Yêu Quái Thư Trai

Chương 45




Lục Tri Phi đại khái là do vất vả may áo suốt cả tuần, lúc này tâm nguyện đạt thành lại được Thương Tứ ôm chặt, cảm giác an toàn vững chải bao vây lấy cậu, khiến cậu trực tiếp ngủ mất.

Đương nhiên cũng không phải kiểu vừa thả lỏng liền ngủ như chết, chỉ là quá mệt mỏi, Lục Tri Phi vừa nhắm mắt lại, cả người mơ mơ màng màng cảm nhận vòng tay Thương Tứ.

Cảm xúc khi được người yêu ôm thật ấm áp, thật thoải mái.

Điều này khiến cậu trong thoáng chốc nhớ đến tình cảnh khi con thơ ấu, lúc ấy cậu cùng a bà (*bà n ộ i) ngổi thuyền nhỏ đi hái trái cây. Ven bờ sông có rất nhiều gia đình trồng cây ăn quả, mùa xuân ấm áp hoa nở rợp trời, đến khi hoa rơi lại bắt đầu kết trái. Từng nhánh cây sai trái trĩu xuống, vậy nên luôn có vài nhánh cây giống như bàn tay của mỹ nhân vươn ra khỏi cửa sổ vẫy những con thuyền qua lại, trái ngon là là trên mặt nước, chỉ cần với tới là có thể ăn được.

Khi đó a bà sẽ chèo thuyền gỗ, chở theo Lục Tri Phi lướt trên mặt nước đi hái trái cây.

Vùng sông nước đặc biệt có nhiều chim, chúng nó đối với quyền sở hữu trái cây rất có dị nghị.

*Nhân lo ại ngu xu ẩn, đây là trái cây c ủa chúng ta, ng ươi đã đ ược Vũ th ần c ủa chúng ta đ ồng ý cho hái xu ống ch ưa?

Lúc ấy Lục Tri Phi còn có thể nhìn thấy, trên lưng của mỗi chú chim nhỏ đều ngồi một tinh linh bé xíu. Bọn họ mặc trường bào màu trắng, chân trần tóc xõa, thần tình có thể khả ái có thể kiêu căng, chỉ huy đám chim chóc nghiêm khắc giống như muốn ra chiến trường.

Thuyền nhỏ đong đưa, Lục Tri Phi nằm ngửa ở đầu thuyền, thân thể bé bỏng theo sóng nước chòng chành thư thả. Trong đôi mắt của cậu khi ấy phản chiếu thế giới kỳ diệu này, cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Mà hiện tại, cậu cảm thấy cái thế giới kỳ diệu kia cũng đã trở về.

Toàn bộ những thứ đã từng mất đi đều trở về rồi.

Chỉ là sáng hôm sau, lúc Lục Tri Phi thức dậy, phát hiện mình đang nằm trên giường Thương Tứ, còn bị người kia ôm ngủ suốt cả buổi tối. Phản xạ đầu tiên của cậu chính là, lập tức đá bay con yêu quái nào đó còn đang ngủ say bên cạnh.

“Đứa dở hơi nào dám đá ta?!” Thương Tứ đột nhiên giật mình tỉnh giấc, xoa xoa cái mông giận đến không kềm được.

“Em.” Lục Tri Phi trả lời.

Thương Tứ vừa nghe giọng nói này lập tức phản ứng lại, quay đầu nhìn Lục Tri Phi đang ngồi trên giường của mình, vậy nên một thân uy áp kinh khủng lập tức tản đi, giống như cọp bị nhổ răng.

“Em tỉnh rồi.” Thương Tứ giống như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, đứng dậy chạm vào trán của Lục Tri Phi, nói: “Tối qua em có hơi nóng lên, bất quá hiện tại đã tốt rồi.”

Nóng lên là vì bị anh ôm.

Lục Tri Phi hơi dời mắt, xuống giường, “Em đi làm điểm tâm.”

“Đợi một chút.” Chỉ là Thương Tứ xoay mông ngồi lên giường, kéo tay cậu lại, “Em vứt ta lại ở đây?”

Lục Tri Phi quay đầu nhìn, chỉ thấy Thương Tứ ngồi đó, vạt áo mở rộng để lộ vòm ngực rắn chắc. Lúc này hắn còn mang theo vẻ ngái ngủ, nghiêng đầu sang một bên ra vẻ dáng thương lôi kéo cậu, thật giống như một con mèo lớn.

“Đây là phòng anh, không phải phòng em.” Lục Tri Phi muốn cùng đối phương giảng đạo lý, đầu óc của cậu đến bây giờ còn dừng lại ở cái nhận thức ‘ngủ cả buổi tối với Thương Tứ’, mọi việc còn chưa quá thông thấu.

“Của em.” Thương Tứ chém đinh chặt sắt đáp lại, “Cả cái thư trai đều là của em.”

Lục Tri Phi: “…”

Sựng lại vài giây, Lục Tri Phi nói: “Hôm nay em có tiết học.”

Lúc này Thương Tứ mới bất đắc dĩ nói: “Được rồi.”

Sau đó hắn cúi đầu hôn lên mu bàn tay của Lục Tri Phi, nháy mắt mấy cái, “Về sớm một chút.”

Lục Tri Phi không biết mình làm sao ra khỏi phòng, sự phát triển của việc này có chút ngoài dự liệu của cậu, lẽ nào cậu vừa ngủ một giấc đã trôi qua hết mấy năm?

Đợi đến khi Lục Tri Phi dùng nước lạnh rửa mặt xong, hoàn toàn tỉnh táo xác nhận hiện tại chỉ cách thời điểm cậu đưa y phục cho Thương Tứ không được mấy giờ đồng hồ.

Đi xuống lầu, Lục Tri Phi phát hiện mọi người trong thư trai đều tập trung ngồi nghiêm chỉnh trong phòng khách, ngay cả Tiểu Kiều cũng có mặt. Chỉ là đám người này bình thường hoặc là đều ra ngoài chơi bời không thấy bóng dáng, hoặc là đều thích ngủ nướng, tuyệt đối sẽ không xuất hiện vào đúng bảy giờ như vậy.

Mà đến khi Thái Bạch Thái Hắc ân cần giúp Lục Tri Phi lót thêm một tầng đệm lên ghế, cậu rốt cuộc hiểu rõ lý do.

“Mọi người có phải đã hiểu lầm chuyện gì hay không?” Lục Tri Phi giận tái mặt.

Ngô Khương Khương vỗ vỗ vai cậu, “Tri Phi, không sao cả, chúng ta đều biết đây là vấn đề của Tứ gia. Tứ gia thực sự là quá không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ! Chúng ta còn không kịp ngăn cản thì ngài ấy đã ôm cậu chạy đi! Rầm một tiếng đóng cửa lại! Chúng ta hoàn toàn không thấy gì cả!”

Lục Tri Phi: “… …”

Lục Tri Phi cũng không biết nên bắt đầu đính chính từ đâu, vì vậy trực tiếp đứng dậy đi học, “Bữa sáng hôm nay, mọi người gọi đồ ăn bên ngoài đi.”

Phía sau lập tức ồ lên một mảnh kêu rên, Thái Bạch Thái Hắc phi thường không hiểu, Lục Lục đã trở về rồi, hơn nữa bọn nó đã ra sức biểu hiện, còn lót thêm đệm cho đối phương, vì sao lại phải tiếp tục ăn cơm ngoài?

Nhưng mà Lục Tri Phi đi rất dứt khoát, Thái Bạch Thái Hắc chỉ có thể ngồi trên salon duỗi duỗi chân.

Thật không công bằng!

Một lát sau, Thái Bạch Thái Hắc càng nghĩ càng thương tâm, vậy nên lập tức chạy lên lầu hai tìm Thương Tứ. Hai đứa anh dũng tiến lên, bình bịch đâm vào ngực Thương Tứ, trực tiếp mạnh mẽ đánh thức đối phương.

Thương Tứ vừa mới sáng sớm vừa bị đá vừa bị đập, lập tức ngồi dậy, vươn tay tóm lấy hai bé mập, khí đen trên đỉnh đầu đen kịt gần như than củi.

Chỉ là vừa mở mắt nhìn, hai bé mập thực sự là đang khóc, Thương Tứ lập tức dừng lại, “Làm sao thế này? “

“Lục Lục! Lục Lục không làm điểm tâm cho bọn tiểu nhân!”

“Ô ô ô ô! Lục Lục không thương chúng tiểu nhân nữa! Rõ ràng đã nói chủ nhân ôm Lục Lục một cái Lục Lục liền trở về, gạt cá (*ng ườ i)!”

“Tiểu nhân muốn Lục Lục!”

“Không có điểm tâm! Không có sữa đậu nành, cũng không có Lục Lục!”

Hai bé mập khóc đến rung trời, uốn éo trong tay Thương Tứ, dấy nước mắt ướt dẫm tay hắn. Thương Tứ lại cực kỳ không phúc hậu cười cười, “Đó là người của ta, vì sao phải làm điểm tâm cho các ngươi?”

Hai bé mập nghe vậy, khựng lại, sau đó khóc càng vang dội.

Thương Tứ lúc này lại là hoàn toàn thanh tỉnh, tỉ mỉ ngẫm nghĩ —— Đúng nha, hắn hiện tại đã là người có gia thất.

Trời ạ, hắn lại là người có gia thất.

Cửu thiên thần phật chứng kiến, hắn bây giờ là một người đã có gia thất!

Oa, cảm giác này thật khác biệt mà.

Ghê gớm, quả là ghê gớm.

Thương Tứ bất chợt cười rộ lên khiến Thái Bạch Thái Hắc lại càng hoảng sợ, nụ cười này không giống kiểu cười khinh bạc ngày thường của Đại ma vương, hắn rõ ràng đang cười vô cùng vui vẻ nhưng lại không phát ra thanh âm gì, sau đó còn ngã xuống giường ôm chăn lăn lộn, tứ chi mở rộng thiếu chút nữa đã đẩy hai bé mập xuống đất.

Bé mập chớp chớp mắt nhìn, hoàn toàn quên mất phải khóc.

Chủ nhân hình như hơi sai sai, làm sao bây giờ?

Tiểu Kiều đi ngang cửa sổ, nhìn lướt qua, trong lòng lặng lẽ nghĩ: Người nhà này có phải đều bệnh rồi hay không?



Tại trường, trong lớp học, Lục Tri Phi đang bị Mã Yến Yến vô nhân tính tra khảo.

“Tối qua cậu ôm quần áo ra ngoài, sau đó cả đêm không về, tớ gọi cho cậu lại nghe ông chủ thư trai bắt máy, cậu có gì muốn nói?” Mã Yến Yến dùng sách che mặt, ngữ điệu hạ thấp nhưng lại không hề gián đoạn biểu đạt oán hận khi bị gián tiếp đút đầy thức ăn cho chó.

Lục Tri Phi đặt chai nước vào tay đối phương, “Uống miếng nước đi.”

Mã Yến Yến uống một ngụm, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, sau đó trực tiếp sặc đến phun ra, “Cái ĐMM!”

Một tiếng kêu sợ hãi này lập tức đưa đến ánh nhìn tham quan học tập của mọi người, giảng sư đứng lớp cũng hắng giọng một cái tỏ vẻ cảnh cáo. Mã Yến Yến vội vàng cúi đầu giả ngoan hiền, chỉ là vẻ kinh ngạc cùng lo lắng trên mặt lại không hề suy giảm, “Tri Phi, lúc cậu ôm quần áo ra khỏi trường đã bị người khác chụp lại, còn post lên diễn đàn!”

Thế nhưng phản ứng của Lục Tri Phi vẫn đạm nhiên như nước, “À.”

“À cái gì? Có nhiều cặp mắt giám sát cậu như vậy, cậu có thể sẽ bị công khai tình cảm đó?”

“Vậy thì có sao đâu?” Lục Tri Phi phản vấn.

Mã Yến Yến chớp chớp mắt, “Không sao hết ư???”

“Thứ nhất, tớ là cô nhi, không có sức ép gia đình. Thứ hai, không phải cậu từng nói à? Hệ thiết kế thời trang mười nam có chín là gay, chuyện này không kỳ lạ. Thứ ba, tớ rất giàu.”

Lời nói của Lục Tri Phi vô cùng có đạo lý, Mã Yến Yến hoàn toàn không thể phả kháng, hơn nữa chuyện cuối cùng càng là sự thật nghiễm nhiên.

Giằng co đến tan học, Lục Tri Phi nói muốn mời Mã Yến Yến và Đồng Gia Thụ ăn cơm chiều, mục đích là cám ơn bọn họ đã chăm nom cậu suốt một tuần qua. Nếu không phải có Mã Yến Yến và Đồng Gia Thụ hỗ trợ, Lục Tri Phi hiện tại chỉ sợ còn đang vùi đầu vào kim chỉ.

Thế nhưng lúc ba người vừa ra đến cổng trường, chợt nghe bên ngoài truyền đến từng trận ồn ào.

Lục Tri Phi theo tiếng ồn nhìn qua, chỉ thấy một bóng dáng bắt mắt cao 1m9 ẩn hiện giữa đám người, đối phương mặc một cái áo gió moto màu đen, chân mang giày da, ngồi trên một chiếc moto phân khối lớn, một chân nhàn nhã chạm đất, bàn tay chơi đùa với cặp kính râm, từ sợi tóc đến mũi chân đều đang thuyết minh cho cái gì gọi là phong cách.

“Anh ấy là ai vậy? Đang đợi bạn sao?”

“Mợ nó, chiếc xe này không có mấy mươi vạn tuyệt đối mua không được.”

“Này? Vì sao anh ta nhìn có chút quen mắt vậy chứ?”

“Mọi người có cảm thấy anh ta rất giống ông chủ của thư trai kia không? Là người mấy ngày trước rất hot ấy.”

“Đúng đúng đúng! Chính là ông chủ kia”



Lục Tri Phi đứng từ xa nghe tiếng nghị luận, nói: “Chúng ta đi vòng.”

Mã Yến Yến đang muốn đi qua, nghe vậy thì sửng sốt, “Cậu không phải đã nói, có công khai hay không cũng chẳng nghiêm trọng gì sao?”

Lục Tri Phi chợt nhớ đến vụ vừa rồi, lắc đầu, “Không, từ bây giờ tớ quyết định, rất nghiêm trọng.”

“A?” Mã Yến Yến hoàn toàn không hiểu được.

Người chìm trong luyến ái nha, cũng giống như mây trời bềnh bồng, chợt nhìn qua thực sự đẹp vô cùng, tiến đến gần mới phát hiện sẽ bị sét đánh.

“Đi thôi, tớ yểm hộ cậu!” Mã Yến Yến rất có tinh thần cách mạng, mưa gió bão bùng cũng không sợ.

Chỉ là Lục Tri Phi vừa xoay người chuông điện thoại đã vang lên, Thương Tứ vừa cầm điện thoại vừa đi về phía bọn họ, “Ta thấy em rồi.”

“Oh, em không nhìn thấy anh.” Lục Tri Phi trợn tròn mắt nói dối.

“Em cứ đứng yên đó, đừng đi đâu hết. Ta qua đón em.”

Thương Tứ chân dài, chỉ đi vài bước đã đuổi kịp Lục Tri Phi, tầm mắt của mọi người dõi theo hành động của hắn, lúc này mới phát hiện hóa ra hệ thảo của khoa thiết kế cũng ở đây. Bất quá Lục Tri Phi vốn là nhân viên của thư trai, vì vậy mọi người thấy hai người tiếp cận cũng không có gì kinh ngạc lắm.

Chỉ là, hoa vương đứng cùng anh cao to thực sự đúng là tổ hợp đẹp mắt, nhất là cái chênh lệnh chiều cao kia.

Bất quá, hôm nay hoa vương có vẻ hơi lãnh đạm hơn bình thường.

Thương Tứ khoát tay lên vai cậu, cúi đầu, “Giận rồi?”

Lục Tri Phi ôm cặp táp, đuôi mắt quét ngang, “Anh cảm thấy thế nào?”

“Ta thấy, ” Thương Tứ nghiêng đầu áp sát, chớp mắt vài cái, nói: “Cậu giáo viên trẻ này, không bằng trước hết nên dạy ta tiếp theo nên biểu hiện thế nào, sao đó hẳn quyết định có nên tức giận hay không có được chăng?”

“Biểu hiện cái gì? Ăn uống cần biểu hiện cái gì sao?”

“Trong mắt em ta chỉ biết ăn thôi sao? Vậy em thích điểm gì ở ta?”

“Rất biết ăn.”

Thương Tứ lập tức mỉm cười, cặp kính râm xoay tròn trên tay hắn rồi ngay ngắn đáp lên sống mũi của Lục Tri Phi. Thương Tứ hất nhẹ tóc của thanh niên, nói: “Em tinh mắt như vậy tốt nhất là nên đeo thêm kính râm, đỡ phải nhìn trúng thêm người khác.”

Mặt của Lục Tri Phi khá nhỏ, đeo kính râm size lớn của Thương Tứ có chút cảm giác đáng yêu kỳ lạ như trẻ con mặc trộm quần áo của người lớn.

“Khụ.” Mã Yến Yến tằng hắng một cái, “Chuyện này, tuy rằng biết cắt lời hai người có chút không lễ phép, tớ và Đồng Gia Thụ cũng không ngại tiếp tục bị hai người làm lơ. Chỉ là chỗ này có hơi nhiều người vây xem, chúng ta trước hết có phải nên… đổi sang một nơi khác không?”

Thương Tứ nghe vậy liền nhìn quanh một vòng, quả nhiên phát hiện những người đi ngang chỗ này đều đang nhìn bọn họ, hơn nữa người đi ngang qua càng lúc càng nhiều, còn có người giơ điện thoại lên chụp ảnh.

Lục Tri Phi đẩy đẩy kính râm, “Đi thôi, tìm chỗ ăn cơm trước đã.”