Editor: Halley
Tống Tịnh gấp không chờ nổi rót cho chính mình một ly, uống xong mi mắt lập tức cong cong, “Uống ngon thật.”
Thiên Mã lộ ra chút ý cười: Trong thời gian uống rượu không được làm việc. Uống rượu của nó lên thì phải ở đạo quan ngốc ngốc thật tốt.
Trên thực tế, đạo quan rất thanh tịnh, căn bản không ai tìm cô. Mỗi ngày Tống Tịnh đều tĩnh tâm, cân nhắc nhiều nhất chính là hôm nay ăn cái gì.
Nhoáng một ngày đã mười ngày trôi qua, hôm nay, rốt cuộc cũng có người tới cửa.
Người đến là Lâm Nguyên, chỉ thấy hắn lo lắng sốt ruột nói, “Tán nhân, Thanh Huyền Tông như vậy là không được a, một chút nhân khí cũng không có! Nếu không để tôi giúp cô kéo thêm khách hàng nha?”
Tống Tịnh: “...”
“Không cần.” Cô lạnh nhạt nói.
Cùng thời gian đó, trong lòng lại suy nghĩ, đại đa số thời gian đều thanh tu trong đạo quan, ngẫu nhiên sẽ tiếp nhận một vài công việc, nhẹ nhàng lại vui sướng. Cuộc sống vô cùng tốt đẹp, sao phải nghĩ kiếm nhiều khách làm gì?
“Thời điểm Tuệ Minh đại sư còn ở đây, mỗi ngày đều có hai mươi ba mươi người cầu kiến! Mà hiện tại...” Lâm Nguyên thao thao nói, không nhịn được lắc lắc đầu thở dài.
Trong lòng Tống Tịnh thầm nói, đâu chỉ hai ba mươi người, thời điểm nhiều nhất cũng chừng năm mươi người kéo đến đây thăm hỏi! Công việc vừa mới kết thúc còn chưa kịp về đạp quan uống ngụm trà thì nửa đường lại bị người ta túm đi rồi!
Cô không chỉ một lần hoài nghi, sư phụ là bởi vì làm lụng vất vả quá độ mới có thể ra cửa du lịch, đây là đi tránh đầu gió đi?
Vết xe đổ còn ở trước mắt, cô làm sao có thể làm theo?
Thanh âm Tống Tịnh mờ mịt, biểu tình hờ hững, “Danh lợi trên thế gian đối với ta đều là hư không. Mọi việc chỉ chú ý duyên phận, cưỡng cầu không được.”
Ngụ ý là, có khách nhân cầu đến cửa, đó chính là có duyên, giúp một tay cũng đúng. Không ai tìm tới, vậy chỉ có thể nói một tiếng duyên mỏng.
Lâm Nguyên nhất thời nghẹn họng.
Ở phương diện nào đó, hắn cảm thấy tán nhân thật sự có bản lĩnh, so với nhiều người lợi hại hơn nhiều, theo lý nên đạt được danh vọng tương xứng với thực lực.
Về phương diện khác, hắn lại cảm thấy phẩm hạnh của tán nhân cao khiết, không quan tâm đến ngoại vật, cùng với mấy đồ đê tiện cướp tiền bên ngoài kia là không giống nhau!
Hai loại ý niệm tương phản quay cuồng trong đầu, rối rắm khiến cả khuôn mặt hắn đều nhăn nhó.
Càng quan trọng hơn là Thanh Huyền Tông không phụng hương khói, không thu tiền dầu mè. Nếu không có khách hàng vậy tán nhân có thể không có tiền ăn cơm hay không?
May mắn Lâm Nguyên không đem câu này nói ra, nếu hắn mở miệng, Tống Tịnh nhất định sẽ nói cho hắn, “Ngươi suy nghĩ nhiều.”
Không nói đến thù lao phong phú đã đủ để chi tiêu thì cho dù thật sự không có tiền, ở sau núi còn có gấu trúc tinh yêu làm ruộng, mỗi ngày đều nhớ thương muốn nuôi cô.
“Thanh Huyền Tông là nơi thanh tịnh, nếu không có chuyện gì mời khách nhân trở về đi.” Tống Tịnh tỏ ra xa cách.
Lâm Nguyên: “...”
Làm một người xây dựng sự nghiệp, hắn thật sự không có thói quen an cư ở trong một góc, bộ dáng như không màng danh lợi.
Hắn hận sắt không rèn thành thép, tán nhân không muốn, chẳng lẽ hắn còn có thể mạnh mẽ lôi kéo người ta nổi danh sao?
Bỗng nhiên, thần sắc Tống Tịnh vừa động, cất cao giọng nói, “Khách nhân mời đến chủ điện.”
Bước đi vội vàng, không bao lâu một vị đàn ông trung niên xuất hiện trước cửa chủ điện, ôn hòa dò hỏi, “Xin hỏi vị nào là đạo trưởng Thanh Huyền Tông?”
“Là tôi.” Tống Tịnh chậm rãi mở miệng.
“Chào ngài, khách sạn Thế Kỷ của Chu tổng đêm nay bảy giờ mở tiệc, mời ngài đến tham gia, làm ơn vui lòng hãy nhận cho.”
Người nọ cung kính mà đưa ra thư mời.
Khách sạn Thế Kỷ? Chu tổng? Tống Tịnh hơi cân nhắc, rất nhanh liền nhớ lại là khách của sư phụ, đã từng mấy lần đến đây bái phỏng.
“Xác định là đạo trưởng Thanh Huyền Tông, không phải là mời Tuệ Minh đại sư Thanh Huyền Tông?” Tống Tịnh đánh giá, thư mời rất có thể không phải cho cô, đi cũng là xấu hổ.
Ai ngờ đối phương nghiêm mặt nói, “Nữ quan (nữ đạo sĩ) nói đùa rồi. Tuệ Minh đạo sư rời quan đã lâu, phong thư này đương nhiên không phải đưa cho hắn.”
Nói vậy đây là muốn cô đi sao? Tống Tịnh có chút do dự.
Ánh mắt của Lâm Nguyên nóng cháy, trong mắt phảng phất như có ngôi sao lập lòe.
Hiện tại cũng không có việc gì, Tống Tịnh gật đầu đồng ý, “Nói cho Chu tổng, tôi sẽ đến đúng giờ.”
“Được.”
Người mới vừa đi, Lâm Nguyên liền lắp bắp nói, “Tán nhân, yến hội đêm nay, ta có thể đi theo mở rộng kiến thức hay không nha?”
“Chu tổng không có việc gì không đăng tam bảo điện, chỉ sợ yến này không đơn giản là yến.” Tống Tịnh tùy tay đem thư mời ném ở trên bàn, “Nếu ngươi đi, có khả năng sẽ chọc thêm phiền toái.”
“Đi bên cạnh tán nhân người, tôi không sợ gì cả!” Lâm Nguyên nói lời hay vô cùng khí phách.
Tống Tịnh buồn bực, “Ngươi thật sự muốn đi?”
Lâm Nguyên nghiêm mặt, lời lẽ chính đáng nói, “Lúc trước tán nhân đã giúp tôi, chỉ là tiền tài không có cách nào biểu đạt nội tâm cảm kích sâu thế nào! Hiện giờ Thanh Huyền Tông người đơn bạc, cái khác tôi không giúp được gì nhưng mà đi tiên phong tôi vẫn có thể.”
Tống Tịnh nháy mắt không nói gì, cái này nói lên cái gì?
Tông môn ít người thì thế nào? Chẳng lẽ một tá người thì mới là bình thường à?
Xem ai không vừa mắt thì chính là đem người ấn trên mặt đất mà cọ xát.
Chẳng qua... Nếu chính mắt thấy cảnh tượng trừ yêu, hắn có thể từ bỏ tới đạo quan đưa tin hay không?
“Được rồi, ngươi muốn đi thì cùng nhau đi.” Tống Tịnh thỏa hiệp.
“Cảm ơn tán nhân!” Lâm Nguyên vui mừng hớn hở nói.
Từ sau khi thấy quỷ, hắn liền đối với mấy chuyện thần quái vô cùng có hứng thú. Hiện giờ có cơ hội đương nhiên là không chịu bỏ lỡ.
Mặt khác, hắn cũng không phải nhất thời nổi tính chui đầu vào. Không nói tới có Vô Trần tán nhân đồng hành mà trong túi hắn còn có mười la bùa bình an. Bạn đang đọc truyện tại == TRUMtr uyen. мE ==
Trong truyền thuyết miêu tinh thành tinh mới có chín cái mạng, hắn đây chính là nam nhân lúc nào cũng có mười tấm lá bùa trong người!
Lâm Nguyên hào khí vạn trượng, càng thêm chờ mong buổi yến tiệc đêm nay.
**
Buổi tối, hai người đúng giờ tới biệt thự. Sau khi đưa ra thư mời, có một người đưa bọn họ vào nhà.
Tiến vào đại sảnh, Lâm Nguyên phát hiện bên trong cực kỳ náo nhiệt. Vài người mặc một thân áo đạo sĩ, trên đầu búi tóc. Bọn họ hoặc nâng chén với nhau hoặc một mình ngồi một bên nhắm mắt dưỡng thần, biểu tình cao ngạo.
“Nhiều đạo sĩ như vậy sao?” Lâm Nguyên thấp giọng kinh hô, thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi.
Tống Tịnh tùy ý nhìn lướt qua, trong lòng đã sớm so đo, “Các môn phái thủ đoạn không giống nhau, khi thi triển thần thông kỵ bên người có người quấy rầy. Bình thường, cố chủ chỉ mời một tông môn ra tay. Chờ xác định xử lý không được mới có thể đi mời người khác. Hiện tại trong đại sảnh này có ít nhất cũng bảy tám tông môn, xem ra vấn đề thật sự khó giải quyết.”
“Vấn đề lớn!” Lâm Nguyên hưng phấn không thôi, nhịn không được duỗi cổ nhìn khắp nơi.
Chỉ thấy cách đó không xa có một vi lão giả đang đứng, dáng người hắn thon gầy, tinh thần sáng láng còn có một bộ râu hoa râm, thật sự là tiên phong đạo cốt, trích tiên hạ phàm.
Lại nhìn bên trái, thêm một vị lão nhân hạc có dung nhan giống nhau, tinh thần phấn chấn. Hắn mặc đạo phục hình như là đã được thiết kế qua, vừa không có to rộng lại có thể lâng lâng trong gió, thoạt nhìn mười phần tiên khí.
... Từ từ! Lâm Nguyên nhạy bén nhìn ra được chỗ nào không thích hợp lắm.
Hắn chớp chớp mắt, nhỏ giọng hỏi, “Mấy đạo trưởng này hình như tuổi tác đều rất lớn a!”
Phóng mắt nhìn lại, đều trẻ như ba mươi bốn mươi. Tuổi nhỏ cũng có, nhưng vừa thấy chắc chắn là độ đệ cùng đến mở rộng kiến thức, thuận tiện phụ trách xuống tay đánh mấy cái.
Tống Tịnh tập mãi thành thói quen, “Tuổi không lớn, cố chủ nào dám dùng? Rất nhiều người sẽ cho rằng, chức nghiệp đạo sĩ này càng già thì càng lợi hại.”
Lâm Nguyên xem xét tán nhân bảo dưỡng vô cùng tốt, gương mặt như trẻ con, không nhịn được chua xót muốn khóc, “Mặc kệ là chủ tiệc vì sao muốn mời ngài đến thì chúng ta hẳn là không có cơ hội.”
Tống Tịnh nhấp một ngụm trà, “Cũng không nhất định.”
Tinh thần Lâm Nguyên run lên, “Ý của tán nhân là?”
“Ăn trước.” Tống Tịnh không nói tỉ mỉ mà lựa chọn tránh qua chủ đề khác.
Lâm Nguyên hơi thất vọng. Chẳng qua lại nghĩ, tới cũng tới rồi nhất thời không cần vội, liền tạm thời đem nghi ngờ ném ra sau đầu.
Người phục vụ đan xen lui tới, thức ăn, đồ uống không ngừng được mang lên giá. Rất nhiều người vội vàng hàn huyên giao lưu, không rảnh ăn uống gì. Tống Tịnh ngược lại trấn định tự nhiên, cầm lấy điểm tâm, cắn một miếng bánh kem, thỉnh thoảng lại uống một ngụm trà.
Lâm Nguyên đứng một bên, trong lòng nói thầm, nếu so ăn uống, bọn họ chắc chắn thắng khong hề nghi ngờ.
“Vị đạo hữu này nhìn hơi lạ mắt, xin hỏi theo ai làm thầy?” Trong lúc lơ đãng, có người đi tới đáp lời.
“Môn nhân Thanh Huyền Tông, sư phụ là Tuệ Minh đạo trưởng.” Tống Tịnh nói.
Nghe thấy mấy chữ “Thanh Huyền Tông”, “Tuệ Minh đạo trưởng”, biểu tình người nọ cứng đờ, ánh mắt theo bản năng hiện lên tràn ngập băn khoăn.
“Trước mắt sư phụ đã ra ngoài vân du, cho nên ta đến tham dự.” Tống Tịnh vô cùng hiểu rõ ánh mắt của đối phương đại biểu cái gì bởi vậy liền chủ động giải thích.
“Thì ra là thế.” Người nọ rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, vừa nói vừa rời khỏi nơi hoạt động ồn ào.
“Làm gì thế? Không phải hắn chủ động đến đây chào hỏi sao?” Lâm Nguyên hết sức khó hiểu.
“Hắn từng là bại tướng dưới tay sư phụ, không chạy nhanh chẳng lẽ ngốc ở nơi này tự tìm phiền phức cho mình à?” Tống Tịnh hỏi lại.
Nghe vậy, Lâm Nguyên không khỏi phát ra từ nội tâm mà cảm khái nói, “Tuệ Minh đại sư thật sự là thần nhân!”
Chẳng những vẽ bùa, bắt yêu lợi hại àm ngay cả năng lực hấp dẫn thù hận đều là chuẩn cmnr.
Tống Tịnh đang muốn nói chuyện, không ngờ phía sau truyền đến một tiếng hừ lạnh, “Bảo vệ cửa cũng không nhìn cho rõ, tùy tiện người nào cũng có thể bỏ vào?”
Theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy người nói chuyện gầy như cây trúc, trên mặt tràn đầy khắc nghiệt.
Tống Tịnh nhìn người nọ, gật gật đầu, phụ họa nói, “Đúng là một chút cũng không nhìn rõ.”
Ý của đối phương là, bảo vệ có mắt không tròng, thế mà để một tiểu cô nương vào đây.
Mà Tống tịnh ra vẻ không biết, phản bác đối phương, ngươi cũng không nên đi vào.
Người nọ tức cười, hùng hổ dọa người, “Đừng xả đông xả tây! Ngươi mới bao tuổi liền chạy đến đây bắt yêu trảo quỷ.”
“Học vô tiền hậu. Thời điểm xuất sư, sư phụ không hỏi tuổi, chỉ khảo nghiệm bản lĩnh.” Tống Tịnh lạnh nhạt trả lời, “Đại khái vị đây chỉ nhìn tuổi để phán định tiêu chuẩn mà quyết định được xuất sư hay không, bổn phái tự thẹn không bằng.”
Mọi người ở đây, Tống Tịnh là trẻ tuổi nhất lại là nữ đạo sĩ duy nhất, bởi vậy có không ít người cố ý vô tình mà chú ý đến cô.
Nghe thấy cô nói “Lấy tuổi để phán định tiêu chuẩn, quyết định xuất sư hay không”, mọi người lập tức cười vang.
“Ngươi chờ đó cho ta!” Sắc mặt người nọ lập tức khó coi. Hắn cúi đầu đi nhanh, chỉ trong chốc lát liền biến mất ở trong đám người.
Lâm Nguyên nhìn theo bóng người nọ đi xa, biểu tình khó có thể miêu tả, “Đầu hắn có phải là có vấn đề về hay không?”
“Nơi nào có vấn đề, rõ ràng là tự tìm ngược.” Tống Tịnh rũ mắt, bình tĩnh nói, “Trên tay sư phụ ta ăn mệt qua liền muốn thông qua ta gây khó dễ, nói ra cũng không sợ làm người ta chê cười.”
Lâm Nguyên mở to hai mắt, tựa hồ rất kinh ngạc, còn có thao tác này? Đánh không lại sư phụ liền nhân cơ hội khi dễ tiểu đệ tử, này cũng quá không biết hổ.
Tống Tịnh nói thầm, cái này thì tính là gì? Càng vô sĩ hơn nữa cũng không phải chưa thấy qua.
***
Tác gải có lời muốn nói: Vì cái gì có người ở đây đoán cp? Ngày đầu tiên khai văn, cp liền xác minh viết ở trên văn án cùng vai chính...