Yêu Thầm Anh Đã Lâu

Chương 35




Tiếng chạy từ trong phòng lao ra ngoài mở toang cửa ra.

Tống Nhiên có lẽ hắn đã nhận ra tiếng nói của tôi mà đi ra ngoài.

Chắc là hắn vẫn còn tình cảm với tôi chứ. Hắn muốn ở bên cạnh tôi phải vậy không?

Tôi như tự thôi miên chính bản thân mình, như đang hy vọng vào điều gì đó.

Chợt giọng nói cao làm cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.

- " Sao cô còn dám trở lại công ty? "

Là Tống Nhiên hắn nhìn tôi với ánh mắt hung dữ giọng lạnh đi vài phần.

Tôi nhìn hắn lòng đầy chua sót.

Bao nhiêu năm không gặp hắn gầy đi nhiều, mặt cũng không còn tươi cười như trước đây nữa thay vào đó là mặt lạnh tanh nhìn tôi mà nói.

Tôi nhìn ra được ánh mắt đầy thù hận trong mắt hắn.

Cũng phải thôi tôi đã làm hắn tổn thương đến vậy mà sao hắn không hận tôi cho được.

Chút hy vọng cuối cùng cũng bị dập tắt.

Tôi nhìn thẳng vào hắn cố tỏ ra lạnh lùng nhất có thể.

Tay có phần run run miệng mấp máy khó khăn nói từng chữ.

- " Tôi đại diện công ty T&L đến bàn chuyện hợp tác với quý công ty L&N đây. "

Hắn nhếch mép cười đầy khinh bỉ mà nhìn tôi lạnh giọng mà đáp.

- " Xin lỗi chúng tôi không có ý định hợp tác với T&L mới cô về cho. "

Hắn không cần nhìn sắc mặt tôi mà thẳng thừng từ chối.

Cũng phải thôi hắn hận tôi đến vậy mà sao lại muốn hợp tác với tôi được cơ chứ.

Tôi như hoàn toàn mất hết hy vọng chắc là tôi và hắn có duyên nhưng không có phận.

Có thể gặp được nhau yêu nhau nhưng không thể cùng nhua đi đến hết cuộc đời.

Bên cạnh hắn giờ đã có người con gái khác họ lại sắp đính hôn rồi phải chăng tôi trở về đang làm cản trở cuộc sống của họ, có lẽ tôi không nên đến đây không nên xuất hiện trước mặt hắn.

Người phụ nữ nãy giờ đính bên cạnh bây giờ mới chợt nhận ra mà lên tiếng.

- " Thì ra là cô à. Nãy giờ tôi thấy cô quen mát không biết đã gặp được ở đâu. "

- " Cô phụ bạc anh Nhiên giờ thấy anh ấy là thiếu gia của công ty bất động sản Tống Thị có nhiều tiền rồi tính về nối lại tình xưa à … "

- " Lúc trước khi công ty lân vào bờ vực phá sản cô bỉ lại anh Nhiên một mình gánh vác bây giờ công ty hùng mạnh rồi cô lại trở về đòi cổ phần hay gì. …"

Cô ta không tiếc một lời nào mà sỉ nhục tôi trước mặt hắn.

Người con gái này tôi không biết là ai chỉ biết cô ta là vợ chưa cưới của Tống Nhiên.

Tôi không trả lời cô ta mà quay sang hỏi Tống Nhiên.

- " Anh cũng nghi tôi là người như vậy? "

Hắn không chần chừ do dự gì mà trả lời

- " Chẳng nhẽ cô khác với những gì vợ chưa cưới của tôi nói "

Hắn gằn lên nhấn mạnh từ " vợ chưa cưới " như sợ tôi không nghe rõ vậy.

Tôi như chết lặng vài giây.

Tôi nở một nụ cười đầy vui vẻ mà gật đầu ngầm thừa nhận.

- " Thì ra anh cùng coi tôi là người như vậy. " _ Tôi nói thầm trong họng.

Tim tôi như thắt lại, đau đến tột cùng. Nhưng vẫn không ngừng nở nụ cười trên môi.

Dấu đi sự thương nhớ hắn bấy năm qua mà lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn rồi nói

- " Tôi như vậy đấy. "

- " Nếu anh đã không muốn hợp tác vậy thì xin phép tôi đi trước "

Nói xong tôi quay người rời đi mà không ngoảnh mặt nhìn lại.

Từ lúc rời đi cho đến giờ tôi vốn không hề biết công ty lúc đó gặp phải khủng hoảng đến mức lần vào vực phá sản như vậy.

Mặc dù là trợ lý riêng của hắn nhưng tôi gần như chưa nhận bất cứ công việc gì phải đi đàm phán hay tiếp rượu cả.

Hắn luôn dấu tôi vậy thì làm sao tôi có thể biết được mà rời bỏ hắn cơ chứ.

Ấy vậy mà hắn không tin tôi thì ra trước nay hắn chưa từng tin tôi.

Tôi đi lên xe lái thẳng ra sân đua.

Từ lúc rời đi tôi có thêm một thói quen khác là đua xe.

Những lúc không vui buồn bực chịu ấm ức tôi thường tới trường đua để xả ra hết những gì mà mình phải chịu đựng.

Lên xe đua tôi như thành người khác tôi nhấn chân ga bất chấp chứ thế mà phóng trên đường thẳng.

Trong 4 năm qua chưa lần nào tôi phải buồn bực như hôm nay.