Tiếng chuông vừa kéo dài được ba hồi, Hà Hải Đông lập tức bắt máy.
"Ông chủ!".
Khí độ nhàn nhạt của người đàn ông kia vẫn không có gì thay đổi.
"Chị Ninh nói có việc nên đã đi ra ngoài mất rồi...".
Hà Hải Đông đang ở trong phiên họp hội đồng ban quản trị đầu tuần, nghe thấy tin tức này liền bật đứng dậy. Vẻ mặt anh sa sầm. Các thành viên khác tự khắc co người lại.
Ai cũng biết kể từ khi lấy vợ, Hà tổng của bọn họ hay cười hơn rất nhiều, nhưng tâm tình anh thất thường, càng khó chiều hơn, rất nhiều. Điển hình là khi vừa mới tân hôn thì bị vợ giận, mọi cảm xúc không trút được lên người Vân Ninh thì anh đều trút lên hết tất cả những người vô tội khác là bọn họ.
Người ta đồn thổi là mỗi ngày Kim Tĩnh Phi đi theo anh đều phải niệm chú "vì tiền, vì tiền" như người trúng tà.
"Không phải đã bảo là không cho cô ấy ra khỏi văn phòng rồi ư?".
"Hà tổng, chị Ninh nói sao cũng là sếp của tôi đó. Tôi cũng đâu phải là ai mà có quyền cản lại...?".
Cái ngữ khí bên đầu giây kia quá thô bạo khiến Lý Tương Nhi nhất thời phát run. Hình như cô chưa bao giờ được thấy một mặt vô cùng khủng bố này của Hà Hải Đông. Còn tưởng người chồng này của chị Ninh tính tình thật tốt...
Hình như không phải thế!
"Cô ấy đi với ai?" - Đầu dây bên kia hừng hực như lửa cháy đến chân.
"Chuyện này tôi không biết... Tôi có chạy theo chị ấy thì thấy chị ấy tự mình leo lên một chiếc xe. Bên trong... hình như còn có một người đàn ông... Trông có hơi đứng tuổi... Chắc tầm tuổi 40 đó!".
Hà Hải Đông lập tức cúp máy. Thảo nào ban nãy lúc ở trên xe, anh đã đánh hơi được chuyện gì đó không ổn.
Anh mở danh bạ, gọi cho Vân Ninh. Một lần rồi hai lần, đều là số máy không liên lạc được. Điện thoại cô đã bị tắt ngúm!
"Mẹ kiếp!".
Hà Hải Đông đột ngột nổi khùng, quơ tay hất đổ tất cả mọi thứ ở trên bàn. Tơ máu trên mắt anh nổi đầy lên, trông hệt như bị quỷ nhập.
Bọn họ định làm gì? Mưu đồ chạy về Pháp ở cạnh nhau? Đi ngoại tình? Hay làm gì mà phải lén la lén lút như thế?
Lần trước cô tự dưng biến mất rồi quay về, Hà Hải Đông còn tưởng tất cả chỉ là hiểu lầm. Vân Ninh không có ý tưởng rời khỏi mình nữa nên anh không muốn đem người đi theo dõi cô. Đằng nào thì cô cũng rất ít ra khỏi Crescent hay anh. Nhưng bây giờ thì...
Tay anh cầm chặt cái chiếc điện thoại run lên tức tối. Mu bàn tay đều đỏ. Gân xanh nổi chằng chịt lên.
Đám người xung quanh lập tức muốn cách li ba mét. Giám đốc đột nhiên nổi khùng đập phá đồ đạc. Ai cũng sợ đến mức mặt mày tái mét, nhưng còn đang họp, bọn họ chạy đi thực sự ổn sao?
Trước lúc bọn họ kịp suy nghĩ cho thông thì Hà Hải Đông rầm rập ra khỏi đó.
Trước khi bên trong Hà thị kịp hiểu tại sao tổng giám đốc của bọn họ biến mất thì có rất nhiều xe của những người không rõ từ đâu đến ập vào toà nhà Crescent. Những người này là một đám người mặt mày vô cùng bặm trợn. Toàn thân mặc một màu đen. Không ai nhìn ra được lấy một chỗ đàng hoàng từ bọn họ.
Vu Ba Ba bị anh triệu hồi đến. Trong mấy năm qua vì nhận được vô số sự tài trợ của Hà Hải Đông mà hắn đã được ngồi lên chiếc ghế bang chủ. Bang do hắn đích thân xây dựng với kim chủ đứng đằng sau là Hà Hải Đông mỗi lúc một lớn mạnh. Chuyện điều tra cụ thể Vân Ninh và Trương Chiến ở bên nước ngoài ẩn nấp ra sao đều nhờ bọn họ điều tra ra được.
Trương Chiến nếu không cậy thế của xã hội đen, e rằng cũng đã không đủ sức để đưa Vân Ninh đi giấu lâu như vậy.
"Tôi muốn có thông tin hiện giờ của Trương Chiến! Tôi muốn biết hắn ta đang ở đâu? Đã đưa vợ tôi đến chỗ nào rồi?" - Anh nói.
Trên gương mặt của Hà Hải Đông hôm nay có ẩn chứa điều gì vô cùng nguy hiểm như Hà Hải Đông lúc còn là huyền thoại trong giới hắc đạo, khiến bọn họ rét căm.
Toàn thể toà nhà Crescent lần đầu tiên mới được chứng kiến một sự kiện như thế. Một đoàn quân bí mật do Hà tổng nuôi lớn, từ trong sân lớn tản đi khắp các nơi.
Lý Tương Nhi nhìn thấy cảnh này cũng phần nào đoán được là Hà Hải Đông quá sức thâm tàng bất lộ. Bình thường anh đạo mạo, nghiêm chỉnh, lịch thiệp là thế nhưng hôm nay mới là vẻ mặt thật của anh.
Một người đàn ông với gương mặt căng thẳng và lo lắng, lộ ra những nếp nhăn trằn trọc ở dưới đuôi mắt. Con ngươi hiền hoà biết kể chuyện của ông ta bị biếm thành một dạng thâm trầm, tựa như sau hôm nay sẽ không còn thấy được bình minh nữa.
Đám người ngoài kia ra vào hệt như là đang tập trận. Xe kia vừa ra khỏi thì một chiếc xe khác liền ập tới. Lực lượng uy nghiêm hùng hậu kia khiến người ta có cảm giác như có một cuộc chiến ở bên ngoài toà nhà mà họ không hề hay biết. Rất nhiều người tinh mắt đều để ý thấy trên người bọn họ còn đem theo cả vũ khí.
Nếu bình thường bọn họ sợ Hà Hải Đông tám phần thì hôm nay mức độ đó được nhân lên hơn trăm nghìn lần. Anh không chỉ không sợ đám người tay chân súng ống kia, thế còn chỉ tay quát vào mặt, ra lệnh cho bọn họ.
Mục tiêu ai cũng rõ.
Trong nửa ngày mà toàn bộ người trong toà nhà đều biết, Hà phu nhân mất tích rồi. Cơn cuồng nộ đang bị đè nén của lão tổng trên đỉnh cao chính là xoay quanh người vợ mình mà gây ra.
Một nguồn tin tuồn ra rằng, vợ anh đang ngoại tình với Trương Chiến ở trong khách sạn. Hình ảnh Trương Chiến thắm thiết bế lấy cô đi vào trong chọc ai đó tức đến muốn lòi cả mắt. Vân Ninh đội một cái nón đen lớn, nhất thời không nhìn được rõ mặt, nhưng cái váy kia thì còn có thể là ai khác?
Hà Hải Đông điên khùng chạy đến khách sạn kia để bắt gian. Nhân viên phục vụ đều nói bọn họ đã quấn lấy nhau cả ngày rồi chưa thấy ra ngoài. Máu trong người Hà Hải Đông cuộn trào, sôi lên. Bao nhiêu khí tức cả một ngày dồn nén bốc lên ngùn ngụt muốn nổ tung ra khỏi đầu.
"Hà tổng, chúng tôi có cần vào chung không?".
"Không cần!" - Anh lạnh lẽo ra lệnh - "Các người đứng bên ngoài phòng chờ, chừng nào có lệnh của tôi, các người ập vào trong bắt lấy Trương Chiến".
Anh nghiến răng nghiến lợi.
"Tôi muốn thấy thứ đàn ông của hắn ta rơi ra, muốn cả đời này thấy hắn sống không bằng chết!".
Đám người kia nhất thời bị anh doạ đến ngây ra.
Anh đi lên đúng số phòng mà bên dưới lễ tân cung cấp. Chẳng nói chẳng rằng gì mà một chân đá văng cánh cửa gỗ dày cui của khách sạn xông vào.
Chuyện sau đó thì ai nấy đều đã biết.
Hà Hải Đông, anh ta muốn giết người.
Vân Ninh co cuộn trong nhà vệ sinh. Thân thể gầy nhom run lên từng chập, cô ôm lấy cái bụng đau quặn của mình, cảm giác như có thể chết ngay tại chỗ.
"Hải Đông... Hải Đông..." - Cô rên rỉ gọi, ôm lấy bụng, ngã ra sàn - "Chú... chú ơi...".
Hà Hải Đông muốn để mặc cô rồi. Nhưng trong phút giây, trái tim mềm yếu này của anh vẫn không chống cự được mà nhấc chân ra khỏi gương mặt máu me đầm đìa của Trương Chiến đi vào.
Người phụ nữ kia dẫu đã chà đạp lòng tự tôn của anh hết lần này sang lần khác. Cô phản bội anh, căm ghét anh, luôn tìm cách rời bỏ anh. Nhưng cô cũng là người đã vì anh mà đau đớn mất đi một đứa con, cả đời này không sinh nở được nữa.
Tấm lưng gầy guộc của người con gái co cụm lại trên sàn đá lạnh. Mái tóc xoã dài, trải ra sàn. Hà Hải Đông đi đến, lồng ngực quặn thắt từng cơn.
Sao người con gái này lại khiến anh đau đớn như thế chứ? Anh muốn yêu cô cũng không được, muốn giết cô cũng không xong, đau như muốn chết đi sống lại.
"Dương Vân Ninh, cô đừng làm bộ làm tịch nữa!" - Anh gằn lên.
Cô quằn quại trên sàn nhà giá lạnh, muốn ngất đi. Tại sao cảm giác này đối với cô có hơi quen thuộc? Giống hệt như cảm giác khi ấy mất đi Nhất Nhất...?
"Chú... Cứu em...".
Nước mắt trào ra, cô thống thiết cầu xin.
"Chú, cứu em với...".
Hà Hải Đông rốt cuộc không kiềm được lòng. Tay giật phăng chiếc khăn bông treo vắt vẻo gần phía bồn tắm, cuộn chặt lấy người cô, bế lên.
Lúc này thì Vân Ninh mới thấy đỡ hơn một chút.
"Chú...".
"Dương Vân Ninh, cô đừng tưởng bở! Chuyện dơ bẩn hôm nay cô làm tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô đâu. Về đến Hà gia rồi thì cô ngoan ngoãn ở lại đó, chờ ngày trông thấy lá đơn ly dị của tôi đi! Sau đó thì cô muốn đi đâu thì đi, muốn về đâu thì về, tôi không quản nổi cô nữa!".
Đám người kia vừa thấy Hà Hải Đông đi ra lập tức ập vào bắt lấy Trương Chiến. Vân Ninh mê man, hai mắt không mở nổi nữa. Môi cô trắng bệch, những lời vừa nãy của Hà Hải Đông, cô một chữ cũng không nghe được.
Hà Hải Đông đem cô về đến nhà thì đã là tối muộn. Vân Ninh nằm trong tay anh ngủ thiếp đi. Anh đặt cô về giường, cởi tấm khăn lông ra, càng nhìn kỹ những vết xanh đỏ trên người cô thì càng thấy tức giận. Anh ôm đầu cười lên như phát rồ.
"Mẹ nó... Dương Vân Ninh, cô thật quá khốn kiếp!".
Hai hốc mắt anh nóng rát như muốn trào cả ra.
P/s: 55 vote ra chương mới. Các bạn ráng vote cho mình ra hết truyện nhé. Chứ 2/9 mình đi du học rồi. Qua nước ngoài bận rộn có lẽ sẽ ít thời gian đăng truyện hơn