Yêu Quái Nhỏ

Chương 51




Bệnh viện do tư nhân quản lý, nhiều năm nay cơ sở vật chất và môi trường khá cũ, gạch lát nền của sảnh nội trú bị mòn góc, tường hai bên đường tối om, thang máy một cái không sử dụng được, một cái đang ở trên tầng cao nhất.

0 giờ đã qua, không có ai đi lại, mọi thứ trống rỗng và im lặng.

Điện thoại di động của chú Trần lần lượt đổ chuông, hầu hết đều là tin nhắn, ông nhanh chóng kiểm tra và chỉnh lại chế độ rung, đi nhanh hơn Lam Khâm hai bước, ấn thang máy nói nhỏ: "Tiên sinh, giờ đã hơi muộn, tình hình hiện tại vẫn chưa quá kỹ càng tỉ mỉ."

"Mâu thuẫn trong gia đình Tang tiểu thư chủ yếu là do chuyện nhà ở." Chú Trần nói sự việc tường tận một cách đơn giản nhất, nói đến điểm mấu chốt thì dừng lại một chút: "... Chính là nơi Tang tiểu thư đã ở, ngài cũng quen thuộc đấy. Năm đó ông bà ngoại của cô ấy lấy đó là hồi môn cho con gái, chỉ là chưa kịp sang tên, năm ngoái hai người qua đời ngoài ý muốn, chưa kịp để lại di chúc, khi phân chia tài sản, họ hàng thân thích nhà cô ấy đã nhìn chằm chằm rồi, gần đây mảnh đất trống đó còn bị phá bỏ, phải dời đi nơi khác, cho mấy trăm vạn để đền bù tổn thất, vì vậy họ đợi không kịp nữa rồi."

Trong lúc nói chuyện, thang máy đã tới tầng một, lời nhắc ngắn ngủi u ám.

Lam Khâm nhìn người trong ngực, lông mi khẽ nhúc nhích.

Chú Trần giữ cửa kim loại cho anh vào, tiếp tục nói thêm một thông tin quan trọng: "Phía Tống phu nhân vừa phản hồi, đã thương lượng chính thức với đại hội cổ đông của hai bệnh viện ở đây, rất suôn sẻ, không đến mười phút, có lẽ sẽ đúng hạn."

Lam Khâm khẽ gật đầu, Tang Du khó chịu dịch chuyển trong lồng ngực anh, cổ họng khẽ hầm hừ, anh vội vàng lấy cánh tay trái một cách khó khăn ra sờ lưng cô.

Thang máy từ từ đi lên, chú Trần cau mày ngập ngừng: "Tiên sinh, cùng là hệ thống y tế, chúng ta sẵn sàng bỏ nhiều tiền ra để làm những việc nhỏ, mà Tống phu nhân muốn làm gì ở đây cũng thật sự rất dễ dàng, có thể bà ấy muốn nhân cơ hội này để ra điều kiện cho ngài... "

Giọng ông nhỏ dần: "Đây không phải những gì bà nội làm cho cháu trai, đôi khi tôi thực sự không hiểu bà ấy lo lắng điều gì, hết lần này đến lần khác miễn cưỡng ngài."

Sắc mặt Lam Khâm tái nhợt, vẻ mặt không chút dao động vì lời nói của chú Trần, tập trung vào phản ứng của Tang Du.

Khi thang máy đi qua ba tầng, tất cả đều yên tĩnh, vừa lên đến tầng bốn đã nghe thấy chút động tĩnh, đến khi cánh cửa tầng năm mở ra, dường như màn đêm yên tĩnh đột nhiên bị ánh sáng và âm thanh phá vỡ.

Đèn ngoài hành lang lẽ ra phải tắt nhưng giờ lại bật sáng, ở phòng bệnh đối diện thang máy, tiếng cãi vã nặng nề vang lên qua ô cửa, các bác sĩ trực ca tập trung bên ngoài, gõ cửa cảnh cáo im lặng, thỉnh thoảng vẫy tay sang hai bên để ra hiệu cho những bệnh nhân khác không ra ngoài tùy tiện.

"Haiz, muộn vậy rồi còn không yên tĩnh, nếu cứ tiếp tục thì phải gọi cảnh sát sao?"

"Báo cảnh sát cái gì," Một bác sĩ nói: "Bên trong có người biết viện trưởng của chúng ta, cứ mặc kệ đi, nhưng cũng thật quá đáng, một đám người cả nam lẫn nữ lại ức hiếp một người phụ nữ đang bị bệnh, đúng là lợi dụng lúc người khác gặp nguy."

Lam Khâm nhắm mắt lại, ánh sáng lạnh lẽo tràn ra, anh giúp Tang Du chải mái tóc dài rối bù, lưng thẳng tắp rồi bước trên sàn hành lang.

Chú Trần theo sát phía sau, nhận được ánh mắt Lam Khâm, nhìn di động nghiêm túc nói: "Viện trưởng ở đây bảo đảm trong năm phút nữa sẽ có mặt, bên phía chuyển viện cũng không xê xích quá nhiều, xe cấp cứu cũng chuẩn bị xuất phát."

Lam Khâm nhìn đồng hồ treo tường, anh ra hiệu với chú Trần.

Chú Trần chuyển động cổ: "Tiên sinh đừng lo, tôi đã làm tất cả mọi thứ như ngài sắp xếp, cũng biết phải nói gì, tôi sẽ không để ngài gặp phiền phức gì, ngài chỉ cần chăm sóc tốt cho Tang tiểu thư."

Ánh mắt Lam Khâm dừng trên đồng hồ, đếm ngược năm phút.

Kim giây tích tắc qua ba vòng, còn hai phút nữa thì có tiếng chuông điện thoại cố định cách trạm y tá cách đó không xa, hù dọa các y tá ở bên ngoài, có người chạy tới nghe, có người lơ đãng liếc nhìn, để ý tới bóng người thon dài lặng lẽ sau lưng, lại càng hoảng sợ, nghẹn ngào hỏi Lam Khâm: "Anh là ai? Có chuyện gì vậy?"

Môi Lam Khâm lạnh lùng giật giật, trấn an vỗ vỗ Tang Du rồi bước về phía trước.

Như nhận được tín hiệu, chú Trần sải bước tới và nói: "Đừng quan tâm về việc chúng tôi là ai, hãy làm những gì chúng tôi đã nói trên điện thoại, đừng lãng phí thời gian." Nói xong, ông vẫy tay xua đuổi đám đông, bàn tay ấn lên, cửa phòng bệnh két một tiếng mở ra.

Giọng nói ồn ào bên trong lập tức phát ra từ khe hở, không còn thứ che chắn, điếc tai vô cùng ——

"Cuối cùng có ký hay không, còn chần chờ cái gì?!"

"Chồng của chị làm chuyện xấu xa, chúng tôi vẫn để cho chị ở trong nhà lâu như vậy là quá nhân từ rồi, chị đừng có lề mề, tối nay hợp đồng từ bỏ quyền tài sản này chị không thể không ký!"

Người trên giường bệnh ho khan dữ dội, tiếng khóc khe khẽ bất lực nhu hòa bị ngắt quãng: "Nhà là cha mẹ giao cho chị, các em cứ ép chị chết luôn đi, dù sao chị sống cũng sẽ liên lụy Tiểu Ngư!"

"Tang Du?" Người phụ nữ cười mỉa mai: " Lúc trước tôi gọi cho nó nói rằng chị đang ở viện, nó cũng không nói một lời, chị còn trông chờ nó quay về giúp chị sao? Mà kể cả nó trở lại thì có thể làm gì? Một con nhóc tội nghiệp chỉ biết phục dịch cho người khác, lăn lộn hai năm còn có thể lên trời được à ——"

Chưa kịp nói xong, cánh cửa phòng bệnh rung lên "rầm" một tiếng mở ra, ván cửa đập mạnh vào tường.

Trong phòng nhất thời không một tiếng động, đám người chung quanh giường bệnh kinh ngạc ngẩng đầu.

Chú Trần dẫn đầu đi vào, sắc mặt âm trầm, xóa bớt vẻ ôn hòa ngày thường, khí thế mạnh mẽ vô cùng, ông nhìn chung quanh một vòng, sau đó kính cẩn nghiêng người nhường đường: "Tiên sinh, đi chậm lại, cẩn thận đụng phải Tang tiểu thư."

Cả phòng cả nam lẫn nữ ít nhất bảy tám người, đều là người có tuổi, mỗi người thần sắc dữ tợn, nghẹn họng nhìn thiếu niên đứng ở cửa nghênh đón ánh sáng.

Dáng người cao ráo, ăn mặc đẹp đẽ, làn da trong veo như ngọc dưới ánh đèn đơn sơ, đường cong ngũ quan sắc sảo, lông mày hơi cau lại, một đôi mắt dị đồng tuyệt đẹp, thực chất bên trong lại lạnh thấu xương khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Chỉ một ánh mắt thôi cũng đủ để nhận ra là người không cùng thế giới với bọn họ.

"Cậu..." Trong đám người, một người đàn ông trung niên ăn mặc chỉnh tề đứng đó, hai gò má gầy gò giật giật, trong tiềm thức không dám quá càn rỡ đối với Lam Khâm: "Cậu là ai? Đừng tọc mạch, để tôi cho cậu biết, viện trưởng ở đây là bạn của tôi, người bên ngoài cũng không dám tùy tiện tiến vào đâu? Mau cút ra ngoài!"

Lam Khâm tiến vào trong, hoàn toàn coi ông ta như không khí.

"Cậu không nghe thấy tôi nói sao?" Người đàn ông trung niên nuốt nước bọt, buộc phải nhấn mạnh giọng điệu: "Đừng chõ mõm vào!"

Khi Lam Khâm đến gần, thứ trong ngực anh cũng dần dần lộ ra rõ ràng, là một... người?!

Cũng vào lúc này, Tang Du cảm thấy ồn ào, đầu đau như muốn nứt ra, tỉnh lại trong chốc lát, cô không mở mắt mà bám lấy bờ vai của anh, khàn giọng kêu lên: "Khâm Khâm..."

Giọng nói phát ra, tức khắc trong phòng bệnh tĩnh mịch, người phụ nữ gầy yếu trên giường phản ứng đầu tiên, trên tay có dây chuyền dịch vội vàng bò dậy: "Tiểu Ngư?!"

Người đàn ông trung niên tái mặt, muốn đi tới nhấc quần áo che trên người Tang Du ra, Lam Khâm chưa cần động đậy, chú Trần đã nắm lấy cổ tay ông ta hất ra: "Gì đây? Thiếu phu nhân nhà chúng tôi mà ông cũng dám động."

Thiếu phu nhân?

Một cái xưng hô đã thọc tổ ong vò vẽ.

Vẻ mặt của một đám người hoàn toàn thay đổi, vẻ yếu ớt hèn mọn vô tình lộ ra khi đối mặt với Lan Khâm, tất cả ý thức của bọn họ đều dồn vào người anh đang ôm.

Tư thế thân mật như vậy, quan hệ không cần nói cũng biết.

Đùa gì vậy, cô gái nhỏ mà họ chưa thèm ngó tới, lần trước gặp còn thấy cô sử dụng mỹ phẩm rẻ tiền, vậy mà chưa tới một năm đã có thể bám được vào người đàn ông này?!

Đôi mắt Lam Khâm lạnh như băng, ôm Tang Du vững vàng, mặc kệ ồn ào thế nào, anh cúi đầu, dùng môi chạm lên trán để xoa dịu cô.

Lúc này Tang Du vẫn chưa tỉnh, mùi rượu còn nồng nặc, cảm nhận được nụ hôn của Lan Khâm, vùi vào cổ anh, nói không rõ ràng: "Khâm Khâm, về nhà đi... Ồn ào quá... Về nhà ngủ đi..."

Nếu hai chữ vừa rồi họ còn nghi ngờ.

Bây giờ nói xong một câu, tuyệt đối không thể nhầm người nữa.

... Đó thực sự là Tang Du!

"Ai lo chuyện bao đồng, ai là người rảnh rỗi, các người đã nhìn ra chưa?" Chú Trần hừ lạnh một tiếng: "Nhìn xem bây giờ là mấy giờ! Thiếu phu nhân nhà chúng tôi đã sớm mệt mỏi, không chịu được người ngoài quấy rầy, đều tránh ra, đừng chậm trễ bệnh nhân chuyển viện. "

"Cái nơi tồi tàn thế này, mấy người cũng dám đưa bệnh nhân ở đây?" Chú Trần duỗi tay ra, đôi tay như sắt thép muốn tách mấy người ra khỏi giường: "Bệnh nhân lập tức được chuyển đến bệnh viện để kiểm tra, nếu trì hoãn, các người cứ chờ bị kiện đi."

Giọng nói vừa dứt, tiếng bước chân gấp gáp bên ngoài hành lang vang lên đúng lúc, không cho bất cứ kẻ nào có cơ hội nói nhảm.

Viện trưởng mặc chiếc áo blouse trắng xộc xệch dẫn đầu cùng một nhóm bác sĩ vội vã đi tới, lau mồ hôi gật đầu với Lam Khâm rồi xoay người: "Lam tiên sinh, xin lỗi ngài, chúng tôi đến muộn, chúng tôi sẽ đưa bệnh nhân lên xe."

Năm sáu bác sĩ không nói hai lời mở khóa giường bệnh, nhấc bình truyền dịch lên, tạm dừng dụng cụ theo dõi, mẹ Tang Du không biết phải làm sao, lúc đang cuống quít thì bắt gặp ánh mắt của Lam Khâm.

Trong đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị lại có chút nhu hòa dành cho bà.

Người nhát gan như bà mà lại không sợ hãi, bình tĩnh lại ngoài ý muốn, nhìn chằm chằm Tang Du với vẻ quan tâm, Lam Khâm kéo chiếc áo khoác nhỏ xuống, để lộ khuôn mặt đang ngủ đỏ bừng của Tang Du cho bà xem.

Nhìn thấy giường bệnh bị đẩy đi, người đàn ông trung niên cả giận run rẩy kéo viện trưởng lại: "Đây là làm sao? Không phải đã nói ——"

Viện trưởng phất tay áo: "Nói cái gì, ông cũng không nhìn lại xem mình là ai! Đại cổ đông mới đầu tư đó hiểu không? Nơi này sẽ thuộc về ngài ấy trong tương lai đấy!"

Lam Khâm bế Tang Du rồi xoay người, nhàn nhạt đi qua chú Trần.

Chú Trần hiểu, lạnh giọng kết thúc công việc: "Đừng lo, trở về chuẩn bị cho tốt, dù là nhà cửa hay tài sản thừa kế, tiên sinh chúng tôi sẽ theo các người đến cùng."

Bên ngoài bệnh viện, cửa sau một chiếc xe cấp cứu của bệnh viện tư nhân mở rộng ra, nhanh nhẹn sắp xếp bệnh nhân thỏa đáng rồi lái xe đi, chú Trần lái xe theo sát phía sau, đêm khuya đường phố vắng vẻ, hơn mười phút là đến nơi.

Một cuộc kiểm tra được sắp xếp ngay sau khi nhập viện, chú Trần lo lắng cho cơ thể của Lam Khâm, thuyết phục anh ngồi chờ kết quả ở phòng bệnh.

Phòng bệnh đã chuẩn bị trước, đó là một căn phòng sạch sẽ gọn gàng, ngoài giường bệnh còn có một chiếc giường đi kèm, chăn ga gối đệm trắng không tỳ vết.

Hai chân Lam Khâm có chút nặng nề, anh ôm Tang Du đến bên giường, cúi người nhẹ nhàng đặt cô xuống, để đầu cô yên vị trên gối, cánh tay vốn đã cứng ngắc của anh rút ra từng chút một, vẫn linh hoạt thuận thế kéo chăn đắp cho cô, ngồi xuống mép giường, vuốt ve đôi gò má đỏ ửng vì say của cô.

Tang Du mẫn cảm trở mình xoay người nằm nghiêng sang một bên, quyến luyến cầm lấy ngón tay anh, dùng môi chạm nhẹ vào, mơ hồ thầm thì: "Khâm Khâm thơm quá..."

Thơm quá.

Muốn thè lưỡi liếm một chút.

Lam Tần nhìn cô thè đầu lưỡi hồng hào, như một con thú nhỏ dính ở trên tay anh, dịu dàng khẽ liếm, cọ cọ rồi thỏa mãn áp mặt vào.

Tiểu Ngư...

Lồng ngực Lam Khâm run lên, đầu ngón tay nóng ẩm, anh cố khống chế hô hấp, cong môi, âm thầm lẩm bẩm.

Anh không để em mất mặt đâu, ngoan ngủ đi.