Ninh thì đã bị mẹ cậu ta dày vò đến không ra hình dáng con người nữa. Chân tay đều chằng chịt những vết roi xanh đỏ. Cậu ta đang có thai như vậy, liệu có chịu nổi không?
Đứa bé đó nói sao vẫn là em của cô... Cô liệu có quá tàn nhẫn rồi không?
"Lạc Lạc, con mang tấm thiệp này sang cho Vân Ninh đi!".
Trong khi mẹ cô, Hồ Tiểu Diệp, bà ta vẫn sống bình thản và vui vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Bà ta đã vứt bỏ cô!
"Hôm đó rốt cuộc bà đã lấy điện thoại của bố làm gì vậy?" - Lạc Lạc đứng trước mặt bà ta khoanh tay hỏi.
"Còn làm sao nữa? Ta đang giúp con bảo vệ vị thế của mình trong nhà họ Hà đấy. Bỗng dưng lại lòi ra thêm một đứa bé nữa, còn là con của Dương Vân Ninh, con nói xem, sau này người thừa kế còn có thể là con nữa không?".
Lạc Lạc mím môi.
"Tôi cần thừa kế chắc?".
"Ngoài thừa kế ra thì con còn có gì?" - Bà ta hỏi vặn lại cô - "Nhưng như vậy cũng không được, đứa bé đó mà ra đời, không sớm thì muộn cũng sẽ lộ thôi...".
Lạc Lạc chết sững, cô run lên, chợt thấy kinh sợ người phụ nữ ở trước mặt mình.
"Bà muốn làm gì?".
"Còn làm gì nữa? Giúp con tiêu diệt mầm mống tai hoạ chứ làm gì?!".
"Bà...".
Lạc Lạc không tin bà ta dám làm thế. Đứa bé đó là một sinh mạng đấy! Đó là một tính mạng, một con người.
Hỏng rồi, cô đã đưa một ác quỷ về nhà. Mọi chuyện đang dần trở nên mất kiểm soát. Bà ta đang đi chém giết dưới danh nghĩa bảo vệ cô.
"Tôi đâu có mượn bà làm vậy? Chuyện duy nhất bà có thể làm cho tôi là ở cạnh tôi từ ngày bé đến lớn thì bà không làm. Giờ bà lại muốn đi trừ khử hết người này người kia, nhân danh tôi, là có ý gì chứ?".
"Trừ khử gì?".
Lạc Lạc giật bắn mình, quay đầu lại. Tại sao bố cô lại ở đó vậy?
"Bố, không phải bác sĩ đã kêu bố phải nghỉ ngơi cho khoẻ rồi sao? Bố cứ như vậy thì sẽ lại sốt tiếp đấy!".
Cô không nỡ thấy bố mình đau lòng ra như vậy. Dù bề ngoài ông luôn tỏ ra rất bình thường.
"Hai người đang nói đến, trừ khử cái gì?".
Hải Đông cứ có cảm giác không lành. Sao anh cứ thấy Lạc Lạc và Tiểu Diệp túm tụm bàn bạc đằng sau lưng anh chuyện gì đó... Bọn họ đang giấu giếm anh chuyện gì sao? Ngay cả tình hình hiện tại của Vân Ninh anh cũng không sao hiểu được. Sao cô lại bị đánh thành ra như thế chứ?
Thục Quân không thể đánh cô mà không có lý do... Nhưng khi anh hỏi thì tất cả mọi người đều toàn bộ im lặng. Rốt cuộc ở phía sau đang có bí mật to lớn gì mà anh không thể biết?
"À, mấy ngày nữa là đám cưới của chúng ta rồi. Do tổ chức ngoài vườn nhiều muỗi ấy mà nên em mới đang bàn với Lạc Lạc, có cách nào trừ khử hết chúng không?".
Dạo này Lạc Lạc cứ hay đăm đăm, như kiểu lưỡng lự muốn nói gì đó.
"Bố, bố sang nhà Vân Ninh đưa thiệp cưới với con đi!".
"Lạc Lạc, con đi đưa thiệp là được rồi. Đi có một chút thôi mà sao còn phải gọi bố con theo?" - Hồ Tiểu Diệp gắt gỏng.
Đã sắp đám cưới rồi, đừng có ai hòng huỷ đi cái đám cưới này của bà.
Hải Đông khinh thường nhìn Hồ Tiểu Diệp, kéo theo Lạc Lạc.
"Chúng ta đi!".
Lạc Lạc định sẽ nói hàm ý gì đó với Vân Ninh. Tốt nhất để cho bố cô và cậu ta nói chuyện riêng với nhau một lần. Làm sao để vừa gợi mở cho họ biết nên làm gì, vừa tránh khỏi bị nghi ngờ đây chứ?
Thục Quân ra mở cửa, dường như không muốn cho ai vào nhà lắm.
"Chào cô, cháu muốn đến thăm Vân Ninh!".
"Hai người muốn nói gì thì trực tiếp nói ở đây đi. Không cần phải gặp con bé đâu!".
Thục Quân chặn đường hết tất cả những người muốn vào nhà, kể cả Thang Viễn. Ai cũng đừng hòng gặp được cô để mà moi móc thông tin.
"Thục Quân, cậu có thể đừng quá đáng vậy có được không? Cậu tính giam cầm con bé ở nhà rồi ra tay đánh con bé nữa sao? Cậu không cho tôi lên thăm, tôi sẽ gọi cảnh sát đến thăm cậu đấy. Vân Ninh đã làm sai cái gì mà cậu tra tấn con bé như vậy hả?".
"Không cần cậu quản!".
Thục Quân khoanh tay, đi vào trong nhà, không thèm đóng cửa. Lạc Lạc và Hải Đông coi đó là dấu hiệu rằng cậu ta đã cho phép bọn họ đi vào.
Vân Ninh đang cuộn mình vào trong chăn ngủ ngon lành, để lộ ra khoảng vai bị sẫm màu tím. Một bàn tay cô để ngửa ra bên ngoài chiếc chăn dày. Trên cổ tay là một sợi dây trong suốt, nối lên bình nước biển treo ở kế bên.
Hải Đông mím môi. Tại sao lại ra nông nỗi này?
"Vân Ninh! Vân Ninh!" - Lạc Lạc khua cô dậy.
"Lạc Lạc, thôi. Hay chúng ta để Tiểu Ninh nghỉ ngơi đi...".
"Không được!".
Lạc Lạc ương bướng, gặp được Vân Ninh hôm nay đã là rất khó rồi. Nếu chờ thêm mấy hôm nữa e là trễ mất. Không biết mẹ cô sẽ làm gì đây.
"Con đừng vậy...".
Lạc Lạc vẫn cứ nhất quyết lay đến khi nào Vân Ninh tỉnh dậy thì thôi.
Mắt Vân Ninh khẽ cử động. Hình như mấy ngày rồi cô mới ngủ được một giấc an ổn. Sau bao ngày kháng cự, cuối cùng mẹ và bà đã đồng ý cho cô qua Mỹ ở ẩn. Hôn ước với Thang Viễn cũng đã được giải trừ.
Tự nhiên hôm nay cô lại trông thấy Hải Đông. Đây là mơ sao? Hay là thiên đường? Cả người cô đều ê ẩm, thân thể rã rời... Cô thật nhớ anh quá...
"Vân Ninh, ta đến đây là để đưa thiệp cưới cho con".
Không phải là mơ rồi. Anh dúi vào tay cô một tấm thiệp. Thật vậy sao? Cô đang bị thương, suy nhược đến mức muốn bỏ mạng, mà anh còn sang đây đưa cô thiệp cưới. Anh sợ không giết nổi cô sao?
Vân Ninh cố mà không nhếch nổi môi.
"Làm phiền rồi. Chú có thể đi về...".
Cô thật muốn nghỉ ngơi. Cô đã kiệt sức rồi.
Lạc Lạc đánh vào tay của Hải Đông, quở trách.
"Bố à, bố làm cái gì thế?".
"Không phải... Chúng ta không phải qua đây để đưa thiệp sao?".
"Không phải!" - Lạc Lạc giãy nảy lên.
Tay cô đột nhiên bị Lạc Lạc tóm lấy. Cô vẫn còn đang lơ mơ.
"Vân Ninh, cậu nhất định phải kể cho bố tớ nghe mọi chuyện. Phải nói hết tất cả ra thì bố tớ mới giúp cậu được, mới bảo vệ cho cậu được. Cậu hiểu không?".
Vân Ninh và Hải Đông nhìn Lạc Lạc không chớp mắt. Cậu ta... là đang ám chỉ chuyện gì vậy?
"Tớ đi xuống dưới nhà trước đây. Hai người từ từ nói chuyện với nhau đi".
Lạc Lạc thực sự khiến cô tỉnh cả ngủ. Bấy giờ cô mới giơ tấm thiệp cưới giơ lên đọc. Được làm bằng chất liệu thượng hạng có khác. Sờ vào thích tay thật... Vừa láng vừa mát. Những đường viền đều được in dập lên tinh xảo.
Mấy ngày nữa là anh sẽ cưới một người khác. Và cô sẽ phải đi để chứng kiến...
"Tiểu Ninh, có chuyện gì? Có chuyện gì mà con chưa nói với ta?".
Còn chuyện gì nữa đâu chứ? Chuyện cần nói cô đều đã nói cả rồi... Anh không cần cô, cũng không cần con. Cô không nghĩ cô nhất thiết phải kể khổ với anh rằng cô đang phải chịu đựng những gì...
"Con không còn gì để nói với chú cả".
Anh sắp lấy vợ rồi, cô còn làm gì được nữa chứ?! Anh đã lấy được người con gái mà anh yêu nhất. Người con gái đầu tiên mà anh yêu và cũng là người mà chục năm qua anh không thể quên được.
"Thật sao? Vậy tại sao con phải truyền nước như thế này?".
Anh thật sự lo lắng cho cô?
"Con... bị suy nhược mà thôi".
Hải Đông đau lòng hỏi.
"Là do ta sao?!".
Cô ngước mắt nhìn anh, thầm che giấu đi nỗi đau ở trong lòng.
Cô đã từng nghĩ sẽ níu kéo anh đến chừng nào cô đi Mỹ. Chỉ mấy ngày nữa cô sẽ đi Mỹ, còn anh sẽ lấy vợ, bọn họ sẽ không còn bất cứ cơ hội nào có thể gặp lại nhau nữa... Anh thật sự sẽ không hối hận?
"Chú... chú có đang hạnh phúc không?".
Nếu anh trả lời không, cô sẽ mặc kệ mọi thứ để tiếp tục đeo bám anh. Dù thế nào cô cũng sẽ chiến đấu để cho Nhất Nhất một người cha. Còn nếu anh nói...
"Ừ, ta đang rất hạnh phúc".
Cô chững lại một phút rồi nở nụ cười tươi nhưng cay đắng.
"Vậy là tốt rồi...".
Cô hà tất phải chiến đấu nữa?! Cho dù cô nỗ lực thế nào, đối với một người vô tâm, thì chỉ là vô dụng. Người muốn giữ đứa con này là cô, anh không muốn giữ nó, vậy cô đâu có quyền bảo anh nhận trách nhiệm, đâu có quyền kể lể với anh rằng cô cực khổ thế nào.
Đôi mắt cô trống rỗng nhìn vào anh, lại gượng cười.
"Chú về đi. Hai chúng ta không có gì để nói cả. Chúc chú... trăm năm hạnh phúc".
P/s: đủ 50 vote auto ra chap mới nhé