Yêu Quái Thư Trai

Chương 10




Rót một chung trà xanh, Cù Thanh Hành trước hết giải thích, “Vị vừa rồi là Chu bà bà, tuổi trẻ mất con, thế nên hễ thấy người thanh niên lịch sự tuấn tú đều muốn mời về nhà làm khách. Nếu như có mạo phạm, tôi thay mặt nói lời xin lỗi.”

“Không có việc gì.” Lục Tri Phi suy nghĩ một chút, vẫn là đem câu hỏi vị Chu bà bà kia là người hay yêu nuốt xuống bụng, lấy phong thư ra giao cho Cù Thanh Hành, “Đây là thư anh ta muốn tôi giao cho anh, còn nói chỉ cần anh xem sẽ hiểu.”

“Thư của tôi?” Cù Thanh Hành rất kinh ngạc, mở thư ra xem, biểu tình cũng không trầm trọng như trong tưởng tượng, chỉ nhẹ nhàng cảm thán một câu, “Xem ra, thời gian của ta thật sự không còn nhiều lắm.”

Sau đó lại là một quãng trầm mặc lâu dài. Tầm mắt của anh ta lướt qua song cửa nhìn bầu trời dần tối đi bên ngoài, trong mắt cất giấu nghìn vạn ưu tư, chỉ là không biết nên mở miệng thế nào, một lúc lâu sau mới hỏi: “Cậu… từ lúc nào đến đây? Cố nhân hết thảy vẫn mạnh khỏe?”

Lục Tri Phi tâm tư thông thấu, đáp: “Sơn hà toàn vẹn, cố nhân như trước.”

“Tốt, vậy là tốt rồi.” Gương mặt của Cù Thanh Hành lộ ra nụ cười từ tận đáy lòng, mà chuyện sinh tử của bản thân anh ta lại chỉ coi như phù vân, “Cậu trở về thay tôi nói với Thương Tứ, cái chết của tôi đại khái là do bệnh cũ tái phát, không cần để ý. Về phần Long tước bút và Khốn linh tỏa, trong thư tôi nói đã cùng tôi hạ táng, vậy nhất định là ở trong mộ phần. Còn nếu bị mất hẳn là do người khác lấy đi.”

“Tiên sinh không có đầu mối gì sao?” Lục Tri Phi lập tức đem chuyện của Cù Tê ra nói cho đối phương biết.

Cù Thanh Hành khẽ nhíu mày, lại lắc đầu, “Tôi đến Bắc Bình không lâu, cũng không gây thù chuốc oán với kẻ nào, bằng hữu đều là người Thương Tứ quen biết. Còn chuyện của vị tên Cù Tê kia càng là không thể biết đến.”

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Cù Thanh Hành bước ra ngoài đáp lời, Lục Tri Phi ở bên trong nhìn ra, chỉ thấy một thiếu nữ ước chừng đôi mươi đưa hộp thức ăn cho Cù Thanh Hành, trong đôi mắt xinh đẹp rõ ràng tràn ngập ái mộ. Chỉ là Cù Thanh Hành lại lắc đầu cự tuyệt, chung quy cũng không nhận lấy chiếc hộp kia.

Chờ Cù Thanh Hành trở lại, Lục Tri Phi nhịn không được hỏi: “Vị kia là?”

“Là một học sinh của tôi, đã khiến cậu chê cười rồi.” Trong giọng của Cù Thanh Hành mang theo chút bất đắc dĩ, nhưng nhìn thần sắc kia rồi lại không giống hoàn toàn vô tình. Không được bao lâu, Lục Tri Phi đã đến lúc trở về, mắt vừa nhoáng lên liền thấy bản thân đã ở thư trai.

Đối diện ánh mắt dò hỏi của Thương Tứ, Lục Tri Phi lắc đầu.

Thương Tứ lắc lắc tín châm trong tay, nói: “Nam Anh vừa đưa tin đến, trên sổ sinh tử không có kẻ tên Cù Tê đó. Nói cách khác, y là một người không nên tồn tại trên thế giới này.”

Lục Tri Phi kinh ngạc, thảo nào Cù Tê lại chạy trốn nhanh như vậy. Chỉ là chuyện này cũng quá mơ hồ rồi, một ngôi sao được vạn người chú mục lại là kẻ không nên tồn tại ở thế giới này, vậy từ trước đến giờ người bọn họ dõi theo rốt cục lại là kẻ như thế nào?

Thương Tứ dường như đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cậu, tay khoanh lại trước ngực, bàn tay cắm vào ống tay áo chậm rãi đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Thế giới rộng lớn, không gì không có. Người thiếu niên, sinh lộ của ngươi vẫn còn rất dài.”

Ngoài phòng, Thái Bạch và Thái Hắc đang lập quy củ cho yêu quái mới đến, bọn họ đi đi lại lại trên hành lang, chống nạnh hất cằm, đem một tia khí phách của Thương Tứ diễn dịch ra đáng yêu đến cực độ.

Thương Tứ nhìn cũng cảm thấy khá thú vị, bước đến hắng giọng nói, “Người chạy về phía nào?”

Tiểu yêu quái cả người đều bị một đoàn khói đen che chắn, nhìn không rõ thân hình, thanh âm run rẩy, “Đi… đi về phía bắc.”

“Ừ, tiếp tục bảo đám huynh đệ của ngươi nhìn chằm chằm, đừng để y rời thành.”

“Dạ!” Tiếng của tiểu yêu quái vừa dứt, thân thể lập tức tan thành khói đen biến mất vô tung.

“Đây là Ảnh yêu.” Thương Tứ giải thích: “Chính là loại lần trước tập kích ngươi trong trường học. Không có lực công kích gì nhưng nơi nào cũng có thể nhìn thấy một chút.”

Lục Tri Phi lại sửng sốt, trong giọng nói hiếm thấy mang theo một tia mừng rỡ, “Vừa rồi nó ở dạng linh thể phải không? Ảnh yêu là không có thực thể, mà tôi lại nhìn thấy nó, nói cách khác… tôi đã có thể nhìn thấy yêu quái rồi?”

Thương Tứ không trả lời, ngược lại lên tiếng phân phó: “Thái Bạch Thái Hắc, đi chuẩn bị một gian phòng cho cậu ta.”

“Dạ ~~~” Thái Bạch Thái Hắc nhấc vạt áo lên vội vàng chạy đi.

Mà Lục Tri Phi nhìn theo bóng lưng cô lãnh của Thương Tứ đột nhiên hiểu ra, cậu nhẹ nhàng sờ nốt chu sa trên trán mình —— cậu có thể nhìn thấy yêu quái đều là nhờ nốt chu sa Thương Tứ điểm lê.

Không trực tiếp đâm thủng sự thật này, có lẽ là một chút ôn nhu ít ỏi của Thương Tứ.

Đợi cậu suy nghĩ rõ ràng xong, Thương Tứ lại lên tiếng, “Vết chu sa này sẽ tồn tại cả đêm, ngươi cứ ở lại đây đến hừng đông ngày mai hẳn đi.”

Lục Tri Phi đi tới phía sau hắn, “Anh… có… có thể giúp tôi điểm một lần nữa không? Tôi muốn trở về nhìn ba ba.”

Thương Tứ không trả lời, Lục Tri Phi có chút vội vàng nói: “Tôi có thể không lấy thù lao lần này, anh không phải thích thức ăn tôi nấu sao? Tôi có thể mỗi ngày đều nấu cho anh, tôi còn có thể…”

“Hừ.” Thương Tứ bỗng nhiên cắt lời cậu, quay đầu đem gương mặt đắm chìm trong ánh trăng, lẳng lặng nhìn Lục Tri Phi nói: “Ngươi quá nóng nảy.”

“Nhưng ba ba có thể còn đang đợi tôi.” Thanh âm của Lục Tri Phi đã tỉnh táo lại, chỉ là dưới lớp mặt biển phẳng lặng đó lại nổi lên sóng gió Thương Tứ chưa từng nhìn thấy, “Ba ba nhất định còn đang đợi tôi quay về.”

“Nhưng chấm chu sa của ta cũng không phải dễ dàng điểm lên như vậy.” Thương Tứ vẫn cự tuyệt, “Đi nghỉ ngơi đi, ngày mai tiếp tục theo ta học chữ.”

“Tôi…” Lục Tri Phi còn muốn nói điều gì, thế nhưng chỉ mới nháy mắt một cái Thương Tứ đã biến mất, để lại một mình cậu đứng trong đình viện tối đen, suy nghĩ xuất thần.

Thái Bạch Thái Hắc rất nhanh đã chạy trở về, kéo kéo ống quần Lục Tri Phi, “Lục Lục, Lục Lục, phòng ở đã chuẩn bị tốt rồi! Đi ngủ thôi!”

Lục Tri Phi đến giờ mới chợt tỉnh lại, đi theo bọn họ.



Phía bên kia, Thương Tứ không chút rụt rè xuất hiện trong khu nhà đại minh tinh Cù Tê đang ở, dọc theo cầu thang chậm rãi đi lên. Cửa nhà Cù Tê đóng kín, thế nhưng việc này đối với Thương Tứ mà nói cũng không phải vấn đề gì, phá khóa rồi vào trong —— Tính cách của vị đại minh tinh này cũng rất bình dân, mà căn nhà này cũng bình dân hệt như vậy, nội thất bên trong tựa hồ đều đã có niên đại lâu đời, thứ duy nhất đáng giá khen ngợi chính là cả căn nhà đều được quét dọn sạch sẽ, bố trí cũng cực kỳ có phẩm vị.

Thấm đượm phong cách của Cù Thanh Hành.

Thương Tứ với tay lên cầm một quyển sách trên kệ, 《Mộng khê bút đàm 》 bản viết tay, trên lạc khoản có ghi: năm 1910, tại nhà cũ Thượng Hải, Cù Thanh Hành.

Những thứ khác Thương Tứ cũng không thèm nhìn, nơi này quá nặng vết tích của Cù Thanh Hành, nếu không phải đã cực kỳ xác định đối phương đã chết đi, Thương Tứ tuyệt đối sẽ cho rằng người kia còn sống, hơn nữa còn ở trong căn phòng này đọc sách uống trà, an hưởng thái bình thịnh thế.

Nhưng người kia rõ ràng đã chết, chuyện vết tích của bằng hữu bị người khác tận lực mô phỏng theo khiến Thương Tứ cực kỳ không vui. Hắn chợt nhớ đến điều gì, xoay người mở tủ quần áo trong phòng ngủ, bất chợt còn phát hiện vài bộ sườn xám được cất sâu trong tủ áo.

Y phục phụ nữ?

Không, sợ rằng không chỉ là như vậy.

Thương Tứ xoay người, chắp tay sau lưng quan sát gian phòng ngủ này, trong không khí ngờ ngợ còn lưu lại một tia nguyên lực ba động —— đó là khí tức của Khốn linh tỏa.

Là ai đã từng bị vây ở nơi này? Hơn nữa thời gian nhất định không ngắn, bằng không khí tức của Khốn linh tỏa cũng không thể đọng lại lâu đến thế.



Cùng lúc đó, một mình Lục Tri Phi ngủ không được, liền ngồi trên bậc thềm trước cửa phòng, dựa vào tường ngây ngô. Bất chợt, một thân ảnh xuất hiện trong đình viện, Lục Tri Phi còn tưởng là Thương Tứ đã trở về, đứng dậy rướn người ra lan can xem xét, lại nhìn thấy một người đàn ông xa lạ mặc áo choàng đen.

Người nọ giương mắt nhìn cậu, gương mặt nghiêm nghị hờ hững lạnh lùng không chút biểu tình, “Thương Tứ không ở đây?”

“Anh ta đã ra ngoài.” Lục Tri Phi bảo trì trấn tĩnh, “Anh là ai?”

“Ngươi có tư cách hỏi sao?” Người nọ ngẩng đầu nhìn Lục Tri Phi, thế nhưng thần tình kia giống như Lục Tri Phi chỉ là một hạt bụi giữa phàm trần, “Bảo hắn đi ra gặp ta.”

Thần sắc của Lục Tri Phi so với người nọ càng đạm mạc, “Ồ, rất xin lỗi, tôi cũng không có tư cách ra lệnh cho anh ta đi ra gặp anh.”

Nam nhân nhíu mày, “Thương Tứ dạy quy củ cho ngươi như vậy sao? Không lớn không nhỏ.”

“Thư trai có quy củ của thư trai.” Tâm tình của Lục Tri Phi tối nay không phải quá tốt, đối mặt với chất vấn bất chợt ùa đến như vậy hiển nhiên càng không thoải mái gì, “Tôi không biết anh ta khi nào sẽ trở về, nếu anh muốn đợi, xin cứ tự nhiên.”

Dứt lời, Lục Tri Phi xoay người về phòng, thân ảnh của người đàn ông nọ lại hiện ra chắn trước mặt cậu, “Ta có chuyện rất trọng yếu muốn tìm hắn, nói cho ta biết hắn ở nơi nào.”

“Tôi không biết.” Lục Tri Phi cũng không sợ người này ra tay, Lão Trúc Tử từng nói qua, thư trai có cấm chế, trừ phi người tới còn lợi hại hơn Thương Tứ mới phá vỡ được, bằng không Lục Tri Phi chính là tuyệt đối an toàn, hơn nữa người này có thể tự do ra vào, xem ra hẳn cũng là bạn của Thương Tứ. Chỉ là, cho dù người nọ không động thủ nhưng cũng không chịu tránh đường, hai người cứ trầm mặc giằng co như vậy.

Bỗng nhiên, hai tiếng “Bì bõm!” đánh vỡ bình tĩnh.

Hai bé mập Thái Bạch Thái Hắc từ trong góc lao ra, trong tay còn cầm hai cái chổi size bỏ túi phi thường anh dũng chạy đến chắn ở trước mặt Lục Tri Phi, cái chổi vung lên, “Hừ! Người từ phương nào đến!”

Nam nhân ngẩn người, lập tức trưng ra bộ mặt đen đến mức hai bé mập cũng run rẩy lên, “Tinh, Tinh quân!”

Tinh quân? Lục Tri Phi lập tức nhớ đến, mình từng nghe qua cái tên này ở chô Nam Anh.

“Hức hức hức hức…” Hai bé mập nhìn thấy mặt của Tinh quân liền cảm giác được yêu sinh phải thành bi thảm, mà đúng lúc này, một đạo thanh âm bình thường nghe rất thiếu đánh thế nhưng tối nay lại thuận tai đến thần kỳ vang lên, “Ôi chao, tôi còn tưởng là ai chứ? Hóa ra là Tinh quân đại giá quang lâm, trăm năm khó gặp, ngài không đi làm đại sự mà chạy đến chỗ tôi khi dễ kẻ nhỏ yếu làm gì?”

Tinh quân quay đầu lại, chỉ thấy Thương Tứ đứng trên lan can, đưa lưng về phía ánh trăng, gương mặt chìm trong bóng tối. Vì vậy cũng nói: “Trăm năm không gặp, ngươi trước sau vẫn thích giả vờ giả vịt.”

Thương Tứ nhếch miệng cười, “Cái này gọi là khốc soái. Ngươi cũng không ngủ suốt một trăm năm, lượng từ thế nào vẫn cứ bần cùng như vậy chứ?”

“Thao.” Tinh quân thấp giọng mắng một câu, Lục Tri Phi không hiểu vì sao lại cảm thấy rất sảng khoái. Lúc này Thương Tứ đã nhảy xuống khỏi lan can, đứng chắn trước mặt Lục Tri Phi khoảng nửa bước, dư quang nhìn về phía cậu, “Thế nào còn chưa ngủ? Đi ra ngắm sao ngắm trăng à?”

Lục Tri Phi sai rồi, độc của Thương Tứ là tung ra không chịu ảnh hưởng của góc chết, càng không phân biệt địch ta.

Sau đó lại đến phiên Tinh quân phóng độc, “Y không phải đang đợi ngươi sao?”

Trong lòng Lục Tri Phi nói thầm một câu, tôi làm sao phải đợi anh ta, thế nhưng ngữ điệu của Tinh quân ý vị thâm trường khiến cậu cảm thấy có chút không thích hợp. Ánh mắt đảo qua, chợt thấy trên người đang mặc bộ y phục sắc màu rực rỡ, lại nhớ đến nốt chu sa trên trán.

Phòng ở —— Thương Tứ.

Quần áo —— Thương Tứ.

Nốt chu sa —— Thương Tứ điểm.

Lục Tri Phi cũng biết bộ dạng trang điểm lộng lẫy này của mình không có chút sức thuyết phục nào, càng không muốn tiếp tục nhận lấy độc khí của yêu giới bọn họ, liền lạnh lùng nói: “Hai người cứ nói chuyện, tôi đi trước.”

Sau đó, xoay người, vào phòng, đóng cửa, “Phanh!”

Tinh quân hồ nghi, “Y có phải đang tức giận hay không?”

“Ta thực sự rất khó hiểu, dựa vào sự ngu đần của ngươi, vì sao có thể sống đến bây giờ mà chưa bị đánh chết?” Thương Tứ nói.

Tinh quân bằng phẳng, “Bởi vì không ai giết được ta.”

Câu nói vừa dứt, trong mắt Tinh quân lại hiện lên một mạt tức giận, “Ngươi biết rõ thân thể Nam Anh không tốt, vì sao còn muốn đệ ấy giúp ngươi chạy chân?”

Thương Tứ lạnh mặt đối diện, “Nếu ngươi đã biết thân thể y không tốt, vì sao còn khiến y buồn bực không vui lâu như vậy? Trăm năm trước ta cũng đã cảnh báo ngươi, phá nhân duyên của người khác, cẩn thận thiên lôi đánh xuống.”

“Nhân yêu thù đồ, huống hồ đây còn là lời thề do tự người nọ lập ra, nếu như gã ngay cả chuyện này cũng không thể đối mặt thì có tư cách gì đến với Nam Anh? “

“Nhân yêu thù đồ hay cái rắm.” Thương Tứ cười nhạo, “Đám lão bất tử kia mụ nội nó cũng chết sạch cả rồi, ngoại trừ ta còn ai đủ khả năng tiếp quản đám rối rắm này?”

“Lẽ nào ngươi đã quên bi kịch của Cù Thanh Hành sao?” Tinh quân nhíu.

Thương Tứ lặng lẽ, ánh mắt nhìn tinh quân tràn ngập bi ai, qua vài giây mới nói: “Mắng ngươi ngu ngươi đúng thật liền trở nên ngu ngốc, một là yêu quái đực, một là nam đạo sỹ, ngươi có giỏi làm bọn họ sinh ra bán yêu ra cho ta xem? Nếu thật sự có thể sinh, ta liền gọi ngươi một tiếng cha!”

Tinh quân nhất thời lâm vào sự trầm mặc khả nghi, vài giây sau cứng rắn lái vào trọng tâm câu chuyện, “Hôm nay Nam Anh nhờ ta điều tra Cù Thanh Hành, tra xét một hồi lại phát hiện có chỗ không đúng. Cù Thanh Hành có một học sinh gọi Hứa Uyển Linh, ngươi có biết không? Nàng đã chết rất nhiều năm rồi, thế nhưng cho đến bây giờ còn chưa đầu thai.”

“Du hồn?”

“Không,” Tinh quân lắc đầu, “Hồn phách của nàng đã thất tung, đồng thời còn thành công lừa gạt ta. Nếu như không phải lúc điều tra Cù Thanh Hành tiện thể phát hiện nàng, đến bây giờ ta vẫn còn không biết.”

Nghe vậy, Thương Tứ trong đầu linh quang chợt hiện, “Ta biết mấy năm nay nàng đã ở đâu.”

————-

Tác giả có lời:

Trong dàn ý của tác phẩm này, ngoại trừ Thái Bạch Thái Hắc và Nam Anh nhuyễn nhuyễn nhu nhu của chúng ta, những yêu quái khác đều có độc. Chương sau phó cp sẽ xuất hiện, chính là dân quốc tiểu thiếu gia và trung khuyển của y mà ta từng nhắc đến trên weibo ~