Yêu Quái Thư Trai

Chương 17




Chân ngã gãy tự nhiên muốn tìm bác sỹ.

Nhưng con Tạng hồ này đạo hạnh chưa đủ, còn chưa thể biến hóa, vì vậy Lục Tri Phi thương lượng với Lão Trúc Tử một chút, chỉ có thể mời bác sỹ thú y. Thế nhưng đã tối vậy rồi, chạy đi đâu tìm bác sỹ thú y?

Hơn nữa cho dù tìm được bác sỹ thú y rồi, bọn họ nên giải thích sự tồn tại của con thú nằm trong danh sách được quốc gia bảo vệ này như thế nào?

Trị xong hắn, cảnh sát thúc thúc cũng nên tới rồi.

Cuối cùng bọn họ chỉ có thể mang Tạng hồ đi tìm Nam Anh, Nam Anh cũng giống như đại phu yêu giới, chỉ là vẫn luôn chuyên trị nghi nan tạp chứng. Dù sao đám yêu quái ngày thường cũng thích ru rú trong nhà, nếu không phải đụng đến bệnh tật nghiêm trọng gì cũng sẽ không dễ dàng đi ra cửa.

Giúp đỡ giải quyết chuyện của thư trai, Nam Anh đương nhiên rất vui lòng. Chẳng qua sau khi nghe được tiền căn hậu quả cũng là cười không khép miệng, áo khoác lông trên vai không ngừng run lên, thậm chí còn cười đến chảy nước mắt.

“Nam Anh đại ca!” Ngô Khương Khương nóng nảy.

Nam Anh vội vã xua tay, “Được được được, ta không cười. Hồng Anh, nhanh đem trương thuốc của ta đến đây.”

Cho dù là Nam Anh xuất thủ, vết thương gãy xương cũng không thể một chốc liền tốt ngay được, vì vậy Tạng hồ liền tạm thời ở lại thư trai, chờ vết thương khỏi hẳn lại đi. Tạng hồ đối với việc này thật ra rất thản nhiên, dù sao gương mặt đó một ngày hai bốn giờ để duy trì một biểu tình đồng nhất, hoàn toàn không nhìn ra nội tâm có gợn sống hay không.

Cứ như vậy, thư trai lại nhiều thêm một yêu khẩu thường trú, càng thêm náo nhiệt.

“Tàng Tàng ~ Tàng Tàng ~” Mà vui nhất vẫn là Thái Bạch Thái Hắc, cả ngày vây lấy Tạng hồ ồn ào, Tàng Tàng dài Tàng Tàng ngắn, theo đuổi không ngừng muốn hỏi vì sao mặt của hắn lại là hình vuông. Mấy ngày kế tiếp động tác trợn mắt của Tạng hồ giống như càng lúc càng lưu loát.

Đương nhiên, Thái Bạch Thái Hắc cũng có lúc cảm thấy thương cảm, tỷ như Thương Tứ đã đi nhiều ngày vẫn chưa trở về, hai bé rất tưởng niệm chủ nhân. Mỗi ngày khi Lục Tri Phi đi học hoặc đến chỗ của Lý Như Tâm trở về, hai bé mập liền không ngừng nắm chặt ống quần của cậu mà hỏi, “Chủ nhân khi nào mới trở về? Lúc nào mới trở về chứ?”

Lục Tri Phi sớm đã quen với hai cục tạ chân này, giơ giơ túi rau trong tay lên, “Anh ta vài hôm nữa sẽ về thôi. Tối hôm nay ăn măng mùa đông xào thịt có được không?”

“Tốt nhất tốt nhất!” Vừa nghe đến ăn, hai bé mập lập tức quăng chủ nhân ra sau đầu, Lục Tri Phi xoay người đi phòng bếp nấu cơm, vừa rửa măng xong hai bé mập đã chạy trở vào, “Lục Lục, Lục Lục, chuyển phát nhanh của Lục Lục đến rồi!”

Lục Tri Phi lau tay bước ra ngoài, còn tưởng là hàng Thương Tứ gởi về, nào ngờ lại nhìn thấy nhân viên chuyển phát đầu tóc nhuộm xanh của công ty Đông Phong kia.

“Thư của anh, xin ký nhận.” Thanh điểu đưa phong thư ra, ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Thật xin lỗi, lần này hành trình có chút trở ngại nên đã trì hoãn không ít thời gian. Tôi đã gặp được nghĩa phụ của cậu, thúc ấy nhờ tôi nói với cậu bản thân mình rất tốt, bảo cậu không cần lo lắng, cứ cố gắng học cho tốt.”

“Cám ơn.” Lục Tri Phi lễ phép nói cám ơn, nét mặt vẫn rất bình tĩnh, chỉ là khi nhận lấy lá thư đầu ngón tay có hơi run rẩy. Cậu hít sâu một hơi, dứt khoát xé phong bì, mở lá thư ra, nét chữ xin đẹp viết văn tự của yêu quái tràn đầy mặt giấy.

/Tri Phi.

Th ấy th ư nh ư g ặp m ặt. Thu đ ược th ứ tay, vô cùng kinh h ỷ, bi ết con còn nh ớ đ ến ba ba, ba ba th ật s ự r ất vui v ẻ. M ấy năm nay tuy con không nhìn th ấy ba ba, tuy r ằng có r ất nhi ều l ời không th ể nói v ới con, th ế nh ưng ba ba bi ết con nh ất đ ịnh đ ều hi ểu đ ược. Ba ba v ẫn ở n ơi n ày, ch ỗ nào cũng không đi, vì v ậy không nên t ự trách b ản thân, không c ần lo l ắng, t ất c ả ly bi ệt trên th ế gian này đ ều là vì có th ể vui v ẻ t ương ng ộ. Duyên đ ến duyên đi, thu ận theo t ự nhiên là t ốt nh ất

Ba ba h ết th ảy đ ều t ốt, cây táo trong vi ện sát vách năm nay đã đã k ết qu ả r ồi, thân th ể chó vàng l ớn trong nhà cũng còn r ất hăng hái. Còn nh ớ t ổ y ến t ừng ng ụ d ưới mái hiên nhà chúng ta lúc con còn nh ỏ sao? Năm nay b ọn h ọ cũng quay v ề, ch ỉ là bé y ến nh ỏ cũng đã tr ở thành m ẹ r ồi, l ại ấp ra m ột ổ chim non r ất đáng yêu. Nàng còn h ỏi thăm con, nói ph ải cám ơn con năm đó th ấy nàng b ị r ơi kh ỏi cành cây li ền nh ặt v ề chăm sóc. Ba ba nói v ới nàng còn đã lên th ủ đô h ọc đ ại h ọc, còn m ời m ột nhà b ọn h ọ năm sau ti ếp t ục đ ến làm khách. Ch ờ sau này con h ọc xong tr ở v ề, b ạn cũ g ặp l ại, nói v ậy cũng là m ột ki ện vi ệc vui.

Đúng r ồi, Thanh Đi ểu có gi ới thi ệu v ị tiên sinh d ạy ch ữ c ủa con cho ba ba bi ết, yêu gi ới nhi ều tranh ch ấp, v ị tiên sinh kia nhi ệt tình d ạy con nh ư v ậy nh ất đ ịnh là m ột yêu quái t ốt. Ba ba không ti ện xa nhà, con nh ớ k ỹ ph ải thay ba th ật lòng c ảm ơn ng ười ấy. Ba ba yêu con, trân tr ọng, đ ừng nh ớ.

Nghĩa ph ụ L ục Đình Ph ương./

Lục Tri Phi gấp thư lại, trong lòng nghìn vạn cảm giác ấm áp, giống như dòng nước ôn nhu của Giang Nam chợt ào ào chảy xuôi trong trái tim của cậu. Ba ba vẫn là ba ba trong trí nhớ, Lục Tri Phi bất chợt hoảng hốt, tựa hồ có thể thấy được người nọ đang ngồi trên cây, ôn nhu mỉm cười với mình.

Như vậy là tốt rồi, Lục Tri Phi đem thư dán sát trước ngực, còn có thể gặp lại là tốt rồi.

Chỉ cần còn có thể gặp lại, như vậy tất cả cô đơn trước đây đều không còn quan trọng. Chỉ cần một mực đi thẳng về phía trước, cứ đi, nhất định còn có thể gặp lại.

Tảng đá lớn trong lỏng rốt cục cũng rơi xuống, Lục Tri Phi thở dài một hơi, lần nữa nói lời cám ơn với Thanh Điểu, “Lần sau nói không chừng còn phải làm phiên anh, thật sự rất cám ơn.”

“Không cần cảm ơn, không cần cám ơn, tôi chính là ăn chén cơm này, người phải cảm ơn là Tứ gia mới đúng.” Thanh Điểu ngượng ngùng phất tay, “À, đúng rồi, tôi tên Đông Phong, là trong câu ‘Vạn sự sẵn sàng chỉ thiếu đông phong’ kia. Lần sau nếu có chuyện cậu cứ gọi tôi, chỉ cần lay cái chuông trên cửa sổ thư phòng của Tứ gia là được.”

Đúng lúc này lại có người thét to, “Chuyển phát nhanh! Có ai ở nhà không?”

Chỉ là chuyển phát Đông Phong còn ở đây, việc này liền có chút lúng túng. Lục Tri Phi áy náy cười cười, “Là đồ của Thương Tứ gửi về, dạo gần đây anh ấy vừa học được lên mạng mua đồ, vậy nên…”

“Ha ha không sao, không sao cả. Hơn nữa tôi vốn cũng không nhận hàng của Đào Bảo mà.” Đông phong rất rộng rãi, sau đó khi y thấy được gói hàng của Thương Tứ lại cảm thấy phi thường may mắn vì mình không nhận cái đơn này.

Chỉ thấy trước mặt một chiếc xe hàng nhỏ màu đỏ rực, bên trong trang bị đủ đồ nghề, nhân viên chuyển phát đang ra sức chuyển hàng xuống, một kiện rồi lại một kiện. Đông Phong líu lưỡi, “Đây… Tứ gia rốt cuộc mua bao nhiêu đồ vậy?”

Lục Tri Phi cũng không biết, dù sao từ khi Thương Tứ học được lên mạng mua đồ đến giờ, chuyển phát vẫn chưa từng dừng lại. Vì vậy Lục Tri Phi một chút cũng không lo lắng sự an toàn của Thương Tứ. Một con yêu quái còn có thể thanh thản đi dạo Đào bảo thì có thể xảy ra chuyện gì?

Hơn nữa, trong những kiện hàng này, mười phần có chín đều là quần áo, kính râm, giày mũ… của Thương Tứ. Một con yêu quái rảnh rỗi quan tâm chuyện ăn mặc lại có thể xảy ra chuyện gì?

Hàng hóa chất thành núi nhỏ, cả thư phòng đều đến hỗ trợ chuyến đồ, sau đó lại do Lục Tri Phi phân loại cất vào phòng ngủ của Thương Tứ. Hết cách rồi, ai làm cho cả cái thư trai không có con yêu nào biết cách sắp xếp phòng ốc chứ?

Đang sửa sang hàng hóa, lại có tin nhắn gửi tới.

Đ ại ma v ương: Chuy ển phát giao t ới ch ưa?

Ti ểu l ộc l ộc: Đ ến r ồi, nhi ều l ắm, s ắp không có ch ỗ đ ể.

Đ ại ma v ương: Không sao h ết, c ậu xoay con Tiêu Đ ồ kh ắc trên đ ầu gi ường, nó s ẽ m ở ra phòng ch ứa qu ần áo.

Phòng chứa quần áo?

Lục Tri Phi nhìn về phía đầu giường, quả nhiên thấy chỗ đó có một cái chặn giấy, trên chặn giấy là một con thần thú bằng đồng xanh. Lục Tri Phi cảm thấy con vật này rất quen mắt, suy nghĩ một chút mới nhớ ra, đây không phải là con vật được thêu trên y phục của Thương Tứ trong lần đầu bọn họ gặp mặt sao?

Xoay một chút? Lục Tri Phi nhớ lời Thương Tứ dặn, còn tưởng rằng là chốt mở cơ quan giống như trong phim thường thấy, lập tức cầm Tiêu Đồ xoay một cái. Nào ngờ tay cậu còn chưa dùng sức con thú kia bỗng nhiên liền sống lại, lắc lắc thân thể nho nhỏ hung ác hỏi, “Ngươi làm gì! Vì sao thọt lét ta!”

“Này…” Lục Tri Phi cứng người, hóa ra đây là sống nha, “Thương Tứ bảo tôi mở phòng chứa quần áo, xếp quần áo mới vào.”

“Hừ.” Tiểu Tiêu Đồ thở phì phi ra lỗ mũi, hai sợi râu nhỏ cũng theo đó lắc lư, căn bản không đếm xỉa đến người khác, quả thực giống hệt như Thương Tứ. Lục Tri Phi cũng không lý luận với nó, “Vậy tôi để quần áo ở đây, chờ anh ta quay về tự mình cất có được không?”

Tiêu Đồ giơ chân, “Nhân loại giảo hoạt! Nhân loại giảo hoạt!”

Dám mượn oai của Đại ma vương, khiến cho đường đường là Long tử như Tiêu Đồ cũng phải thoái nhượng. Nó hừ một tiếng, há miệng, phun ra một đoàn ánh sáng. Đợi ánh sáng rơi xuống đất, biến thành một cái cửa nhỏ khắc hoa màu đỏ rực.

Lục Tri Phi đẩy cửa đi vào, chỉ liếc mắt đã bị cảnh tượng bên trong làm cho chấn kinh rồi. Đây là một phòng chứa quần áo cực lớn, đại khái có diện tích tương đương với toàn bộ thư trai, trên dưới hai tầng, vách tường bốn phía đều là quần áo và phụ kiện. Từ Tần Hoàng Hán Võ đến phong cách Dân quốc, cần cái gì đều có đủ, Lục Tri Phi thậm chí còn thấy được vài bộ hí phục của hoa đán.

“Ha ha ha kinh ngạc phải không? Mục trừng khẩu ngốc phải không?” Tiêu Đồ nhảy lên trên một bộ y phục, lần nữa biến thành hoa văn thêu thùa, chạy từ bộ y phục này sang bộ y phục khác, vô cùng cao hứng khi dễ sự vô tri của Lục Tri Phi, “Có Tiêu Đồ ta giúp hắn trông cửa, chưa từng làm mất một bộ y phục nào!”

Lục Tri Phi quả thực rất kinh ngạc, cậu là học thiết kế thời trang, cực kỳ hiểu rõ giá trị của một phòng quần áo này. Vô luận là chất liệu, đường thêu, hình thức… mỗi một bộ đều có thể xưng là tinh phẩm.

“Những … thứ này… anh ta đều đã mặc qua?” Lục Tri Phi không xác định hỏi.

“Đó là đương nhiên, Tứ gia thần tiên là nhân vật tương đương thần tiên, quần áo trên người tuyệt đối không thể lặp lại.”

Nghe vậy Lục Tri Phi cũng tỉ mỉ nhớ một chút, phát giác Thương Tứ hình như thật sự chưa từng mặc lại một bộ y phục nào. Cho dù chỉ là áo sơmi trắng, mỗi cái cũng có sự khác nhau rất tinh tế.

Lục Tri Phi một bên âm thầm líu lưỡi, một bên đem quần áo mới treo lên, ánh mắt đảo qua một hàng dài quần áo treo xung quanh, trong lòng không khỏi có chtú ngứa ngáy —— Nếu sau này có thời gian rảnh, mình nhất định phải xin Thương Tứ cho vào trong này tham quan học tập.

Đợi sắp xếp quần áo xong, tin nhắn của Thương Tứ lại gởi đến.

Đ ại ma v ương: Ng ươi c ó c ảm th ấy qu ần áo c ủa ta có đi ểm thi ếu hay không?

Ti ểu l ộc l ộc: Hình nh ư … kh ông ít.

Đ ại ma v ương: Không, kh ẳng đ ịnh quá ít. Nam nhân mà, luôn thi ếu m ột hai b ộ qu ần áo nh ư v ậy, ta v ẫn c ần mua thêm.

Ti ểu l ộc l ộc: Anh vui v ẻ là đ ược r ồi.

Ti ểu l ộc l ộc: Đúng r ồi, tôi đã nh ận đ ược h ồi âm t ừ ba ba, cám ơn anh.

Đ ại ma v ương: Nói xem, c ậu mu ốn c ảm t ạ ta th ế nào?

Ti ểu l ộc l ộc: N ấu c ơm cho anh.

Đ ại ma v ương: Ây da, đ ứa bé này quá thành th ật r ồi. Cũng đ ược, ta mu ốn ăn cá ch ưng, t ôm Long T ĩnh, s ườn chua ng ọt, th ịt kho tàu, cá chiên mè, c ải tr ắng tr ụn, th ịt viên h ấp, đ ậu hũ ma bà…

Lục Tri Phi quyết đoán rời khỏi giao diện tin nhắn, cậu cần chậm rãi bình tĩnh. Ba ba nói rất đúng, anh ta là ân nhân, phải cảm ơn.

Lục Tri Phi, mày phải biết cảm ơn nha.

Lúc này, Lục Tri Phi chợt nghe có người gọi mình, xoay qua nhìn kỹ, là Tạng hồ đang nằm trong phòng.

“Có chuyện gì sao?” Lục Tri Phi đi vào, “Có phải là khó chịu ở đâu đó?”

“Không có việc gì.” Tạng Hồ muốn nói lại thôi, do dự mất một hồi: “Có thể cho tôi mượn điện thoại của cậu dùng một chút không?”

“Đương nhiên có thể.” Lục Tri Phi không có hứng thú tìm hiểu bí mật của người khác, mà điện thoại của cậu cũng chẳng có thứ gì không thể cho người khác biết. Vì vậy lập tức đưa điện thoại cho đối phương, bản thân thì quay về nhà bếp nấu cơm.

Tạng hồ cầm điện thoại của Lục Tri Phi loay hoay một lát, chờ đối phương rời đi lập tức ngồi thẳng dậy, thuần thục mở QQ[2], đăng xuất khỏi tài khoản hiện tại, lần nữa đăng nhập tài khoản của mình, tìm được cái tên duy nhất trên thanh bạn tốt —— bắt đầu bấm tin nhắn.

Tôi đang ở B ắc Kinh, b ạn ở n ơi n ào?

Không không, như vậy không tốt, quá đường đột. Tạng Hồ lắc đầu, lại xóa bỏ, từng chữ từng chữ đều qua châm chước nhiều lần, gương mặt tê liệt vạn năm không đổi tràn đầy xoắn xuýt.

Nhưng đó là một loại xoắn xuýt cực kỳ hạnh phúc.



Cùng lúc đó, Chung Nam sơn.

Thương Tứ chắp tay sau lưng lững thững đi dạo, rốt cục cũng thấy được tòa lương đình nọ, chỉ là thời gian đã lâu, lương đình rách nát xuống cấp, cỏ hoang che phủ khắp nơi, dây leo quẩn quanh, mái ngói thủng lỗ chỗ, giống như những chuyện cũ điêu tàn, lúc nào cũng có thể rơi xuống vỡ nát.

Tuy là người phóng khoáng như Thương Tứ cũng không khỏi sinh ra cảm giác cảnh còn người mất.

Hắn cuối cùng cũng không bước vào lương đình, xoay người đi vòng quanh mấy bụi cỏ cao ngang đầu gối, rốt cục men theo trí nhớ tìm được ngôi tự khố trước kia. Tự khố cũng không lớn, chỉ giống như một cái tháp xá lợi nho nhỏ, là nơi cổ nhân chuyên môn dùng để đốt thư tịch.

Vạn vật có linh, văn tự cũng có linh tính, Thương Tứ là chủ nhân của thư trai đương nhiên càng hiểu rõ điểm này, vì vậy năm đó hắn mới có thể cố ý đem quyển sách kia đến nơi này đốt bỏ.

Thế nhưng, trung gian đến tột cùng là công đoạn nào xảy ra sự cố?

Thương Tứ ngồi xổm xuống, tự tay mơ trớn vách tường của tự khố đã loang lổ viết tích, hy vọng có thể từ đó tìm ra chút manh mối gì. Chỉ là chuyện lúc đó đến giờ có phải đã qua mấy trăm năm? Hay còn là ký ức từ nghìn năm trước? Đã nhiều năm như vậy, thực sự có thể lưu lại dấu vết gì?

Thương Tứ bất đắc dĩ, đang muốn rời đi, dư quang thoáng thấy trên vách tường vừa rồi bị hắn sờ qua giống như có hiện lên chút chữ viết. Thương Tứ nhìn lớp tro đen trên tay bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, vội vã dùng tay bôi sạch hết vết tro đen trên tường.

Từng phiến từng phiến văn tự, dần dần hiện lên trước mắt Thương Tứ.

Những văn tự mới hiện ra có bất đồng hình thái, bởi vì người viết chúng xuống không chỉ có một, mà lẫn trong những người đó còn có cả Thương Tứ.

Rất nhanh, Thương Tứ đã nhìn thấy nét chữ cuồng thảo của mình trong một góc tường —— thử nhân diện nhược hảo nữ, quá vu mạo mỹ, toại dĩ bạch sa già diện.

————————–

1/ Biểu tình bao: Nguyên văn là ‘biểu tình bao’ mình nghĩ là mấy cái hình biểu cảm đáng yêu kiểu thỏ stuzuki trên fb ấy. Chỉ là cái này dường như có nghĩa rộng hơn, bao gồm luôn cả tranh vẽ và ảnh chụp hài hước, cái mà VN mình hay gọi là ảnh chế. Nhưng nếu dùng từ ‘Ảnh chế’ lại đọc không thuận mắt, vậy nên mình chỉ đành dùng nguyên văn, nếu mọi người có kiến nghị gì tốt hơn xin comment lại. Mong các bạn thông cảm.

2/ QQ: Một app trò chuyện trên mạng, gần giống Zalo bên mình.