Yêu Quái Đô Thị

Chương 3: Trừ hại




Editor: Halley

“Ta chưa thấy qua, chẳng lẽ ngươi đã thấy qua?” Lâm Quốc Húc cảm thấy buồn cười.

Ai ngờ Lâm Nguyên gật gật đầu, “Con còn thực sự thấy qua.”

“Vào kỳ nghỉ hè lớp mười hai năm đó, bạn bè hẹn con đi nhà ma, nói là thử ai gan to để chúc mừng trưởng thành. Con không tin trên thế giới này tồn tại ma quỷ cho nên đi theo.”

“Quá trình tham quan rất nhàm chán, giống như chỉ tùy tiện đi dạo một vòng. Nhưng mà lúc trở về, con phát hiện mình có gì đó không thích hợp. Rõ ràng ngủ trên ghế sô pha nhưng tỉnh lại thì ngồi trước trước bàn sách. Ngẫu nhiên ngồi ở ghế sau xe chợp mắt khi tỉnh lại ngồi trên ghế dài ở trên đường phố.”

“Những chuyện tương tự như thế còn rất nhiều, giống như trong lúc ngủ đông lại có người vụng trộm điều khiển thân thể của con.”

“Từ lúc bắt đầu con cũng xem mấy chuyện yêu quái ma quỷ đều là lời nói vô căn cứ, nhưng mấy người bạn của con tất cả đều xuất hiện những chuyện tương tự như thế.”

“Có người nói, ở trong Thanh Huyền Tông có cao nhân, chuyên xử lý mấy chuyện kinh dị. Con cũng bán tính bán nghi đi theo.”

“Trong Đạo quán Tuệ Minh đại sư cho phù để trừ tà, lại cho thêm một tấm phù Trấn Hồn, kết quả lúc ban đêm thì mọi thứ khôi phục bình thường.”

Nói đến đây, Lâm Nguyên ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh mang theo sự sắc bén, “Con cũng hy vọng có thể dùng khoa học để giải thích những hiện tượng quái dị này nhưng đáng tiếc nó không làm được.”

“Ngươi bị lừa rồi!” Lâm Quốc Húc lời thề son sắt, “Những người kia biết ngươi gia thế tốt cho nên cố ý liên thủ lừa gạt ngươi!”

“Từ trước đến nay, gạt người là muốn lừa tiền, có thể là do Thanh Huyền Tông không yêu cầu tín đồ quyên tiền.” Lâm Nguyên suy nghĩ rõ ràng, “Cho dù con có chủ động đề nghị thì bọn họ cũng sẽ cự tuyệt.”

“Ngươi mua phù, tìm bọn họ giúp đỡ chẳng lẽ miễn phí?”

“Có thể mời bọn họ xuất thủ thì phiền phức hoàn toàn được giải quyết. Những tấm phù đó người không để vào mắt nhưng mà nó đã cứu con hai lần.”

“Nói không chừng là muốn dụ ngươi vào tròng bèn lập đi lập lại để bắt chẹt ngươi.”

“Làm sao có thể? Bọn họ muốn tiền thì vẽ thêm nhiều tấm phù là được cần gì phải dọa dẫm!”

Hai người mỗi người một ý, ngươi một câu ta một câu tranh luận, cuối cùng không ai thuyết phục được ai.

Trong lòng Lâm Nguyên tràn đầy cảm giác bất lực, miệng lẩm bẩm, “Thành kiến quá sâu!” Sau đó tránh ra chạy về phòng.

“Ngu không ai bằng.” Lâm Quốc Húc nắm chặt tay, hung ác gõ mặt bàn, đối với thằng oắt con không nghe lời tràn ngập sự thất vọng.

**

Sáng sớm hôm sau, Lâm Nguyên đúng giờ chạy tới Đạo quan. Lúc hắn đến chủ điện, Tống Tịnh đã ngồi chờ trong phòng.

“Khách nhân mời ngồi.”

Lâm Nguyên nghe lời ngồi xuống, trà cũng chưa uống, không kịp chờ đặt câu hỏi, “Thế nào? Có biết cái gì đang tác quái không? Có thể giải quyết không? Có cần chuẩn bị gì hay không?”

“Trả lời vấn đề của tôi trước. Tôi cần xác nhận một số chuyện.” Tống Tịnh vuốt vuốt chén trà, con ngươi trong suốt nhìn vào hư không.

“Ớ...” Lâm Nguyên ngượng ngùng cười cười, “Cô hỏi đi.”

“Nghe nói mười tám năm trước vợ chồng Lâm Quốc Húc bị cuốn vào một vụ tai nạn xe cộ liên hoàn. Mẹ của ngài tử vong tại chỗ, cha ngài được đưa đi cấp cứu nằm trong phòng bệnh hơn ba tháng, sau đó mới tỉnh lại?” Tống Tịnh hỏi.

“Phải.”

“Trong lúc Lâm Quốc Húc tiên sinh nằm đó, người em trai ruột là Lâm Quốc Đống tiên sinh từng nhúng tay vào chuyện của công ty, dự định thừa cơ nuốt trọn xí nghiệp Lâm thị. Lời đồn này có thật hay không?”

Lâm Nguyên thành thật trả lời, “Mười tám năm trước tôi mới mười sáu tuổi, rất nhiều chuyện đã không còn nhớ rõ. Theo tôi biết thì chuyện này không sai. Còn trong đó có ẩn tình gì khác thì tôi không rõ ràng.”

“Lâm Quốc Húc tiên sinh sau khi tỉnh dậy đã nổi trận lôi đình dùng thủ đoạn đuổi em trai ruột ra khỏi công ty. Về sau còn khắp nơi chèn ép làm hắn chuyện gì cũng không thuận lợi...”

“Chờ một chút!” Lâm Nguyên một mặt mộng bức, “Sự cố này ước chừng xảy ra từ nửa tháng trước, sao cô...”

Hắn vốn muốn hỏi, sao cô cứ một mực lật lại chuyện mười mấy năm trước. Lời còn còn chưa nói hết, hắn giật cả mình, kịp phản ứng lại, “Chẳng lẽ là bác của tôi làm ra? Bởi vì bị chèn ép quá lâu nên trong lòng có bất mãn?”

Sắc mặt Tống Tịnh bình tĩnh, “Nửa tháng trước, Lâm Quốc Húc tiên sinh từng nhận một phần lễ vật. Cái đồng hồ kia rất nổi tiếng, kiểu dáng gọn gàng hào phóng. Nghe nói ông vô cùng yêu thích, mỗi ngày đều đeo trên tay.”

“Ôi đệt! Nó có vấn đề à?” Lâm Nguyên bỗng nhiên đứng dậy, biểu lộ trên mặt vừa sợ vừa giận.

Nhớ lại lần nói chuyện đó, trong nháy mắt hắn nối tất cả manh mối lại với nhau, “Sở dĩ liên tiếp xảy ra bất trắc là bở vì cha tôi mang theo cái đồng hồ kia. Mà cái đồng hồ đó cũng không phải vô cớ được đưa đến tay cha tôi mà là bác ấy đã vụng trộm động tay chân.”

“Đáp đúng rồi.” Ngón trỏ Tống Tịnh vuốt mặt chén, thấp giọng nói, “Bên trong đó có một con ác quỷ, âm hiểm xảo trá, từng phút từng giây chuẩn bị mà giết người.”

“Nó cố ý ngụy trang tập kích thành ngoài ý muốn là vì tránh để cho người chú ý, còn để phòng bị đạo sĩ để mắt tới.”

“Chẳng qua thật tiếc, hôm qua vừa gặp mặt tại phòng khách, tôi đã phát hiện ra sự tồn tại của nó.”

“Nếu như tối qua đã biết ác quỷ ở đâu, vì sao không diệt trừ nó luôn?” Lâm Nguyên khó có thể tin.

“Tôi đã nói qua, có một số việc cần phải xác nhận.” Tống Tịnh hơi xúc động, “Từ lần đầu tiên gặp nhau, cùng một câu mà phải nói nhiều lần, ngài mới nhớ được.”

Ví dụ như “Không biết ngày về', ví dụ như “Có việc cần phải xác nhận”.

Lâm Nguyên: “...”

Hắn nghe thấy cũng nhớ kỹ, chỉ là không hiểu rõ tại sao lại vẽ vời thêm chuyện. Ác quỷ dù thế nào cũng không thể nuôi trong nhà, diệt trừ còn không phải xong việc sao? Rốt cuộc là muốn xác nhận cái gì?

“Tóm lại có thể diệt trừ là tốt rồi.” Lâm Nguyên nghĩ thầm, tới tới lui lui giày vò nửa tháng, cũng không gấp, thêm một ngày vậy.

Tán nhân vẽ phù dùng tốt, thế nên nói cái gì cũng đúng. Chỉ cần không bỏ giữa chừng, mọi chuyện đều dễ thương lượng.

“Từ lần gặp mặt hôm qua, nhìn tình huống có thể thấy Lâm Quốc Húc tiên sinh không tin vào phù chú Đạo gia. Khoảng thời gian này Lâm Nguyên tiên sinh bận rộn khắp nơi hẳn là quan tâm rất nhiều phải không?”

“Còn không phải thế!” Nói đến chuyện này, Lâm Nguyên một bụng chua chát, “Vì muốn cầu kiến Tuệ Minh đại sư mà mỗi ngày mặc mưa gió chạy tới Thanh Huyền Tông, tôi dễ dàng sao?”

Hắn còn sai người nghe ngóng khắp nơi, có đạo sĩ nào bắt yêu đáng tin cậy không. Tính ra hắn đã bị lừa bốn năm lần rồi đó!

Chỉ là lời này không dễ nói ra trước mặt tán nhân, Lâm Nguyên tự động bỏ qua, tiếp tục kể khổ, “Ngược lại ông ấy thì tốt rồi, không nghe, không tin, cứ khăng khăng trên đời không có yêu quái, sống chết không chịu mở mắt ra nhìn thế giới.”

“Bình thường khi giáo dục tôi còn nói rằng đối với lĩnh vực mà mình không biết trong lòng sẽ có kính sợ. Kết quả tới ông ấy thì hoàn toàn không giống như thế!”

“Nói không chừng sau khi chuyện này kết thúc, ông ấy còn tưởng rằng chuyện này là dựa vào ông ấy tự mình giải quyết.”

Lâm Nguyên càng nói trong lòng càng chua xót.

“Cho dù ông ta không hiểu lòng của anh, anh vẫn muốn cứu ông ta sao?” Tống Tịnh hơi cảm động.

“Nếu không thì sao? Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn ông ấy xảy ra chuyện ư?” Lâm Nguyên hỏi lại.

Tống Tịnh nhắm mắt như cam chịu, không tiếp tục lên tiếng.

Do dự một hồi, Lâm Nguyên không nhịn được nói tốt cho cha ruột mình, “Mặc dù ông ấy thường xuyên xụ mặt nói chuyện nhưng kỳ thật ông ấy rất tốt. Một người vừa làm cha vừa làm mẹ, tân tân khổ khổ nuôi tôi lớn.”

“Nếu như trước kia, cho dù ông ấy không thích người nào đó, ông ấy cũng sẽ không mở miệng nói đối phương cút đi.”

“Gần đây...Liên tiếp xảy ra chuyện, dần dần tạo thành áp lực, khi nói chuyện mới không khách khí như vậy.”

Tống Tịnh nâng chén trà, nhẹ nhàng nhấp miệng, “Thì ra là thế, tôi hiểu rồi.”

**

Màn cửa khép kín, không lộ một tia nắng. Trong phòng cực kỳ lờ mờ, cũng không bật đèn.

Lâm Quốc Húc tê liệt ngồi trên ghế, hai tay nắm chặt thành quyền, trên mặt hiện lên giãy giụa, do dự.

Cửa phòng “cạch” một tiếng mở ra, hắn như chim sợ cành cong đứng lên, cảnh giác hỏi, “Ai?”

“Tôi được Lâm Nguyên tiên sinh nhờ vả tới trừ ác quỷ.” Tống Tịnh không nhanh không chậm tiến vào phòng, thuận tay khép cửa lại.

“Không cần! Chỗ chúng tôi không có ma!” Lâm Quốc Húc trả lời không chút suy nghĩ.

“Trong mắt của tôi, nơi này chẳng những có quỷ mà lại không chỉ một con.” Tống Tịnh chặn cửa, sắc mặt trấn định.

Nghe vậy mí mắt Lâm Quốc Húc chợt nhảy, toàn thân run lên.

“Tôi đây cũng không muốn nói nhiều.” Tống Tịnh bước tới tiếp cận, chuẩn bị làm việc.

Lâm Quốc Húc cơ hồ run như cái sàng. Đột nhiên hắn bộc phát gầm thét nói, “Trừ Lâm Quốc Húc bảo ta nuôi con trai, cái gì ta cũng không làm! Tại sao ngươi cứ không chịu bỏ qua cho ta!”

“Ta là chuyên trừ ác quỷ...” Không chờ cô giải thích xong, lời thô lỗ bị đánh gãy.

“Lâm Quốc Húc bị thương nặng trong vụ tai nạn xe cộ, biết mình sống không được bao lâu nữa, chính miệng giao phó con trai cho ta!”

“Nghiêm túc mà nói, ta mới là người bị lừa gạt! Cứ như vậy mơ mơ hồ hồ gia hạn khế ước, đáp ứng che chở cho Lâm Nguyên thẳng tới lúc hắn đủ ba mươi tuổi.”

“Lâm Quốc Húc coi ta như một món đồ! Ỷ vào mình trời sinh có đôi mắt âm dương, lại có chút bản lĩnh liền bắt nạt quỷ mới chưa hiểu chuyện như ta, dăm ba câu liền lừa gạt ta!”

“Mẹ! Vụ tai nạn xe cộ đó là do em trai ruột hắn sắp xếp, liên quan cái rắm gì đến ta? Sau khi ông ta chết, Lâm Nguyên sống sót có thể trở thành trẻ mồ côi thì cũng có liên quan gì tới ta? Hết lần này tới lần khác ký xong khế ước, có muốn đổi ý cũng không có cách nào...”

“Lâm Quốc Húc” đại khái cảm thấy chuyện này không thể tránh được, nói chuyện bừa bãi, thỉnh thoảng lại tức giận văng tục, cảm xúc vô cùng kích động.

“Đứa nhỏ Lâm Nguyên kia cùng cha ruột hắn đúng là cùng một dạng! Lúc thì ném phù chú Đạo gia vào ta, lúc thì đem đạo sĩ lợi hại về, đây mẹ nó là rất sợ không đánh chết ta à??”

“Ta nói, ta tới là để trừ ác quỷ.” Âm lượng Tống Tịnh không lớn, lại thần kỳ có thể che giấu đối phương, “Ngươi không phải là ác quỷ, tại sao lại sợ?”

“Lâm Quốc Húc”: “...”

Ai biết tên gia hỏa này có mua một tặng một hay không, một lần liền diệt luôn hai con?

“Lấy đồng hồ trên tay ngươi xuống.” Tống Tịnh ra hiệu, “Ác quỷ muốn lấy mạng ngươi đang nấp ở trong đó.”

“Lâm Quốc Húc lập tức đổi sắc mặt, vội vàng ném ra như ném một củ khoai lang bỏng tay.

Cùng lúc đó, trên đồng hồ hiện ra một luồng khí đen Quỷ Ảnh. Miệng nó đầy răng nanh làm bộ như muốn lao vào.

Nói thì chậm mà xảy ra rất nhanh, Tống Tịnh cắn ngón trỏ, nhanh chóng vẽ vào hư không.

Vài giây ngắn ngủi, Phù Văn tự hình thành. Nó giống như mọc ra mắt thẳng hướng luồng khí đen Quỷ Ảnh gào thét mà đi.

Tiếng thét chói tai vang lên, thỉnh thoảng lại xen lẫn tiếng sấm, rất nhanh ác quỷ hòa tan cùng hư không.

Lôi phù có thể nổ chết ác quỷ chắc chắn cũng có thể đánh nó thành tro. Nghĩ đến đây, chân tay “Lâm Quốc Húc” không khỏi nhũn ra, ngồi bịch xuống đất.

“Không cần run, không đánh ngươi.” Thanh âm Tống Tịnh giòn tan nói.

“Lâm Quốc Húc” mím môi, nói lại, “Cách xa ta một chút!!”

Tống Tịnh nghe lời lui về sau, thẳng tới lúc lưng tựa vào vách tường không thể lui nữa mới nói, “Ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”

“Bản thân Lâm Nguyên mười tám năm trước đã chết, là bị em trai ruột hắn hại chết. Hắn nói tân quỷ không có thân xác nên không thể bảo vệ được con trai hắn, chỉ thị ta chờ sau khi hắn chết thì phủ thêm lớp da của hắn, dùng thân phận của hắn mà sống.” “Lâm Quốc Húc” nói một hơi không ngừng, không kịp chờ muốn tiễn tên ôn thần này đi.

**

“Lâm Quốc Húc” (Ôm mình run lẩy bẩy): Trên thế giới này không có ma! Không có! Cho nên muốn dùng khoa học để giải quyết vấn đề! Quan trọng nhất là cự tuyệt bất kỳ đạo sĩ gì vào trong nhà!! (Từ trong linh hồn gào thét)