Yêu Quái Thư Trai

Chương 63




Tiểu viện đào hoa nở rộ, Thanh điểu bay đi rồi lại bay về, cánh vỗ tạo thành một trận gió mát xốc lên đoạn thừa của dãy lụa trắnG đang che phủ mắt người ngồi trong hành lang.

“Nam Anh, lại ra ngoài phơi nắng sao.” Đông Phong hóa thành hình người, một chút cũng không xa lạ ngồi xuống cạnh bàn, cười ha hả lên tiếng chào hỏi.

Lúc này, Nam Anh đưa qua một ly trà, Đông Phong ừng ực uống xuống, quả thực sảng khoái. Hắn thích nhất là làm việc cho Nam Anh, trong số khách hàng nhiều như cây trong rừng của hắn, chỉ có Nam Anh vẫn luôn đưa cho hắn một chung trà nóng lạnh vừa phải, hoặc một miếng điểm tâm thơm ngọt vị hoa đào.

Hắn chỉ cần tùy tiện tán gẫu vài câu là có thể tận hưởng cảm giác trộm kiếp phù du nửa ngày nhàn.

“Thôi được rồi, đây là hồi âm.” Đông Phong lấy một bức thừ từ túi hành trang tùy thân ra đưa cho Nam Anh.

Hồi âm? Nam Anh tiện tay tiếp nhận, lúc này Thái Bạch Thái Hắc nghe thấy thanh âm cũng chạy ra, “Ôi chao! Đông Phong, Đông Phong, Lục Lục sắp về chưa? Đã về chưa?”

“Còn chưa đâu.” Đông Phong nhìn thấy hai bé mập liền vui vẻ, mỗi tay dùng sức xoa đầu một đứa. Thái Bạch Thái Hắc bĩu bĩu môi trốn tránh hắn, một đường chạy chậm núp vào dưới tay áo của Nam Anh, sau đó lộ ra một cái đầu, “Kẻ lường gạt! Không phải đã nói sẽ mang Lục Lục về sao?”

“Được rồi được rồi, bọn họ rất nhanh sẽ về tới, ta chỉ là đi sớm hơn bọn họ một chút mà thôi.” Đông Phong chỉ phải trấn an.

Thái Bạch Thái Hắc lúc này mới lẩm bẩm vài tiếng tỏ vẻ có thể bỏ qua một chút, Đông Phong nhún vai như đang bày tỏ sự oan uổng, ánh mắt lại cực kỳ linh động, chộp đúng thời cơ hai bé mập sơ hở mà chộp tới vuốt ve.

“Hức hức hức bị sờ mó rồi!”

“Người đâu! Cứu mạng nha!”

Qua một hồi ầm ỹ Đông Phong mới hài lòng rời đi, lưu lại hai bé mập Thái Bạch Thái Hắc trừng mắt nằm vạ trên hành lang, không ngừng khóc lóc nói mình đã bị ô uế.

Nam Anh buồn cười, khóe mắt quét qua phong thư bên cạnh mới chợt nhớ ra còn có việc này, vì vậy y cầm lấy thư, tùy ý mở ra, chỉ là ngay khi rút tờ giấy bên trong chuẩn bị đọc lại có một vật rất quen thuộc rơi xuống.

Thứ đó chậm rãi rơi trên y phục của Nam Anh, hồng nhạt, một đóa nho nhỏ.

Là đóa hoa đào khô sao?

Nam Anh nghi ngờ nhặt nó lên, sát na đầu ngón tay chạm vào cánh hoa khô, một khí tức quen thuộc như có như không lượn lờ trên đầu ngón tay của y, khiến y sửng sốt.

Đây… là ai?

Loại cảm giác này thực sự quá quen thuộc, quen thuộc đến mức Nam Anh đột nhiên cảm giác được trái tim đập nhanh hơn. Y chợt nghĩ đến cái gì đó, vội vàng mở lá hư ra, chỉ thấy mấy hàng chữ cứng cáp có lực hiện ra trước mắt.

*Nam Anh:

Ta là Ngô Nhai.

Khi nhìn thấy hai chữ “Ngô Nhai”, Nam Anh ngẩn ra, sau đó theo bản năng gấp lá thư lại đặt trên bàn, đôi mắt đã được lụa trắng phủ lên nhìn quanh một chút, xác định không còn ai bên cạnh mới len lén nhìn về phía lá thư.

Bức thư vẫn nằm yên ở đó, Nam Anh phát hiện ngón tay của mình đang run rẩy, y không dám mở phong thư này ra, giống như sợ những câu từ trong thư sẽ theo gió bay đi vậy. Y vừa mừng vừa sợ, cứ thế ngồi trơ ra hổi lâu, sau đó dưới sự nghi ngờ hỏi dồn của Thái Bạch Thái Hắc mới rụt rẻ cẩn thận cầm lá thư lên.

*Đã lâu không g ặp, ch ẳng hay đ ệ có an h ảo. Huynh bi ết khi g ửi phong th ư n ày qu ả th ực đã quá m ạo mu ội, ban đ ầu huynh khi ến đ ệ gi ận đ ến r ời kh ỏi Côn Lôn s ơn, sau đó l ại vì nhi ều nguyên nhân mà ch ưa th ể tái ki ến, đ ến gi ờ đã tròn ba trăm m ười tám năm, hoàn toàn không còn m ặt mũi c ầu đ ệ l ượng gi ải.

Song h ồi ức năm đó, m ấy l ượt luân h ồi b ất năng vong. Huynh gi ữa lúc niên thi ếu khinh cu ồng h ạnh ng ộ cùng đ ệ, may m ắn có đ ệ làm b ạn l ại không bi ết quý tr ọng, càng không k ịp đem ý nghĩ c ủa mình chuy ển đ ạt cho đ ệ. Hôm nay nghĩ đ ến, chi ết ki ếm hay chi ết c ầm đ ều đã thành mây khói, ch ỉ có dung nhan và dáng đi ệu năm đó c ủa đ ệ là v ẫn s ống đ ộng không thôi.

Huynh không bi ết nên làm sao đ ể bi ểu đ ạt ph ần ân tình này, cũng l ại s ợ th ời gian đã tr ễ. Nh ững gì đ ệ đã cho huynh, huynh ch ỉ s ợ không h ồi đáp đ ược m ột ph ần v ạn, nh ưng tu ế nguy ệt vô thanh, huynh càng s ợ ki ếp này không th ể g ặp l ại đ ệ m ột l ần.

Ngày mai huynh s ẽ đ ến g ặp đ ệ, n ếu đ ệ nguy ện ý xin hãy m ở c ửa. N ếu nh ư kh ông mu ốn, ch ỉ có th ể trách huynh đã đ ến ch ậm, duy nguy ện lai sinh đ ệ có th ể l ần n ữa b ước vào t ấm chân tình c ủa huynh.

Ngô Nhai

Trên mảnh giấy đã phiếm vàng, nét mực có hơi tán loạn, có thể thấy được người viết thư có bao nhiêu khẩn trương cùng do dự, mỗi câu mỗi chữ đều châm chước một lúc lâu mới dám hạ bút.

Nam Anh siết lấy lá thư, ngồi yên hồi lâu, mãi cũng không hồi thần. Mãi đến khi Thái Bạch Thái Hắc cảm thấy không thích hợp, lo lắng lôi kéo ống tay áo của y làm nũng Nam Anh mới chợt hoàn hồn. Từ đôi mắt đã cạn kiệt như cành khô lần nữa tràn ra nước mắt, thấm ướt cả dãy lụa, từng giọt từng giọt rơi xuống bức thư.

Thái Bạch Thái Hắc vội gần chết, “Nam Anh Nam Anh đừng khóc mà, Thái Bạch/ Thái Hắc ôm một cái!”

Hai bé mập ôm lấy tay của Nam Anh, dùng gương mặt phúng phính cọ cọ vào y, vô cùng lo lắng. Bọn họ vẫn nhớ chủ nhân từng căn dặn, nhất định không thể để Nam Anh ca ca khóc, Nam Anh ca ca là một người đặc biệt đặc biệt tốt, không cho khóc.

Nhưng mà nước mắt của Nam Anh càng lúc càng nhiều, Thái Bạch Thái Hắc hoảng sợ không biết nên làm gì mới đúng, Nam Anh lại kéo bọn họ ôm vào lòng, giống như đang tìm kiếm một nguồn an ủi.

Hai bé mập bất động, an tĩnh để y ôm lấy.

Kỳ thực Nam Anh cũng không biết phải làm gì, y vốn cho rằng mình có thể buông xuống, nhưng mãi đến lúc nhìn thấy phong thư này y mới biết được, có vài người căn bản là không thể bỏ lại.

Năm đó, y một lòng một dạ đuổi theo Ngô Nhai mà chạy, hai người kỳ thực chẳng bao giờ minh xác bày tỏ tâm ý, thậm chí có lúc y từng nghĩ, Ngô Nhai đến cùng có phải cũng giống như Tinh quân vậy, chỉ xem y như một đệ đệ mà chăm sóc hay không.

Mà lá thư dùng dằng đến chậm này, giống như là một dấu ấn chương, rốt cục cũng cho đoạn năm tháng đó một lời định luận.

Ngô Khương Khương trước đây từng nói, biết người mình thích cũng đồng dạng thích mình, đây là việc khiến người ta vui vẻ nhất trên đời này.

Nghĩ như vậy, Nam Anh lại không nhịn được cười rộ lên, trái tim vốn do ốm yếu mà dần trở nên bình tĩnh kia lại bắt đầu không ngừng gợn sóng, sau đó lại là nhảy nhót chẳng khác gì ngày xưa.

Loại nhảy nhót này là từ sâu trong tìm thức phát ra, cho dù là nỗi lo lắng gì cũng không thể cản trở nó.

Thái Bạch Thái Hắc thấy Nam Anh thoáng khóc thoáng cười thì rất khó hiểu, nghiêng đầu nhìn nhau, thật là kỳ lạ mà.



Nhóm bốn người Lục Tri Phi và Thương Tứ đến chạng vạng tối mới đuổi trở về, sinh thần của Nam Anh là hôm sau, vậy nên Tinh quân liền ở tạm trong thư trai.

Về phần Ngô Nhai, Tinh quân đối với chuyện lần này rất bất mãn. Ngươi nói xem, mọi người cũng sắp trở về rồi còn viết thư cái gì nữa? Có phiền hay không chứ?

Đại cửu tử (*ông anh/em v ợ) mỗi thời mỗi khắc đều đen mặt không vui, vừa nghĩ tới tiểu Nam Anh khả ái của hắn đã sắp sa vào cái ôm của tên đạo sỹ thúi này, mà gã đạo sỹ còn là do hắn đích thân tìm trở về, cả người Tinh quân đều cảm thấy khó ở.

Bất quá, Lục Tri Phi lại biểu thị tán thành với hành động nạy của Ngô Nhai, Ngô Nhai ở phương diện này vốn là rụt rè nội liễm, huống chi hai người bọn họ còn tách ra lâu như vậy, trước hết viết một phong thư cũng tốt, có vài lời khi ở trước mặt đối phương, trái lại thế nào cũng không thốt ra được.

Hơn nữa, còn có một việc rất trọng yếu.

“Nhân lúc hiện tại còn có thời gian, anh cần phải chăm chút lại một ít.” Lục Tri Phi dùng con mắt chuyên nghiệp phán xét, Ngô Nhai hiện tại quá lôi thôi lếch thếch rồi.

Nếu đã muốn đi gặp người trong lòng, dù thế nào cũng phải trang điểm sửa soạng một chút. Cho dù không thể trang điểm đến tuấn lãng như Chiết kiếm tiên năm đó, ít nhất cũng cần ngăn nắp sạch sẽ.

Trong thư trai này, hiện tại Lục Tri Phi có quyền định đoạt lớn nhất, vì vậy Thương Tứ liền bị sai phái mang theo Ngô Nhai và Tinh quân đi ra ngoài hớt tóc mua quần áo. Lục Tri Phi thì bớt thời gian đi gặp Nam Anh, Tiểu Kiều cũng vừa vặn tan học trở về, cùng Lục Tri Phi qua đó một thể.

Trên đường, Lục Tri Phi còn hỏi han bài vở của Tiểu Kiều vài câu, hỏi cậu ở chung với những bạn khác trong lớp thế nào, Tiểu Kiều trước sau cũng hàm hồ trả lời một câu rất tốt. Bất quá Lục Tri Phi cũng đem chuyện này ghi nhớ trong lòng, dự định đợi việc trước mắt qua đi sẽ tìm cơ hội nói chuyện nghiêm túc với Tiểu Kiều.

Bọn họ đến tiểu viện, nhưng lại không tìm được Nam Anh.

Sùng Minh từ sớm đã ngửi được khí tức của hai người, nhanh chóng lao tới cọ cọ vào tay Tiểu Kiều, còn không ngừng vây quanh đối phương xoay chuyển. Tiểu Kiều vừa thấy Sùng Minh sắc mặt cũng trở nên hòa hoãn, nếu như không phải trường học không cho phép, Lục Tri Phi cho rằng Tiểu Kiều tuyệt đối sẽ mang theo Sùng Minh cùng đi học.

“Nam Anh?” Lục Tri Phi một bên gọi một bên rảo bước vào trong.

Hồng Anh và Lục Ngạc chạy ra đón tiếp, thấy Lục Tri Phi giống như gặp được cứu tinh vậy, “Tri Phi, ngài đã trở lại rồi, mau tới đay, tới đây!”

Thái Bạch Thái Hắc ở trong phòng mơ hồ nghe được hai chữ ‘Tri Phi’ này, lỗ tai nhất thời dựng thẳng, “Lục Lục!”

“Mọi người nói anh ấy làm sao?” Lục Tri Phi nhìn vẻ mặt lo lắng của hai thiếu nữ thì hỏi.

Lục Ngạc giành nói trước: “Ai nha! Tiên sinh bình thường đều là người ôn nhu bình tĩnh nhất, hôm nay lại vừa khóc vừa cười, mọi người đều lo lắng khuyên nhủ ngài nghỉ ngơi một hồi. Thế nhưng tiên sinh nằm xuống không bao lâu lại tự mình bận rộn, một hồi soi gương, một hồi mặt ủ mày chau. Tri Phi, ngài nói tiên sinh là như thế nào chứ?”

“Đúng vậy,” Hồng Anh cau chặt đôi mày thanh tú, “Bất quá tinh thần của tiên sinh hôm nay ngược lại không tệ.”

“Mọi người đừng lo lắng, để tôi đi xem.” Lục Tri Phi ôn hòa trấn an, lại hướng về phòng trong cất bước. Nào ngờ hai bé mập đã nửa lăn nửa chạy từ trong nhào ra, một trái một phải ôm lấy chân của cậu, làm thế nào cũng không chịu buông tay.

Lục Tri Phi bất đắc dĩ, đành phải mang theo hai vật trang sức chân này đi cùng.

Phía sau bức rèm, Nam Anh quả nhiên giống như lời hai thiếu nữ đã kể, đang chống cằm ngồi trước bàn trang điểm, vẻ mặt rất ưu sầu. Bên tay của y còn có một lá thư, vừa nghe tiếng bước chân liền vội vàng giấu thư vào tay áo, giống như rất sợ người khác nhìn thấy.

“Nam Anh đại ca.” Lục Tri Phi mỉm cười đi tới, mắt liếc nhẹ về phía ống tay áo đối phương, thần sắc hiển nhiên.

Gương mặt của Nam Anh nhất thời hiện ra một rặng mây đỏ, lập tức có chút ngượng ngùng hỏi: “Để mọi người chế giễu rồi.” Dừng một chút, lại hỏi: “Huynh… huynh ấy hiện tại đang ở thư trai, phải không?”

“Đúng vậy.” Lục Tri Phi gật đầu.

Nam Anh lập tức thở phào nhẹ nhõm, hết thảy việc này đều là thật, không phải do y đang nằm mơ. Chỉ là y lại thoáng nhìn bộ dạng trong gương của mình, tâm tình lại chùng xuống.

Một lúc lâu sau, y giơ tay lên tháo đoạn lụa trắng che mắt xuống, có chút không xác định hỏi: “Đôi mắt của ta… có phải rất kinh khủng không?”

Đây là lần đầu tiên Lục Tri Phi nhìn thấy đôi mắt của Nam Anh, một đôi mắt đã hoàn toàn mất đi thần thái, chẳng khác gì một khối gỗ, thậm chí xung quanh viền mắt còn có thể nhìn thấy những đường vân gỗ màu nâu nhạt, quả thật cất kinh khủng. Hơn nữa, vết tích nọ tựa hồ còn có xu thế khuếch tán ra ngoài, rất khó tưởng tượng đến cuối cùng sẽ biến thành bộ dáng gì.

Nhưng Lục Tri Phi chỉ là hơi sửng sốt một chút liền bước đến, lấy từ trong túi ra một dãy lụa khác, giúp Nam Anh cột lại, còn thắt một cái nơ bướm xinh đẹp. Cậu nói: “Ngô Nhai hiện tại cũng không phải Chiết kiếm tiên năm đó, mấy trăm năm nay anh ta một mực đi khắp phố lớn ngõ nhỏ làm thầy tướng số, vậy anh sẽ ghét bỏ anh ta sao?”

Nam Anh ngây ra, lập tức lắc đầu.

Y đã không còn là Tiểu đào yêu không rành thế sự năm đó, có rất nhiều chuyện đều đã hiểu được, thông thấu rồi liền không cần nói quá nhiều nữa.

Y đưa tay chạm vào đoạn lụa màu lam có đường thêu rất mịn trên mắt, có hơi kinh ngạc, “Đây là do đệ tự làm?”

“Đây là quà sinh nhật.” Lục Tri Phi hỏi: “Đẹp mắt không?”

“Đẹp.” Nam Anh vui vẻ cười rộ lên.

Vì vậy, đêm này Lục Tri Phi lưu lại trong tiểu viện nói chuyện phiếm với Nam Anh, Thương Tứ dẫn theo Ngô Nhai và Tinh quân ở thư trai uống rượu, vầng trăng ai xẻ làm đôi, tương tư hai mối ai người sâu hơn.

Hôm sau, cửa động đào hoa cười dào dạt, ngỡ cố nhân thấp thoáng trở về[1]. (Khai môn đào ả nh đ ộ ng, nghi t ự c ố nhân lai.)

“Cộc cộc.” Tiếng gõ cửa vang lên, Ngô Nhai bởi vì khẩn trương nên thanh âm lại thêm vài phần nghiêm trang, “Nam Anh?”

Nam Anh đã đứng đợi sau cửa, trái tim thình thịch như sắp nhảy ra ngoài, bàn tay đã đặt lên cửa, lại quay đầu liếc nhìn Lục Tri Phi, rốt cuộc cũng coi như đã tìm về sự bạo dạn năm đó khi đuổi theo Chiết kiếm tiên chạy khắp giang hồ. Mím môi, tay hơi dùng lực.

“Cọt kẹt ——” cửa mở, hoa đào trong viện bay ra lượn lờ giữa không trung, giống như đã đưa bọn họ trở về quá vãng.

Tuy rằng chúng ta đã không còn dáng dấp trước kia, người đã đánh mất kiếm, ta cũng lụa che đôi mắt, nhưng mày là, chúng ta còn có thể tương ngộ.

———————-

Tác giả có lời

Cái câu ‘Nghi tự cố nhân lai kia’ nguyên văn là ‘khai môn phục trúc động, nghi tự cố nhân lai’ (Mèo không tra đ ượ c ngu ồ n), ta sửa lại một chút ~

Vì vậy, cái cố sự này đại thể đã kết thúc, đương nhiên phía sau sẽ còn tiếp tục nhắc đến bọn họ, xen kẽ trong đời sống thường nhật của thư trai ~

——

1/ Câu này trích từ ‘Nghe gió từ cửa sổ trúc gửi cho Miêu Phát Tư Không thị’ (Hình nh ư c ó ngh ĩ a l à: Th ơ vi ế t khi ng ồ i nghe gió bên c ử a s ổ trúc g ở i cho quan T ư Kh ô ng Mi ê u Ph á t) của Lý Ích

Vi phong kinh mộ tọa, (Gió nhẹ làm kinh động ghế ngồi buổi hoàng hôn)

Lâm dũ tư du tai。 (Ở bên cửa sổ hướng thanh nhàn.)

khai môn phục động trúc, (Mở cửa nghe tiếng lá trúc rì rầm)

Nghi thị cố nhân lai。 (Ngỡ là cố nhân trở lại)

Thì tích chi thượng lộ, (Lúc giọt sương đọng trên cành lá)

Sảo triêm giai hạ đài。 (Nhỏ giọt xuống bậc thềm)

Hà đương nhất nhập hoảng, (Ngại gì chẳng vén rèm)

Vi phất lục cầm ai。 (Giũ bụi trên những dây đàn)

Bài thơ tả cảnh thi nhân ngồi bên song cửa sổ đối diện rừng trúc, nghe gió nhớ bạn tri âm ở phương xa. Thật ra tác giả dùng câu thơ này có vài phần ý cảnh nhưng cũng không hợp tình lắm, vì trong bài thơ vị ‘cố nhân’ chỉ là ảo tưởng, từ ‘nghi thị’ mang ý giả định không thật, nhưng trong truyện thì Chiết kiếm tiên đã về với Tiểu đào yêu rồi.