Yêu Thầm Anh Đã Lâu

Chương 15




Tiếng thông báo lại cất lên

- "Kính chào quý khách và chào mừng quý khách đến với XX. Chúng ta vừa hạ cánh xuống sân bay LW, giờ địa phương là 14 giờ 15 phút chiều. Nhiệt độ ngoài trời là 26 độ C.Vì sự an toàn của quý khách, xin quý khách vui lòng giữ nguyên vị trí, thắt chặt dây an toàn cho đến khi máy bay của chúng ta dừng hẳn và tín hiệu cài dây an toàn tắt. Xin quý khách vui lòng kiểm tra hành lý trước khi rời máy bay....."

Tôi quay sang Vũ Vân với Dao Dao

- " Để tao lấy đồ xuống đã. Ra ngoài lấy hành lý xong gọi xe về. "

- "...Umk..."

Vừa ra khỏi máy bay tôi vội tắt chế độ máy bay đi định gọi điện cho ba mẹ báo vừa xuống máy bay, chưa kịp gọi thì anh trai tôi gọi điện.

- " Nhóc con xuống máy bay chưa. Đang ở cổng mấy tao ra đón. "

- " Em đang định gọi xe mà anh ra đón luôn hả...haha... Đợi em chút. Giờ em mới đi lấy hành lý. "

- " Umk "

Tôi úp máy rồi quay sang phía Dao Dao

- " Lấy hết hành lý chưa? "

- " Ok. Xong rồi đi thôi "

Ra đến ngoài cửa tôi gọi lại cho anh tôi. Vài hồi chuông mới thấy anh ấy bắt máy.

- " Alo. Em đang ở cổng số 3. Anh ra đây đi. "

Vừa tắt điện thoại thì nghe thấy tiếng gọi

- " Nhóc con. Ở đây "

- " Em lớn rồi không phải là nhóc con. "

- " Hành lý đâu đi về thôi "

Vũ Vân với Dao Dao vì chưa gặp anh tôi lần nào nên không quen biết và thân thiết như ba mẹ tôi. Vừa nhìn thấy anh tôi hai đứa nó ngơ ra không biết đây là ai.

- " Ò quên. Đây là anh tao tên là Lưu Hạo.

Còn Anh. Đây là bạn cùng kí túc xá với em Dao Dao - Vũ Vân " - Vừa nói tôi vừa chỉ về hai đứa nó.

- " Chào 2 em. Có nghe bố mẹ nhác qua về 2 em. " _ Lưu Hạo

- " Dạ. Em chào anh " _ Vũ Vân - Dao Dao đồng thanh

- " Đi ra xe thôi rồi đi về " _ Lưu Hạo

Tôi vội đẩy 2 đứa theo ra xe. Anh để đồ lên cốp rồi quay lại xe lái xe trở chúng tôi về nhà.

Trên đường về anh tôi có hỏi

- " Mấy đứa ăn gì chưa. "

- " Chưa anh. Về nhà rồi ăn cơm mẹ nấu thôi. " _ Lưu Linh

- " Umk "

Ngồi trên xe tôi Vũ Vân với Dao Dao hò hét nói chuyện còn anh tôi chỉ im lặng lái xe. Anh trai tôi Lưu Hạo - một người trầm tính ít nói thuộc kiểu người lạnh lùng khá kiêu ngạo nhưng bù lại có được khuôn mặt cũng đẹp trai ( đấy là người ta nói) cao 1m83 toàn thể khá cân đối. Nhưng thuộc kiểu người ế thâm niên...haha...

Về đến nhà đã thấy bố mẹ đứng ngoài cổng chờ, tôi tưởng họ chào đón tôi nhưng không.

- " Vũ Vân, Dao Dao đi đường mệt không hai đứa để mẹ xem nào. Lâu lắm rồi không gặp hai đứa càng ngày càng xinh đẹp ra rồi."

- " Dạ con chào ba mẹ " _ Vũ Vân - Dao Dao đồng thanh

- " Mệt rồi phải không vào nhà ngồi đi để Hạo nhi xách đồ vào cho hai đứa "_ ba Lưu Linh

Tôi đứng đơ người không biết có phải mình đi nhầm nhà hay không nữa. Rồi anh đẩy tôi đi vào sau vừa đi vừa nói

- " Vào đi con ghẻ...haha..."

Tôi quay qua nhìn anh tôi bằng ánh mắt hình viên đạn. Rồi tâm cười

- " Đi thôi Maid...hahaha "

Đâu phải mỗi tôi bị ra dìa đâu...haha... cũng có người cùng chung số phận đấy thôi.

Con gái về nhà mà như đi ở nhờ nhà người ta vậy. Ba mẹ tôi ngồi nói chuyện vui vẻ với Dao Dao và Vũ Vân ở ngoài ghế sofa tôi thì lật đật đi dọn đồ ra sắp xếp lại.

Ở ngoài phòng khách Dao Dao và Vũ Vân lôi quà mua cho ba mẹ tôi ra

- " Ba mẹ đây là quà hai đứa con mua tặng ba mẹ. " _ Dao Dao

- " Tụi con về là ba mẹ vui rồi sao phải mua quà cáp cho tốn kém vậy, tui con còn chưa bắt đầu công việc ổn định phải biết tiết kiệm có nghe chưa " _ Ba Lưu Linh

- " Dạ. Tụi con biết rồi ba "

- " À. Còn đây là quà cho anh Hạo...hì..hì... tụi em không biết anh thích gì nên mua đại anh đừng chê nha. Quà gặp mặt ạ. Với cảm ơn anh đã đến đón tụi em. " _ Vũ Vân

- " Không có gì. Cảm ơn tụi em " _ Lưu Hạo

- " Vào ăn cơm thôi mấy đứa. Chắc mấy đứa con đi đường đói lắm rồi phải không? " _ Mẹ Lưu Linh

- " Dạ "

- " Con tới đây." _ Lưu Linh

Ngồi vào bàn ăn mà mọi người vẫn rôn rả cười nói. Tôi nhịn nãy giờ

- " Ba mẹ nãy giờ con như người vô hình vậy á " _ Lưu Linh

- " Vô hình đâu mà vô hình chình ình ra một đống mà kêu là vô hình. " _ Ba Lưu Linh

- " Ô thì ra mọi người nhìn thấy còn hả vậy mà nãy giờ con không biết luôn á? "

- "...hahahaha..."

Mọi người bật cười trước lời nói của tôi. Thấy mọi người vui vẻ tôi cũng vui lây, lâu lắm rồi mới được ngồi lại cùng với bố mẹ ăn cơm mà cười nói như vậy. Vừa ăn mọi người vừa nói chuyện về sau này chúng tôi có dự định như thế nào trong công việc.

Ăn xong thua dọn rồi mọi người về phòng nghỉ ngơi.

Trong căn phòng tĩnh lặng ấy chỉ có le lỏi một chút ánh sáng của phòng ngủ đang có một gương mặt thấm đẫm nước mắt còn ai khác ngoài tôi đâu. Tay cầm cái điện thoại đang di chuyển tay chặn từng số điện thoại mạng xã hội bất kể những thứ liên quan đến người con trai đó tôi đều xoá toàn bộ mà không bỏ sót.

Tôi tự nhủ với lòng mình rằng khóc nốt đêm nay thôi từ mai trở đi trong đầu trong tim người con gái tên Lưu Linh này sẽ không bao giờ còn có tên Tống Nhiên nữa. Mọi chuyện đã hết rồi mối tình đơn phương đến đây thôi.

Khóc một lúc lâu chắc do mệt nên tôi ngủ lúc nào mà không hay.

____...____

Sáng sớm đã có tiếng băm lạch cạch ở trong bếp. Tôi với gương mặt vẫn còn ngáy ngủ đầu tóc còn bù xù mắt muốn nhắm tịt lại mà bước ra khỏi phòng. Đi đến bếp tôi ló đầu vào nhìn. Mẹ tôi bà ấy đang nấu đồ ăn sáng cho cả gia đình, sáng nào cũng vậy nấu đồ ăn sáng dọn dẹp nhà cửa chu đáo.

Tôi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt buộc tóc gon gàng rồi ra đi kêu đám Dao Dao, Vũ Vân và anh trai dậy ăn sáng. Gọi xong tôi vào bếp phụ mẹ bê đồ ra bày trên bàn.

Mọi người ra ngồi vào bàn ăn được một lúc thì tôi lên tiếng.

- " Ăn nhanh lên chút nữa ta đưa 2 đứa mày đi chơi. Vì cũng không ở lại được lâu nên tranh thủ. "

- " Mấy đứa ở được có mấy hôm là phải đi rồi hả " _ Mẹ Lưu Linh

- " Dạ mẹ. Lưu Linh với Dao Dao nhận được thông báo tuyển dụng rồi thứ 2 phải lên đi làm rồi ạ. Còn con thì thứ 5 này phải vào lớp bắt đầu học tiếng rồi. " _ Vũ Vân

- " Thôi cắc con cố gắng vậy. Vậy ăn xong các con đi chơi đi để mẹ dọn cho, chơi cho vui vẻ thoải mái rồi mấy đi làm cho có tinh thần " _ mẹ Lưu Linh

- " Dạ. Con cảm ơn mẹ. "

Ăn xong chúng tôi vào thay đồ rồi rời đi. Đi vui chơi hết chỗ nọ đến chỗ kia đến gần tối mới về.

~ Reng ~ reng ~ tiếng điện thoại cắt ngang tâm trạng vui vẻ của tôi lúc bấy giờ.

- " Alo. Cho hỏi chị có phải là Lưu Linh đã đặt một món quà gửi cho anh Tống Nhiên không ạ? "

- " Phải, là tôi. "

- " Dạ chị em gọi lại để xác nhận lại ngày gửi là thứ 4 ngày 22 này đúng không ạ "

- " Đúng rồi. "

- " Vâng. Em cảm ơn chị. "

Vừa tắt máy thì tôi cảm nhận được những ánh mắt đang nhìn thôi chằm chằm với sự hoài nghi. Tôi giờ tay đầu hàng mà nói

- " Muốn hỏi gì thì hỏi đi đừng nhìn tao như thế. "

- " Sao mày phải tặng quà cho Tống Nhiên không phải mày định... " _ Dao Dao giận dữ mà gắt lên.

- " Không có gì đâu chỉ là món quà sinh nhật cuối cùng mà ta tặng nó thôi. Tựng như món quà kết thúc mối tình đơn phương này. "

Vũ Vân thở dài mà nhìn tôi.

- " Tao biết mày không thể buông bỏ được một cách dễ dàng gì nhưng mày làm vậy không phải tự chuốc khổ vào mình à. " _ Vũ Vân

- " Tao không sao. Đi thôi về nhà nào "

Tôi lao vào tắm rửa thay quần áo rồi lên giường ngủ một mạch mà chả muốn suy nghĩ gì nữa cả.

Hôm nay tôi rủ cả nhà đi biển. Vì muốn được ngắm mặt trời mọc nên phải đi sớm.

Cũng may lái xe đến nơi thì cũng là lúc mặt trời lên.

- " Wow. Đẹp quá đi. " _ Vân Vân cảm thán mà thốt lên.

- " Phải đó. Mặc dù ở biển nhưng cũng là lần đầu tiên mình được xem mặt trời mọc đấy " _ Lưu Linh

- " Cả nhà mình chụp hình làm kỉ niệm đi. Để con đi đặt máy. " _ Dao Dao

- " Đúng đó. Nào nào mọi người đứng vào đi. " _ Vũ Vân

- " Anh.... Anh định đi đâu đó? Xấu trai quá nên không dám chụp ảnh hả...haha...." _ Lưu Linh

Anh trai tôi không thích chụp ảnh cho lắm. Không phải vì anh xấu trai đâu mà tại mặt lúc nào cũng hằm hằm sát khí và anh ấy không thích chụp ảnh.

- " Nhóc con. Nói ai xấu hả? "

- " Anh mà đẹp thì đã có người yêu từ lâu rồi. "

- " Hừ.... Người muốn yêu anh xếp hàng từ đây đến Nhật cũng thiếu chỗ nhá "

- " Haha.... Ai nhìn trúng anh đúng là mệnh khổ "

Tôi vừa nói tôi vừa lôi anh lại để chụp ảnh.