Hà Đình Khê càng lớn càng giống mẹ y đúc. Điều này ai có mắt đều biết. Hà Mộc Ngư cũng giống, nhưng Mộc Ngư lẫn nét của bố nhiều hơn, không có nét phảng phất lai giống như Đình Khê.
Cô bé từ nhỏ đã xinh đẹp. Là đại tiểu thư của nhà họ Hà, đi đến đâu cũng đều rất được nghênh đón. Hôm đó cô bé tan học xong được tài xế đón qua chỗ của mẹ Vân Ninh.
Chiều nay, cô bé có hẹn với mẹ và bà ngoại cùng đi mua đồ. Hà Đình Khê năm nay đã mười lăm tuổi, vừa đỗ vào trường cấp ba trọng điểm của thành phố mà anh hai và anh ba đang theo học. Bố và mẹ cô đều rất mừng với thành tích này của ba anh em, dẫn cả nhà đi ăn mừng suốt cả tuần lễ.
Hà Đình Khê vừa bước xuống con xe xịn thì bỗng nhiên có một người đàn ông từ đâu ra bước đến, tóm chặt lấy tay cô.
Người đàn ông kia cao lớn, hơn nữa còn vô cùng đẹp trai. Tay anh ta nắm chặt lấy tay cô. Bốn mắt nhìn nhau quên cả chớp. Ngoài bố cô ra, Hà Đình Khê chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp như vậy.
Mắt anh ta rất sáng, là loại mắt hoa đào tinh tuý mộng mị. Lúc nhìn vào sâu cảm giác vô cùng hút hồn. Tim của Hà Đình Khê đập loạn xạ trong lồng ngực. Đôi mắt sáng nhìn người đàn ông trước mặt đến mê muội.
Anh ta liền chẳng nói lời nào mà đã trực tiếp ôm lấy mặt cô hôn lên. Mắt Hà Đình Khê mở lớn, đây còn là nụ hôn đầu của cô! Khởi điểm của nụ hôn rất dịu dàng, mơn man, nhưng càng hôn thì anh ta càng táo bạo. Hà Đình Khê tựa như bị kẹt cứng trong một cảnh phim nào đó, bị người kia ép chặt lên tường kính mát rượi. Hai môi tì miết ướt đẫm. Anh ta ôm ghì lấy cô, như muốn nhấn chặt người cô vào trong lòng. Hà Đình Khê bị anh ta hôn đến nỗi hai mắt mờ đi.
Lúc anh ta nghiêng người, rời xa cô. Sóng mắt của Hà Đình Khê chập chờn mê muội. Hai đầu gối mềm nhũn cả ra, gần như muốn khuỵu xuống. Cô đưa mu bàn tay lên che lấy môi mình, run rẩy.
Nụ hôn đầu cư nhiên bị một người lạ mặt cướp đi như thế.
"Vân Ninh, bao năm không gặp, em vẫn xinh đẹp như thế..." - Gã đàn ông kia vuốt lấy lọn tóc xoăn mềm của cô, ái muội gọi tên mẹ cô.
Một người đàn ông như vậy, chắc chắn là đang muốn để bị bố cô đâm chết.
Hà Đình Khê dùng hết sức bình sinh đẩy mạnh y ra.
Đúng lúc này thì có người chạy tới. Người đàn ông kia và cô đồng thời quay đầu, bắt gặp mẹ cô đang hối hả chạy ra.
"Khê Nhi!" - Rồi bà quay sang, kinh ngạc - "Thang Viễn, sao cậu lại ở đây?".
Bó hoa trên tay của người đàn ông lơ đễnh rớt xuống dưới đất. Cánh hoa rơi rụng tan tành.
Hoá ra, người đàn ông đó tên là Thang Viễn! Kẻ thù không đội trời chung của bố cô.
Cái tên này Hà Đình Khê đã nghe Hà Hải Đông càm ràm từ khi cô còn rất nhỏ. Nhưng chưa bao giờ cô được nhìn thấy, nghe nói nhân vật tiếng tăm vượt trội kia kể từ lần bị mẹ cô phũ phàng mắng cho một trận đã đau lòng rời khỏi thành phố, đi ra nước ngoài biệt tích không quay về nữa.
Làm thế nào mà... đã nhận nhầm cô thành mẹ rồi?
Dương Vân Ninh và Hà Đình Khê chộn rộn nhìn nhau.
Vân Ninh có hơi thấp hơn con gái lớn một tí. Mái tóc Vân Ninh xoã dài hơi cong lên ở đuôi. Quyền lực và mấy đứa trẻ đã mang cho cô một vẻ mặn mà, quyến rũ vô cùng đàn bà.
Hà Đình Khê thì hai mắt đơn thuần, là dáng vẻ của Dương Vân Ninh ngày cô chỉ mới mười bảy tuổi, có vẻ cao ngạo, khó gần của một đại tiểu thư, nhưng tóc không đỏ bằng, và màu mắt cũng không sáng bằng nguyên bản.
Vân Ninh thấy mặt con mình đã đỏ bừng như màu mận chát, liền đanh mặt hỏi Thang Viễn.
"Cậu đã làm gì con bé?".
Lúc này thì đến phiên Thục Quân chạy lại, bà ngoại không rõ sự tình gì mà lập tức ôm chầm lấy Thang Viễn, tay bắt mặt mừng.
"Ôi, con rể của tôi. Cậu đẹp trai quá rồi. Mấy năm nay kinh doanh phát đạt, mãi vẫn không chịu kiếm lấy một cô vợ nào sao, định bám đuôi Vân Ninh nhà tôi mãi đấy à?".
Thang Viễn:...
Thục Quân mấy năm nay sống rất tốt. Sau đám cưới của Vân Ninh và Hà Hải Đông thì bà cũng nhanh chóng tìm được một nửa của cuộc đời mình. Đến cuối cùng, kiếm được một người phù hợp và yêu thương mình mới chính là sự lựa chọn đúng đắn nhất.
Do Thục Quân trước nay đều có ấn tượng rất tốt với Thang Viễn nên cứ kiên quyết dẫn anh theo cùng. Vân Ninh không muốn quá đa nghi, nhưng cô cứ thấy Thang Viễn và Đình Khê có cái gì đó là lạ.
Đi cùng hai nhà thiết kế lừng danh, Hà Đình Khê rất nhanh đã gom được một núi đồ để đi thay thử. Thang Viễn cứ ngơ ngơ ngáo ngáo đứng ở bên ngoài. Anh thế mà lại đi hôn một cô bé còn chưa thành nhiên, còn là con gái của người anh yêu?
Thật làm anh tức chết mất!
Nghĩ lại thì, bọn họ cũng đâu giống nhau đến thế. Tại sao anh có thể nhận nhầm được chứ? Có lẽ dáng hình của Vân Ninh mà anh đang mơ tưởng trong đầu đã thay đổi rồi ư?
Vân Ninh cùng Thục Quân đang đứng ở bên ngoài lựa đồ thì bỗng nhiên điện thoại đổ chuông ầm ĩ. Cô nhanh nhẹn nhấc máy.
"Alo, chồng à...?".
"Em đang đi cùng với thằng nào đấy?" - Giọng anh như dội lại từ nghìn trùng xa khuất.
Vân Ninh quên mất bên khu trung tâm thương mại này có không ít nhân viên tai mắt của anh đi lượn qua lại, bọn họ chắc chắn đã trông thấy cô!
Nếu Hà Hải Đông mà biết Thang Viễn về nước rồi, chắc qua năm sau cô lại đẻ thêm đứa thứ năm mất. Mấy hôm trước, cô đã bị cái que thử thai doạ một lần rồi. Cơn đau tim còn chưa hết đâu.
Vậy nên cô tóm lấy áo Thang Viên, bịt điện thoại ra lệnh.
"Anh không muốn chết thì mau trốn đi!".
Thang Viễn lớ ngớ.
"Hả? Anh biết trốn đi đâu?".
"Trốn đi đâu cũng được! Mau lên! Hà Hải Đông sắp qua đến đây rồi!".
Thang Viễn vội vàng đi kiếm chỗ nấp, nhưng bên trong các phòng thay đồ đều đã kín người. Anh quay lại định chạy ra ngoài thì thấy Hà Hải Đông đã đi thang cuốn lên đến đầu tầng rồi. Chân cuống cuồng chạy về mấy dãy phòng thay đồ, nhắm mắt xông thẳng vào một phòng trong đó.
Hà Đình Khê trong một ngày bị Thang Viễn tấn công đến hai lần. Tấm lưng trần của cô bị nhấn chặt vào mặt gương mát lạnh. Miệng bị bịt chặt, không kêu la được.
Thang Viễn áp rất sát cô, mắt còn không chủ đích đột ngột nhìn xuống một cái. Hà Đình Khê kêu lên không được liền vung tay tát anh lật mặt. Cô nghe thấy tiếng bố cô và mẹ đang trò chuyện ở bên ngoài.
"Khê Nhi đâu rồi?".
Hà Hải Đông rảo bước qua lại, hệt như đang tuần tra từng phòng.
Đình Khê "ưm, a" muốn ra hiệu cho anh, lại bị Thang Viễn kẹp chặt vào tấm gương, đến không thở nổi.
"Đừng la, bố cô sẽ giết chết tôi mất!".
Phen này, anh chết chắc!
Hà Đình Khê càng hoảng loạn, hết đấm rồi đá anh ra. Thang Viễn nghiến rắng đè chặt Hà Đình Khê.
Tính cách của cô bé này tuyệt đối không dịu dàng như Vân Ninh trước đây. Con bé kích động dùng răng cắn phập vào tay anh một cái. Thang Viễn kêu la lùi xa, tự mình kêu lên váng trời.
"Úi... A...".
Đầu của Hà Hải Đông lập tức quay về phía đó. Hà Đình Khê cuống quýt mặc đồ.
Bỗng nhiên "rẹt" một cái.
Trông thấy bố ở trước mặt, Hà Đình Khê bật khóc.
"Bố, chú này ức hiếp con!".
Chuyện trước đây của Hà Lạc Lạc còn chưa tan, giờ lại đến Hà Đình Khê. Hà Hải Đông trừng anh muốn cháy mắt, gầm gừ như một phát muốn gặm chết anh.
Thang Viễn hoảng sợ phóng vụt đi, bị Hà Hải Đông chồm người lao đến như con báo săn, quật ngã xuống sàn.
Mẹ nó, anh rủa thầm, Hà Hải Đông đã hơn năm mươi rồi mà còn quá khoẻ!
Ông ta dập mạnh đầu anh xuống dưới đất. Thang Viễn đau đến choáng váng. Mở mắt ra thì liền đối diện với cái trừng như thú hoang của Hà Hải Đông.
"Nói! Mày đã làm gì con gái tao rồi?".
Hà Đình Khê bị doạ sợ, nằm trong lòng mẹ khóc nức nở.
"Làm gì thì sao? Chưa làm gì thì sao?" - Thang Viễn vẫn điên cuồng khiêu khích.
Đằng nào thì cũng chạy không thoát, anh cần phải giữ lại chút tự tôn cho bản thân.
"Mày nghĩ mày vẫn còn có thể sống sót ra khỏi đây đấy à? Đi trêu ghẹo hết từ vợ đến con gái của tao? Thang Viễn, mày quá là đê tiện!".
"Chính ông cướp vợ của tôi trước?".
"Vợ của mày? Đâu ra vợ của mày?".
"Dương Vân Ninh chính là vợ tôi!".
Đầu của Thang Viễn thô bạo bị đập muốn vỡ ra sàn.
"Mày đi làm những chuyện không bằng cầm thú với con của cô ấy mà dám ở đây nói cô ấy là vợ mày?".
Anh nuốt khan.
"Tôi nhận nhầm thôi!".
Câu này càng chọc điên Hà Hải Đông tợn hơn nữa. Chọc đến con gái hắn là một chuyện, chọc đến vợ hắn là gan to bằng trời. Nếu Hà Đình Khê là vợ hắn thì Thang Viễn còn định làm đến thế nào nữa.
Cổ Thang Viễn bị kẹp chặt như muốn nát vụn, bị Hà Hải Đông ép ra bên ngoài lầu một.
"Chú... Đừng mà! Đó là một mạng người đó!" - Vân Ninh nài nỉ anh - "Hơn nữa, nơi đây còn là nơi công cộng. Anh xem, Khê Nhi nhà chúng ta đã bị doạ đến chết khiếp rồi!".
"Vân Ninh, đến giờ phút này rồi mà em vẫn muốn nói giúp hắn?".
Tay của Hà Hải Đông buông ra, tựa như đã muốn cho người nào đó rơi tõm từ đây xuống mặt đất.
"Chồng... Em không có... Anh bình tĩnh lại chút đi có được không?" - Cô sốt ruột - "Thang Viễn, anh mau nói gì đó đi!".
Hà Hải Đông nheo đôi mắt tàn ác lên nhìn Thang Viễn. Bàn tay như muốn lấy mạng anh, để anh vẫy vùng một hồi trên không trung.
"Hà Hải Đông, được rồi... được rồi... tôi sẽ chịu trách nhiệm với Khê Nhi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm với con bé!".
Hà Hải Đông xoay người, ném ngã Thang Viễn rầm một cái ra đất.