Yêu Quái Thời Đại Tinh Tế

Chương 7: Nhà Anh Thật Đáng Sợ




Lão nhân cao lớn khỏe khoắn, nam nhân trung niên sắc mặt nghiêm nghị một thân tây trang cùng phụ nhân xinh đẹp nhu hòa.

Cả ba dù biểu hiện ngoài mặt như thế nào thì ánh mắt kia, nụ cười kia thật sự làm Bạch Niên liên tưởng đến cảnh ra mắt nhà chồng trong phim truyền hình.

Tai thỏ run lên, cậu bất giác nhích đến bên cạnh Hàn Tiêu Hãn để tìm cảm giác an toàn hơn chút.

Vậy nhưng động tác này trong mắt người lớn thì chính là 'chim nhỏ nép vào'.

Ai nha, thật đáng yêu làm sao nha.

Còn về Hàn Tiêu Hãn, y đã phủ nhận nhiều lần nhưng chỉ đổi lấy sự lạnh lẽo cùng phủ nhận.

Chẳng hạn như:

Mẹ Hàn "Con thứ khốn nạn, đã mang người ta về nhà rồi còn dám nói không phải! Có tin mẹ đánh chết con không hả!?"

Ba Hàn "Là đàn ông, dám làm dám nhận. Đừng đùn đẩy."

Ông nội Hàn "Đúng vậy đó, ông nội cảm thấy thỏ con rất tốt, cả nhà sẽ không làm khó hai đứa đâu."

Còn em gái Hàn Tiêu Sương rất trực tiếp, máy ảnh tách tách liên tục, hỏi cô nhóc muốn làm gì.

Câu trả lời hết sức đương nhiên "Đăng lên vòng bạn bè a! Như vậy tất cả bạn bè thân thích nhà ta đều sẽ biết nhà mình sắp có thành viên mới!"

Việc này rất được ba trưởng bối trong nhà ủng hộ hết sức, Hàn Tiêu Hãn chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi thứ diễn ra.



Đến khi một cục mềm mại nhảy lên vai y, kèm theo là âm thanh run run khe khẽ bên tai "Hãn Hãn à, tôi... nhà anh thật đáng sợ. Giờ tôi đi có còn kịp không?"

Nắm thỏ con từ trên vai xuống, y thật sự phải kiềm nén hết sức mới không bóp chết cái thứ ngu ngốc trong tay mình, từng tiếng rít nhỏ qua kẽ răng trả lời "Muộn rồi."

Có lẽ thanh âm của y hơi lớn, ông nội Hàn vốn đang chăm chú chọn ảnh với cháu gái lập tức vỗ đùi nói "Đúng nha. Muộn rồi, nên ăn cơm trưa thôi! A Lan à, mau đi kêu quản gia chuẩn bị cơm trưa, không thể để Tiểu Niên lần đầu đến nhà chúng ta mà bị đói được."

Mẹ Hàn tên là Tiêu Lan, mà nghe ông nội Hàn nói thì cũng bày ra vẻ mặt tự hiểu rồi cất bước ưu nhã lại nhanh nhẹn vào bếp.

Ba Hàn còn không quên thúc giục "Tiêu Hãn, con mau đưa Tiểu Niên lên phòng nghỉ ngơi một chút, đợi cơm trưa làm xong Tiêu Sương sẽ gọi hai đứa xuống ăn cơm."

Hơi sức phản bác cũng không có, Hàn Tiêu Hãn chỉ có thể lê bước trở về phòng mình, trên tay chính là Bạch Niên sớm đã hóa thành thỏ nhỏ.

Đợi cửa phòng đóng lại, y thẳng tay ném cục lông lên giường, nhìn sắc mặt âm trầm kia thì chính là muốn một dao giết thịt thỏ.

Lông trên người đều run lên, hai cái chân trước nho nhỏ chấp lại hướng y mà oan ức nói "Hức, Hãn Hãn ơi, người ta sai ahu hu."

Thái dương truyền đến từng trận đau nhức, sự tình cũng đã vậy rồi, có nói nữa cũng không biến chuyển được gì.

Thả người nằm lên giường, y buồn bực nói "Giờ cậu có nhận sai cũng có làm được gì nữa đâu."

Thỏ nhỏ nhảy lên ngực y ngồi, hỏi "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Ngón chỏ chọc chọc trán nhỏ đầy lông tơ, y cười châm chọc nói "Nói đi, cậu đã sống bao nhiêu năm rồi vậy hả? Như thế nào một chút chủ kiến cũng không có vậy?"

Bị chọc cho ngã ngửa, Bạch Niên oan ức nói "Tuổi tác không nhất định có tỉ lệ thuận với việc có muốn động não không nha."

"Với lại, Hồ Hồ rất thông minh, cứ để Hồ Hồ động não là được rồi." cậu còn thật đương nhiên nói.



Nghe đến đây, Hàn Tiêu Hãn coi như đã biết được. Con thỏ này chính là lười thâm niên, đến việc động não cũng giao hết cho người ta.

Thở dài nhận mệnh, y xách tai thỏ lên, nói "Bây giờ tôi có nói gì thì người trong nhà cũng không ai tin, thôi thì cậu ráng chịu khó làm thỏ cưng trong nhà tôi ít hôm. Đợi một thời gian cậu theo Tiêu Sương đến trường học, rồi đến lúc đó tôi nói chúng ta chia tay rồi là ổn thôi."

Tai bị xách lên không thể gật đầu, Bạch Niên chỉ có thể chớp mắt nói "Vậy cũng được nha."

Một thỏ một người chơi đùa một lúc thì cửa phòng bị gõ vang, thanh âm của Tiêu Sương từ sau cửa vọng vào "Anh! Niên Niên! Ông nội gọi hai người xuống ăn cơm!"

Bạch Niên hóa lại thành hình người, đợi khi cửa mở thì cậu lon ton theo sau Hàn Tiêu Hãn xuống tầng đến phòng ăn.

Một bàn thức ăn thịnh soạn thật là thơm, vậy nhưng bước chân của y như lung lay sắp đổ.

"Mẹ, sao nay nhà mình làm nhiều món chay vậy?" y ngờ vực nhìn mẹ mình.

Mẹ Hàn hừ một tiếng khinh thường nói "Ai nói là làm cho con ăn đâu. Đây là mẹ với quản gia nghiên cứu thật lâu rồi mới làm ra cho Tiểu Niên đấy."

Nói xong liền thân thiệt kéo tay Bạch Niên vào bàn, còn ngại cái bát quá nhỏ mà đổi thành một cái đĩa lớn, mỗi món đều gắp cho cậu rồi nhiệt tình bảo "Đây đều là dì cố ý chuẩn bị cho con, mau thử xem có thích hay không."

Có thực mới vực được đạo, lại nói đây còn là con thỏ đã bị bỏ đói mấy ngàn năm.

Tới một món lại ăn một món, một người gắp đến vui vẻ, còn một người ăn đến quên trời đất.

Cảnh này thật hài hòa, nhưng Hàn Tiêu Hãn lại thấy thịt trong miệng sao chẳng thơm như mọi khi.

Tự nhiên thấy đắng ghê, là cái loại đắng tới trong lòng ấy.