Yêu Thầm Babylon - Lục Kinh Chú Ngã

Chương 53




Editor: Saki

Chương 53: Babylon (22)

Ngày đi họp báo thường kỳ ở Bộ Ngoại giao trời nhiều mây. Khi Mạnh Thiều và Tiểu Hà xuất phát từ đài truyền hình, Tiểu Hà hỏi cô có cần mang ô không.

"Mang đi." Mạnh Thiều nói.

Tiểu Hà gật đầu, rồi hỏi: "Cô Mạnh, cô có muốn báo cho lãnh sự Trình biết hôm nay cô đến cơ quan anh ấy không?"

"Báo cái gì?" Giọng Mạnh Thiều nhạt nhẽo, "Sao cậu tò mò thế."

Tiểu Hà gãi đầu, cười ngượng nghịu.

Mạnh Thiều luôn kiểm soát cảm xúc rất tốt trong công việc, nên Tiểu Hà không nhận ra trong đáy mắt cô lúc nói chuyện có một tầng buồn bã được che giấu.

Trên đường đi, Tiểu Hà lái xe. Anh ấy cam đoan với Mạnh Thiều rằng gần đây đã luyện tập kỹ năng lái xe nhiều, sẽ không làm cô say xe nữa, cô có thể yên tâm.

Kỹ năng lái xe của Tiểu Hà quả thật đã tiến bộ nhiều, nhưng thỉnh thoảng khi bị kẻ khác chen ngang vẫn phanh gấp. Ngồi trên xe, Mạnh Thiều bất giác nghi tại sao Trình Bạc Từ lái xe luôn ổn định đến vậy.

Giống như anh có thể dự đoán được mọi tình huống bất ngờ trên đời vậy. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Cô cùng Tiểu Hà vào phòng họp. Họ đến sớm, người phát ngôn chủ trì họp báo vẫn chưa tới, trong phòng chỉ có vài người ngồi rải rác.

Bách Âu đang sắp xếp tài liệu ở phía trước, anh ấy nhìn thấy Mạnh Thiều, gật đầu chào từ xa.

Sau khi đáp lại, Mạnh Thiều cùng Tiểu Hà tìm chỗ ngồi xuống.

Tiểu Hà lấy laptop từ trong cặp ra, Mạnh Thiều nhắc anh ấy cẩn thận, đừng va vào micro để trên bàn.

Vừa mở máy, Tiểu Hà vừa hỏi Mạnh Thiều: "Cô Mạnh, cô nghe tôi đọc thử câu hỏi tôi sẽ hỏi lát nữa nhé. Câu hỏi hơi dài, có trích dẫn tài liệu, cô xem có nghe hiểu không."

Mạnh Thiều gật đầu, che miệng ngáp một cái

Đêm qua thức khuya làm bài, sáng nay lại dậy sớm để đi họp, cơn buồn ngủ của cô vẫn chưa tan hết.

Tiểu Hà hắng giọng, giả vờ cầm micro, rất nghiêm túc nói: "Theo báo cáo, Cơ quan Năng lượng Nguyên tử Quốc tế hôm qua đã công bố về..."

Mới nói được nửa câu, anh ấy đột nhiên dừng lại, ánh mắt hướng về phía lối đi bên cạnh Mạnh Thiều.

Lúc này Mạnh Thiều mới nhận ra bên cạnh mình có người đang đứng, một bóng mờ nhạt trong phòng họp sáng sủa phủ lên người cô, bao bọc lấy cô.

Khi cô quay đầu lại, chỉ thấy bóng lưng người đó đang rời đi.

Là Trình Bạc Từ.

Anh mặc bộ vest chỉnh tề, đối chân thẳng tập dài, đi qua những tấm rèm đen dày và những chậu cây xanh tốt trong phòng, đến phía trước của hội trường. Bàn tay có xương khớp rõ ràng của anh đặt lên bàn, khẽ trò chuyện với Bách Âu.

Tiểu Hà nói nhỏ: "Cô Mạnh, vừa rồi lãnh sự Trình định nói chuyện với cô,  không biết sao lại mất."

Sau khi Trình Bạc Từ xuất hiện, anh thu hút ánh nhìn của không ít người.

Đường nét gương mặt anh thanh tao lạnh lùng, toàn thân toát ra một khí chất tao nhã tự nhiên, dù đi đến đâu cũng không thể không được chú ý.

Mạnh Thiều không đáp lời. Một lúc sau, cô không còn nhìn dáng vẻ cao ráo của Trình Bạc Từ nữa, mà bình thản nói với Tiểu Hà: "Cậu tiếp tục đọc câu hỏi của cậu đi."

Trước khi buổi họp báo bắt đầu, Mạnh Thiều nhận được cuộc gọi từ ban tổ chức diễn đàn tiếp theo. Cô đứng dậy ra ngoài phòng họp để nghe điện thoại. Đang nghe được một nửa, bỗng có người vỗ nhẹ vào vai cô.

Cô ngước mắt lên, thấy Bách Âu không biết từ lúc nào đã ra khỏi phòng họp, đưa cho cô một ly cà phê.

Ly giấy còn nóng, bên ngoài có bọc lớp giữ nhiệt, không làm bỏng tay.

Mạnh Thiều ngạc nhiên nhận lấy, Bách Âu ra hiệu bằng miệng với cô.

Là ba chữ "Trình Bạc Từ". Đọc Full Tại Đọc Truyện

Mạnh Thiều nhìn về phía sau anh ấy theo bản năng, nhưng không thấy bóng dáng Trình Bạc Từ đâu.

Nói xong, Bách Âu vẫy tay chào rồi rời đi, Mạnh Thiều thậm chí chưa kịp nói một tiếng cảm ơn.

Thời tiết bên ngoài vẫn chưa quang đãng, nhưng cũng không có vẻ sắp mưa. Cô nâng ly cà phê lên môi uống một ngụm, bất giác thẫn thờ, cảm thấy lồng ngực trống rỗng, như đang chờ đợi ai đó, nhưng lại hiểu rằng mình sẽ không chờ được.

Đêm đó chính cô đã đẩy anh ra, đòi hỏi anh phải hoàn toàn thành thật với cô, có phải là quá tham lam không.

Nhưng cô lại không thể thuyết phục bản thân, không đòi hỏi gì cả, chỉ hài lòng làm người bạn đồng hành tạm thời trong cuộc đời anh. Nếu họ không thể tâm đầu ý hợp, thì chắc chắn sẽ có ngày phải chia tay.

Cô không muốn như vậy, không muốn chỉ có những quan hệ thể xác với anh, biến mối tình đầu thành một câu chuyện tầm thường, viết nên một kết cục quá đỗi tục tĩu.

Cho đến khi buổi họp kết thúc, Trình Bạc Từ vẫn không đến tìm cô lần nào nữa.

Chỉ có vị đắng nhẹ của cà phê vương trên áo cô. Sau khi họp báo kết thúc và rời khỏi Bộ Ngoại giao, Mạnh Thiều dường như vẫn thỉnh thoảng ngửi thấy mùi đó, mơ hồ như một sợi tơ tâm tư không thể gỡ bỏ, bám theo cô chặt chẽ.

Bận rộn thêm hai ngày nữa, Mạnh Thiều mua vé máy bay trưa thứ bảy, trở về nhà ở thành phố Lễ.

Sau khi hạ cánh, cô bắt taxi từ sân bay về huyện. Khi vào nhà trời đã tối, gần tới chiều tối rồi.

Vừa ngồi xuống, Trì Thục Tuệ và Mạnh Lập Cường đã rót nước cho cô, vây quanh hỏi han ân cần, hỏi cô gần đây còn kỳ nghỉ nào có thể về nhà không, hàng xóm láng giềng đều mong cô về.

Mạnh Hi đã qua tuổi nổi loạn, cũng học cách quan tâm người khác. Cậu nói đã xem bài báo của Mạnh Thiều về vụ công trường giấu số người chết và bị thương, hỏi cô khi đi phỏng vấn có gặp nguy hiểm gì không.

Chuyện đã qua rồi, Mạnh Thiều không muốn để họ lo lắng về chuyện cũ, cô nhẹ nhàng nói một câu cho qua: "Không có gì, chỉ là lúc đầu người phụ trách không hợp tác lắm, những sau khi bọn chỉ đưa ra bằng chứng, anh ta đã ngoan ngoãn."

Nói xong, cô chuyển chủ đề: "Em không phải nói muốn đối việc à? Chuyện gì vậy?"

"Trước khi thi đậu vào biên chế giáo viên hiện tại, em có nộp hồ sơ cho một vài công ty ở thành phố, lúc đó không có công ty nào hồi âm, kết quả là sau hai ba năm, đột nhiên có một công ty liên lạc với em, hỏi em có muốn đi làm không, lương rất cao, đãi ngộ cũng tốt, nói là em không biết gì, có thể đến đó học hỏi thêm." Mạnh Hi nói.

Mạnh Thiều ngẩn người: "Có chuyện này à?"

Sau đó lại hỏi: "Họ thiếu người làm sao?" 

Mạnh Hi lắc đầu: "Cái này thì em không rõ"

Mạnh Thiều suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu có cơ hội phát triển, chị khuyên em nên đi, em trước đây không phải cũng nói muốn có cơ hội đi ra ngoài."

Cô còn nhớ Mạnh Hi từng nói không muốn ở nhà, muốn rời khỏi đây.

Bị Mạnh Thiều nhắc lại suy nghĩ thời trung học, Mạnh Hi lúc đầu ngơ ngác, sau đó mới nhớ ra: "... Chị còn nhớ à."

Gương mặt của người đã hai mươi lăm tuổi, lộ ra vẻ ngượng ngùng như một thiếu niên.

Hai bàn tay đặt trên đùi của cậu xoa xoa đầu gối, cười gượng gạo: "Đều là mơ mộng thời trẻ con, em sớm không còn nghĩ đến những thứ đó nữa, chỉ cần không thiếu ăn thiếu mặc cả đời là được."

Cậu lại chân thành nói với Mạnh Thiều: "Chị, em thật sự rất khâm phục chị, khâm phục chị có thể đạt được ước mơ, đi ra khỏi đây."

Mạnh Thiều nhẹ nhàng nói: "Làm gì có chuyện đạt được ước mơ."

Trên đời không có nhiều câu chuyện cổ tích thuận buồm xuôi gió như vậy, cô cũng chỉ là tâm tính quá cao, cao đến tận mây, cố gắng hết sức, mới miễn cưỡng giành được một con đường.

Vì Mạnh Thiều về nhà, Trì Thục Tuệ đặc biệt nấu một bữa tối thịnh soạn, cả nhà quây quần bên nhau ăn cơm, điện thoại của Mạnh Lập Cường đặt trên bàn vang lên, ông ta nghe máy: "Ông Dương à."

Nghe đối phương nói vài câu, ông tự hào nói: "Hôm nay không đi, con gái khó khăn lắm mới về một lần, biết ba bị đau cổ, còn mua cho ba máy massage."

Đối phương có vẻ đang khen Mạnh Thiều, Mạnh Lập Cường lập tức nói: "Đúng rồi, phóng viên của Đài truyền hình Trung ương, vẫn chưa quên ba nó, Thiều Thiều nhỏ đã ngoan ngoãn.

Mạnh Thiều buông đôi đũa xuống, không chịu nổi Mạnh Lập Cường khoe khoang như vậy, mặt hơi đỏ: "Ba"

Mạnh Lập Cường thấy vậy, vội vàng nói: "Không nói chuyện với ông nữa, ông Dương, Thiều Thiếu thúc giục tôi ăn cơm, cúp máy nhé, bài lần sau đánh tiếp."

Ông đặt điện thoại lại lên bàn, nói với Mạnh Thiều: "Bác Dương của con gọi ba đi đánh bài."

Sợ Mạnh Thiều nói ông, ông lại nói: "Chơi không có tiền, nhà chúng ta có phóng viên, ba vẫn có ý thức đấy."

Mạnh Hi "chậc" một tiếng cười, cầm bát nói với Mạnh Thiều: "Chị, chị sắp thành trụ cột gia đình rồi."

Ăn xong cơm, Mạnh Thiều về phòng của mình, nhìn thấy trên bàn học của cô, một chiếc hộp được đặt ngay ngắn, đó là chiếc hộp cô đã giấu dưới gầm giường sau khi tốt nghiệp cấp ba.

Lúc đó vì không muốn bị Trì Thục Tuệ phát hiện, cô đã dùng một chiếc hộp bánh trung thu bình thường, trên nắp bằng sắt in hình trăng sáng và hoa mẫu đơn, hoa đẹp trăng tròn tầm thường nhất, lại cất giấu những hồi ức không trọn vẹn nhất của cô.

"Két" một tiếng, Mạnh Thiều mở hộp bánh trung thu, giống như mở ra cuộc sống cấp ba đã bị lãng quên của cô.

Sau khi đi làm, cô không còn nhìn thấy những vật dụng này nữa, mỗi thứ đều bị hư hỏng ở mức độ khác nhau, bìa sách phai màu, vải của búp bê trở nên lỏng léo, băng cá nhân và khăn giấy không còn phù hợp để sử dụng nữa, nắp chai cũng không còn trắng như xưa.

Chỉ có bức ảnh chụp chung, có lẽ vì được kẹp trong sách nên được bảo quản tốt, nhìn không khác mấy so với ngày xưa.

Ngón tay của Mạnh Thiều vuốt ve hình ảnh của Trình Bạc Từ lúc mười bảy tuổi, cô còn nhớ ngày đó, cô rất vui vì có thể nhìn thấy anh lên sân khấu tuyên thệ, tâm trạng nhẹ nhàng như một quả bóng bay hydro sắp bay lên, cả đời này sẽ không còn khoảnh khắc đơn thuần như vậy nữa.

Giữa cô và tuổi mười bảy cách nhau hàng vạn dặm núi sông, có lẽ mọi thứ đều thay đổi, trở nên xinh đẹp hơn, tự tin và độc lập hơn, không còn sợ hãi khi nói chuyện trước đám đông nữa, cũng biết cách xử lý các mối quan hệ bằng cách khác ngoài việc nhường nhịn vô điều kiện, điều duy nhất không thay đổi, có lẽ chỉ còn lại tâm trạng mềm mại và ẩm ướt khi nhớ về Trình Bạc Từ.

Là trong thời gian này cô mới nhận ra, hóa ra phần bản thân thích anh vẫn luôn được giữ lại trong cơ thể cô, cùng cô lớn lên.

Cửa phòng từ bên ngoài bị gõ, là Mạnh Hi đang gọi cô: "Chị, dì Dương đến thăm chị, chị đang bận gì không?"

Mạnh Thiều nói không bận, cất đồ vào hộp bánh trung thu, đi ra ngoài. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Dương Y Mạn mang theo rất nhiều quà đến, vừa nhìn thấy Mạnh Thiều, liền nắm lấy tay cô một cách thân mật, cười tươi rói: "Thiều Thiều về rồi à? Vừa hay tuần này dì cũng ở nhà, lúc nãy nghe thấy ba con nói chuyện điện thoại với bác Dương, nên muốn qua thăm con, bây giờ gặp con một lần thật là khó."

"Dì khách sáo quá." Mạnh Thiều nói

Dương Y Mạn nhìn cô, đột nhiên hạ giọng, tỏ ra rất thân thiết với cô: "Thiều Thiều, con với con trai của tổng giám đốc Trình nói chuyện thế nào rồi, có phải chuyện tốt sắp đến gần rồi không?"

~ Hết chương 53 ~