Yêu Quái Thư Trai

Chương 8




“Tứ gia?” Lão Trúc Tử nhìn về phía Thương Tứ, trong ánh mắt mang theo vẻ không xác định.

Thương Tứ lại nhìn thoáng qua người trong TV, ngữ điệu chắc chắn, “Kẻ này giống hệt Thanh Hành khi còn trẻ.”

Ngô Khương Khương vẻ mặt ngạc nhiên, lúc nàng gặp được Cù Thanh Hành, đối phương đã gần bốn mươi, ôn nhuận nho nhã, luôn mặc trường sam và đeo mắt kính, khóe mắt cũng đã có vết chân chim, vì vậy khi nhìn thấy vị ca sỹ vừa hơn hai mươi tuổi này cũng chưa kịp phản ứng. Bất quá nghe mọi người nói như vậy, lại chăm chú nhìn kỹ, quả thực có điểm giống.

Chỉ là lúc này Lục Tri Phi lại lên tiếng: “Anh ta tên Cù Tê, là một nghệ sỹ rất nổi tiếng gần đây,”

“Nghệ sỹ?” Thương Tứ không giải thích được.

“Gần giống linh nhân[1].” Lục Tri Phi nói, dừng một chút lại hỏi: “Anh ta cũng họ Cù, có phải là hậu nhân của vị Cù tiên sinh kia không?”

Thương Tứ lại lắc đầu, “Thanh Hành không có thành gia, cũng không có huynh đệ tỷ muội. Hắn sở dĩ tráng niên mất sớm là vì bản thân là bán yêu, hỗn huyết giữa người và yêu sẽ càng khó lưu lại còn nối dòng. Nhưng mặc kệ thế nào, ta cũng nên tra xét người tên Cù Tê này một chút.”

Nói xong Thương Tứ lại nhìn về phái Lục Tri Phi, “Ngươi biết hắn đang ở nơi nào sao?”

“Đợi chút.” Lục Tri Phi tra google, “Địa chỉ của nghệ sỹ đều không được công khai, nhưng địa chỉ công ty là có thể tìm được. Bất quá trên mạng nói người tên Cù Tê này bình thường rất khiêm tốn, ngoại trừ những hoạt động cần thiết thì rất ít lộ diện, cho dù đến công ty đợi cũng có tám chín phần không chờ được người.”

“Ta đã biết.” Thương Tứ hơi chút trầm ngâm nhưng rất nhanh đã có quyết định, “Mấy hôm nay sợ rằng ta không rảnh dạy ngươi học chữ, chuyện này cứ để sau rồi nói. Lão Trúc Tử, Ngô Khương Khương, các ngươi trông chừng thư trai, ta phải ra ngoài một chuyến.”

Lời nói vừa dứt, thân ảnh của Thương Tứ như một trận gió biến mất trong khoảnh khắc.



Ngày hôm sau.

Thương Tứ nói mấy hôm nay bận việc cũng có nghĩa là Lục Tri Phi không cần đến thư trai báo danh, khó được có thời gian rảnh rỗi lại phát hiện không có việc gì có thể làm. Nhấc bút vẽ một bản thiết kế, toàn bộ thành phẩm đều đi theo phong cách Trung Quốc, trường bào tay rộng, trên tay áo và vạt lúc thì thêu đầy ngân hạnh, lúc thì ẩn hiện áng mây, tiêu sái tùy ý.

Lục Tri Phi bất tri bất giác ngồi ngẩn người trước bản vẽ một hồi, đợi đến khi khôi phục tinh thần lại, bàn tay cầm bút lại không thể phát họa thêm nét nào. Mã Yến yến cùng Đồng Gia Thụ đều không có trong phòng, Lục Tri Phi liền cứ thế ra ngoài, dạo một vòng chợ bán thức ăn.

Nửa giờ sau cậu đã đứng trước cửa thư trai, lại đụng phải bạn chồn ngày hôm qua.

“À, là cậu sao? Đúng là trùng hợp mà!” Chồn huynh vẫn chào hỏi rất nhiệt tình như trước, chỉ khác là bên cạnh anh ta hôm nay còn có vài người bạn đi cùng.

“Chào mọi người.” Lục Tri Phi cất tiếng chào hỏi, lại lướt qua đại sảnh của thư trai đi vào trong hậu viện.

Nhóm bạn của chồn tinh nhìn thái độ đi lại tùy tiện của cậu thì kinh ngạc không thôi, “Ai vậy nha?”

“Cậu ta còn có thể tự do ra vào, quá ngầu rồi!”



Lục Tri Phi cứ thế vào hậu viện, Thương Tứ không ở đây, cậu lơ đãng mang đống thức ăn vừa rồi mua được đưa vào phòng bếp nấu nướng hoàn hảo, chụp lồng bàn lại rồi mới phất tay rời đi.

Đợi đến khi Thương Tứ đạp nguyệt trở về liền thấy cả một bàn thức ăn bày sẵn, hai bé mập trái một tiếng ‘Lục Lục’, phải một tiếng ‘Lục Lục’, giống như rất sợ Thương Tứ không biết đây là do ai nấu.

“Đã biết đã biết.” Thương Tứ tiện tay cầm mảnh giấy note dán trên lồng bàn lên xem, trên đó viết —— thịt kho tàu không thể ăn nguội, nhớ dùng lò viba làm nóng.

Vì vậy, mười phút sau, Lục Tri Phi vốn đang ngủ say lại bị một tràng tiếng chuông điện thoại đánh thức, mơ màng ngồi dậy, xoa xoa mi tâm nghe máy, “Alô?”

Bên kia hỏi: “Lò viba dùng thế nào?”

Lục Tri Phi cảm thấy đầu mình đã sắp nổ tung, hoàn toàn đúng với ‘Đêm dài cho ta một đôi mắt màu đen, ta lại dùng nó trợn trắng nhìn người.’ “Mở lò viba lên, cho đĩa thịt vào. Anh biết chuôi ghim điện không? Ghim nó vào ổ điện. Nhìn thấy mấy nút vặn bên trên chứ? Xoay xoay một chút, chọn vài phút là được rồi.”

“Không được cúp máy.” Thương Tứ uy hiếp, sau đó thần sắc nghiêm trang đem đĩa thịt kho tàu để vào lò gia nhiệt, mấy phút sau nghe ‘đinh’ một tiếng, đã hâm nóng xong, hương thơm lan tỏa.

Hai bé mập một trái một phải đứng trên vai Thương Tứ, vui vẻ nhảy nhót, “Lục Lục muôn năm! Muôn năm!”

Hai tiếng hoan hô này xuyên qua điện thoại rơi vào lỗ tai Lục Tri Phi, cuối cùng cũng hòa tan oán niệm bị đánh thức lúc nửa đêm của cậu.

Chỉ là con yêu quái nào đó vẫn không hề tự giác, lập tức trịch thượng gọi món ăn, “Ngày mai ta muốn ăn cá chưng.”

“Trước kia có một người rất thích ăn cá chưng, anh biết sau này người đó như thế nào không?” Lục Tri Phi hỏi.

“Thế nào?”

“Anh đoán đi?” Sau đó Lục Tri Phi cúp điện thoại, quả đoán tắt máy.

Mã Yến Yến và Đồng Gia Thụ đồng thời ló đầu ra khỏi giường, “Ai chọc ghẹo cậu?”

Mà bên kia, cả con yêu quái đều không quá thoải mái, trước đây có người đặc biệt thích ăn cá chưng, sau đó thì sao? Hắn thế nào?

Ai biết được!

Dù sao đi nữa Lục Tri Phi đã hạ quyết tâm không làm cá chưng cho Thương Tứ, hơn nữa cũng không hứa hẹn gì việc tiếp tục nấu ăn. Vả lại Mã Yến Yến vừa lúc có cơ hội đến thực tập tại một văn phòng thiết kế thời trang nổi tiếng, muốn dẫn Lục Tri Phi đi cùng, Lục Tri Phi cũng vì vậy mà không rảnh.

Chỉ là Lục Tri Phi không ngờ đến, lúc mình đến phòng làm việc lại ngoài dự liệu gặp được một người —— Cù Tê.

“Wow wow wow! Tri Phi cậu thấy không! Đó là Cù Tê! Cù Tê! Là nam thần của tớ đó!” Mã Yến Yến cầm tay Lục Tri Phi kích động không ngớt.

Lục Tri Phi một bên ậm ừ ứng phó, một bên nhanh chóng gửi tin nhắc cho Thương Tứ —— Tôi đã gặp được Cù Tê, địa chỉ là XXXXX.

Hiện tại Cù Tê đang ở trong phòng làm việc với nhà thiết kế, hai người thỉnh thoảng liếc nhìn bản vẽ sau đó lại thảo luận vài câu về vải vóc.

Đứng đầu văn phòng này là một nhà thiết kế trẻ tên Lý Như Tâm, tuy rằng tuổi nghề còn non nhưng đã từng giành được giải thưởng lớn ở nước ngoài, cũng cho ra mắc vài bộ sưu tập riêng, mấy năm nay không ngừng xuất hiện trên tạp chí, khá nổi tiếng trong giới. Mà Cù Tê hiện tại tuy rằng không thể nói cực hot, nhưng những công việc có thể nhận được còn tốt hơn rất nhiều so với minh tinh hạng A, mà loại người không quá quan tâm giới giải trí như Lục Tri Phi, sở dĩ có thể nhìn quen mặt Cù Tê cũng là nhờ tần suất lên bìa báo thường xuyên của người nọ.

“Thật ngưỡng mộ nha, đợi sau này tớ nổi danh, nhất định phải may quần áo cho nam thần.” Mã Yến Yến tràn đầy ý chí chiến đấu, “Tháng sau show thời trang trong nước của chị Tâm sẽ bắt đầu khởi động, chú của tớ đã chào hỏi rồi, lúc đó chúng ta cũng có thể đến tham quan học tập, nhất định sẽ thu hoạch được không ít kinh nghiệm.”

“Tốt lắm.” Lục Tri Phi đáp lời nhưng ánh mắt vẫn dán chặt lên người Cù Tê. Một minh tinh lại có gương mặt giống hệt người đã chết từ trăm năm trước, loại chuyện này nếu nói không khiến cậu tò mò là không có khả năng. Chỉ là Lục Tri Phi nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra cái gì khác lạ, ngược lại Cù Tê trong lúc vô tình từng lướt mắt qua cậu, sau đó còn mỉm cười ôn hòa đáp lại.

Cù Tê cũng không ở lại bao lâu liền rời đi, Lý Như Tâm một đường tiễn anh ta ra tận cửa, chỉ ngắn ngủi vài bước như vậy hai người còn vừa đi vừa nói, bất quá cơ bản đều là Lý Như Tâm nói, Cù Tê nghiêng tai nghe, thỉnh thoảng mỉm cười đáp lại, khi bước ngang qua Mã Yến Yến và Lục Tri Phi còn hơi gật đầu.

“A a a a! Anh ấy gật đầu chào tớ! Nam thần thật tốt quá!” Mã Yến Yến vạn phần kích động, mà mấy trợ lý thiết kế vừa rồi còn biểu hiện rất cao lãnh lúc này cũng mở miệng bắt chuyện, chỉ là trong ánh mắt vẫn mang theo một chút kiêu ngạo, “Đúng vậy, con người của Cù Tê rất tốt, đối với mọi người đặc biệt lễ phép, thái độ cũng nhã nhặn khiêm tốn, có khí chất có nội hàm, mọi người đều thích anh ta…”

“Ôi chao? Người nọ là ai vậy?” Bỗng nhiên, có người lướt mắt vượt qua thân ảnh của Cù Tê nhìn ra phía xa hơn. Phần tường của phòng làm việc này chủ yếu được thiết kế bằng thủy tinh, vì vậy bọn họ tuy rằng không ra khỏi phòng vẫn có thể nhìn thấy tình cảnh bên ngoài.

Chỉ thấy một chiếc moto hạng nặng thực hiện cú drift xe tuyệt đẹp trước cửa phòng làm việc, người lái xe mặc một bộ đồ da đen cực ngầu, boot chạy xe đạp đất, tháo kính râm xuống để lộ gương mặt tuấn lãng nam tính cực kỳ, đuôi lông mày giương lên, khí phách bạo lộ.

“Oa nga! Đây là ai vậy? Người mẫu mới tới sao?”

“Cái khí tràng kia, quá ngầu rồi!”

“Trái tim bé nhỏ của tôi đã bị bắn trúng, mau mau tránh ra, để tôi nhìn rõ một chút…”

Phía bên đây tường thủy tinh lập tức rối loạn, ngay cả Mã Yến Yến cũng chen chúc trong đám người tò mò nhìn ngó, sau đó quay đầu lại —— này? Lục Tri Phi đâu?

“Tri Phi!” Mã Yến Yến gọi một tiếng, nhìn khắp phòng làm việc cũng không thấy người, khóe mắt chợt bắt được bóng lưng của Lục Tri Phi đã ra đến bên ngoài, Mã Yến Yến có chút không rõ, chỉ có thể vội vàng theo ra. Chợt nghe Lục Tri Phi nói xin lỗi cùng Lý Như Tâm, “Chị Tâm, thật ngại quá, anh ấy là bạn của em, đến tìm em.”

Lý Như Tâm đương nhiên không thấy phiền, ánh mắt nhìn Thương Tứ còn tràn ngập hứng thú, “Xin chào.”

Vóc người này, khí tràng này, thật sự là hạt giống tốt cho nghề người mẫu, chỉ là gương mặt hơi đẹp trai quá mức rồi.

Lục Tri Phi âm thầm trừng mắt nhìn Thương Tứ —— tốt xấu cũng là yêu quái, lúc lên sân khấu có thể khiêm tốn một chút hay không?

Chỉ là Thương Tứ hoàn toàn không thấy được ánh mắt trách móc của Lục Tri Phi, toàn bộ lực chú ý của hắn đều đặt lên người Cù Tê, chỉ là đường nhìn này có chút quá mức trực tiếp, không riêng gì bản thân Cù Tê, ngay cả Lý Như Tâm ở bên cạnh cũng cảm nhận được, nhất thời có chút vô cùng kinh ngạc.

Lý Như Tâm vừa định lên tiếng hỏi tình huống, Thương Tứ bỗng nhiên mỉm cười vươn tay ra trước mặt Cù Tê, “Xin chào, tôi tên Thương Tứ, là người hâm mộ của anh.”

Mà Cù Tê vẫn ôn hòa lễ độ như cũ, vươn tay ra nắm nhẹ, “Xin chào.”

Lục Tri Phi thở dài một hơi, Lý Tâm Như đứng bên cạnh mỉm cười: “Hóa ra là fan của Cù thiên vương nhà chúng ta, chẳng trách. Thứ cho tôi mạo muội hỏi một câu, không biết anh Thương đây đang làm công việc gì?”

“Ông chủ tiệm sách.” Thương Tứ nói.

Cái đáp án này quả thực quá ngoài dự liệu, Lý Như Tâm nhìn Thương Tứ rồi lại nhìn Cù Tê, đột nhiên giống như nghĩ đến một chuyện hài hước gì đó, không khỏi bật cười, “Hai người các anh thật đúng là, hoàn toàn điên đảo rồi.”

Cù Tê cũng có chút bất đắc dĩ mỉm cười, ngược lại còn ném một ánh nhìn xin lỗi cho Thương Tứ, ý bảo đối phương đừng quá để tâm lời nói đùa của Lý Như Tâm.

Lục Tri Phi đúng lúc bước lên kéo kéo tay áo của Thương Tứ, đóng kịch dù sao cũng phải đóng cho trọn vở, “Anh tìm tôi làm gì?”

Chỉ là Thương Tứ căn bản chưa nghĩ đến chuyện này, vừa bị hỏi như vậy liền tùy tiện bịa ra một lý do, “Tôi đến nhắc nhở cậu, vì sao chưa chịu đến chỗ tôi chưng cá.”

Lục Tri Phi: “…”

“Được rồi, hôm qua cậu nói có người đặc biệt thích ăn cá chưng, sau đo thế nào?” Thương Tứ vẫn giữ chuyện này canh cánh trong lòng.

Mã Yến Yến hơi giật mình, “Anh chính là người gọi điện đến giữa đêm hôm qua?”

Thương Tứ không phủ nhận, chỉ bám sát Lục Tri Phi hỏi đáp án của vấn đề này, Lục Tri Phi lạnh mặt nói: “Có người đặc biệt thích cá chưng, sau đó vẫn cứ ăn.”

“Tiếp theo thì sao?” Thương Tứ mơ hồ có loại dự cảm xấu.

“Vẫn ăn.”

“Lại sau đó nữa?”

“Hết rồi.”

Câu chuyện này nói cho chúng ta biết một đạo lý vô cùng sâu sắc —— thích ăn cái gì phải ăn cái đó.

Thương Tứ nhướn mày, mà Cù Tê đang đứng bên cạnh lại không nhịn được phì cười. Thương Tứ đen mặt nhìn qua, Cù Tê ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, tôi tương đối dễ bị chọc cười.”

Lý Như Tâm lại là hoàn toàn không phản ứng kịp, cái gì là cá chưng chứ? Quả thực không hiểu gì hết. Đúng lúc này có một chiếc xe 7 chỗ chạy đến đón Cù Tê, Cù Tê liền chào hỏi vài câu với mọi người rồi rời đi.

Dư quang trong mắt Thương Tứ dõi theo bóng chiếc xe nọ quẹo ra đường lớn, đồng tử ánh lên một tia sáng nhạt, “Tôi cũng phải đi rồi.”

Lời nói vừa dứt, đôi chân dài của anh ta tung lên ngồi ngang qua yên xe máy, lần nữa đeo lên kính râm. Vừa định xuất phát lại giống như nhớ ra việc gì đó, xoay đầu lễ phép nói tiếng hẹn gặp lại với Lý Như Tâm, lại hướng về phía Lục Tri Phi nhếch miệng cười, “Câu chuyện kia kể rất tốt, vậy nên tối về nhớ làm cá cho ta. Không. Gặp. Không. Về.”

Lục Tri Phi nghiền ngẫm bốn chữ cuối cùng, quả thực là hàn khí nặng nề. Mà Mã Yến Yến hết lần này đến lần khác lại không cảm giác được chút nào, trong lòng chỉ nghĩ tò mò nhiều chuyện, liên tưởng đến quyển sách trước đó cũng có cái tên Thương Tứ kia, liền đuổi theo hỏi xem hai việc có liên quan với nhau không.

Lục Tri Phi chỉ đành phải nghiêm mặt nói bậy, bảo rằng Thương Tứ bị phong thổ của Bắc Kinh hấp dẫn, quyết tâm định cư ở đây, sau đó thanh niên tốt Lục Tri Phi lấy việc giúp người làm vui liền từ chức ở quán cà phê, chạy đến thư trai hỗ trợ…

Mà có một đoạn chuyện như vậy, Lý Như Tâm đối với hai người cũng để ý hơn rất nhiều, còn đặc biệt cho phép bọn họ tiến vào phòng làm việc riêng của mình tham quan. Mã Yến Yến giống như đượcb ước vào bảo tàng, thấy cái gì cũng cảm thấy mới mẻ, sau đó liền quên mất việc truy hỏi tung tích của Thương Tứ.

Chạng vạng, lúc Lục Tri Phi mang theo thức ăn chạy tới thư trai thì Thương Tứ đã trở về. Trên người anh ta khoác một bộ áo choàng màu đen thêu chỉ vàng, vùi mình trên chiếc ghế dựa đặc trưng, lật qua lật lại đọc chăm chú một bức thư.

Lục Tri Phi cũng không quấy rối hắn, trực tiếp đi vào phòng bếp nấu ăn. Thương Tứ thấy mình bị làm lơ liền xoay người ngồi thẳng lên, chủ động hỏi: “Hôm nay gặp cái người tên Cù Tê kia, có phát hiện chỗ nào không đúng không?”

“Không có.” Lục Tri Phi thuần thục làm cá.

“Y giống như hoàn toàn không nhận ra ta, trên người cũng không có chút yêu khí nào. Chỉ là ta vừa so sánh qua, chữ ký của y đưa cho người hâm mộ giống hệt bút tích của Cù Thanh Hành. Đúng rồi, ngươi không phải nói làm ngôi sao có thể kiếm được rất nhiều tiền sao? Ta thấy y còn ở trong một khu dân cư cũ kỹ, là loại mà giống như chỉ cần ta đá một cước cả tòa nhà liền đổ sụp đấy.”

“Anh nói cho tôi nghe những việc này, không có trở ngại gì chứ?” Lục Tri Phi quay đầu lại.

Thương Tứ nghiêng đầu mỉm cười, cố chấp đem gương mặt mình giả thành thuần lương vô tội, “Cùng lắm thì đem ngươi diệt khẩu thôi.”

Lục Tri Phi nhất thời cảm thấy con dao làm bếp trong tay mình nặng đến nghìn cân.

Lúc này Thương Tứ lại nói: “Nấu nhanh lên, rồi đóng gói cẩn thận, cùng ta đi thăm một vị cố hữu.”

“Cố hữu?”

“Ngươi đi thì biết.”

—————–

1/ Linh nhân: Cách gọi đào kép diễn tuồng hý kịch. Ngôi sao trên phương diện nào đó cũng là cùng nghề, chỉ là vị trí xã hội khác nhau một trời một vực.