Yêu Quái Đô Thị

Chương 1: Ngoài ý muốn




Editor: Halley

Hương trà mờ mịt làm ánh mắt cũng mơ hồ đi.

Trong chủ điện Thanh Huyền Tông, một thiếu nữ ngồi ở phía trên đang lạnh nhạt uống trà. Nàng mặc một chiếc đạo bào màu trắng, mái tóc dài dùng một cây trâm đơn giản xắn thành búi tóc. Làn da trắng tinh tế, dung nhan xinh đẹp, khí chất không hề tầm thường.

Đột nhiên trên mặt nàng khẽ động, cao giọng nói, “Mời khách nhân đến chủ điện.”

Vội vàng đi ra, không bao lâu sau, một vị nam nhân trẻ tuổi tầm hai mươi ba hai mươi bốn xuất hiện tại cửa chủ điện.

Đem ra một chén trà mới, thanh âm của thiếu nữ vang lên vô cùng êm tai, “Mời Lâm tiên sinh ngồi.”

Nam nhân trẻ tuổi họ Lâm, tên Lâm Nguyên, là khách quen của Thanh Huyền Tông.

Nam nhân theo lời ngồi xuống, thuận thế nâng chén trà nhấp một hớp. Sau đó ngẩng đầu, trên mặt tràn đầy mong đợi hỏi, “Tiểu cô nương, Tuệ Minh đại sư đã trở vè rồi sao?”

Thiếu nữ nghiêm túc đáp, “Sư phụ đi ra ngoài dạo chơi, không biết ngày về.”

Lại là câu trả lời này, Lâm Nguyên nhinn không được nhụt chí.

Đã gần một tuần rồi, mỗi ngày đúng giờ hắn đều đến Huyền Thanh Tông hóng tin, so với đi đánh yêu còn chịu khó hơn! Đáng tiếc, một vấn đề hỏi qua vô số lần, đáp án nhận được trước giờ chỉ một câu ---- “Không biết ngày về.”

Trầm mặc hồi lâu, hắn chậm rãi mở miệng, “Dùng điện thoại liên hệ, nói không chừng...”

“Sư phụ không dùng điện thoại.”

“Dùng bồ câu đưa tin?”

Thiếu nữ gác lại chén trà, không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu.

Lâm Nguyên thất vọng không thôi.

“Thanh Huyền Tông không phụng hương hỏa, không tiếp đãi tục khách. Nếu như không có chuyện gì khác, khách nhân mời về cho.” Vẻ mặt thiếu nữ vô cùng xa cách.

Lâm Nguyên đứng lên, thức thời đáp, “Đã làm phiền, ngày khác lại tới thăm.”

Trong lòng thiếu nữ gào thét một trận, nếu như nàng đoán không sai, “Ngày khác” trong miệng người này rất có thể là ngày mai.

Biết được sư phụ đi xa nhà, phần lớn khách nhân tới cửa xin giúp đỡ hầu hết sẽ nghĩ biện pháp khác.

Ngẫu nhiên cũng sẽ có một vài người cố chấp, chạy hai ba lần, không tìm thấy người sẽ từ bỏ. Duy chỉ có Lâm Nguyên này không ngừng kiên trì, không ngừng bền bỉ.

“Khách nhân gặp phiền toái gì? Không ngại có thể nói cho ta nghe một chút chứ?” Thiếu nữ xoay chuyển lời nói.

Nghe vậy, Lâm Nguyên vui mừng.

Không phải hắn cảm thấy cô nương không giúp đỡ được gì mà là tính toán, lúc trước Tuệ Minh đại sư rời đi không chừng lưu lại phương thức liên lạc bí mật nào đó. Nếu không vạn bất đắc dĩ thì không thể tùy tiện sử dụng phương thức kia.

Nếu như nói rõ mức độ nghiêm trọng của sự việc, có lẽ đối phương sẽ mở ra một con đường, phá lệ mà hỗ trợ.

Nghĩ như vậy hắn đem tất cả sự tình đều nói ra, “Ước chừng nửa tháng trước, bên người cha ta lục tục ngo ngoe phát sinh không ít chuyện quái dị.”

“Ví dụ như ngồi nghỉ ngơi trong phòng, ốc vít tự động lỏng lẻo, tiếp đó đèn treo trên trần rơi xuống đỉnh đầu. Ví dụ như ngồi trong phòng ở công ty, đèn lại tự động phát nổ. Nổ, mảnh kiếng bể ra bắn tứ tung bốn phía. Hai ngày này còn thảm hơn, đi trên đường lại xuất hiện đồ vật rơi từ trên trời xuống.”

“Bên ngoài nhìn như ngoài ý muốn, nhưng sau đó cho dù kiểm tra thế nào cũng không thể tìm ra được là ai làm.”

Lâm Nguyên nắm chặt chén trà, nụ cười đắng chát, “Cha ta là người theo chủ nghĩa vô thần, chỉ đơn thuần cho rằng là trùng hợp, không cần lo lắng. Dù sao trong thời gian ngắn phát sinh liên tiếp mấy chuyện này cho nên khi nhìn qua sẽ giống như không có liên quan với nhau, chẳng qua ta lại không nghĩ vậy.”

“Cẩn thận suy xét, trong nửa tháng này, đã phát sinh ba chuyện ngoài ý muốn. Miễn cưỡng nói là trùng hợp, đây cũng quá mức trùng hợp rồi.”

“Phiền phức hơn chính là, sự cố phát sinh càng này càng nhiều lần. Khoảng cách từ một tuần rút ngắn còn năm ngày, thậm chí là ngắn hơn.”

“Ta thực sự không có cách nào bỏ mặc không quan tâm được, vì vậy mới khăng khăng đến cầu kiến đại sư.”

Ánh mắt thiếu nữ ngưng lại, không tự giác nhíu nhíu mày lại, “Nói cách khác, đến cùng là có người giở trò hay yêu ma quấy phá, kỳ thật ngươi vẫn không rõ?”

Mặt mo của Lâm Nguyên đỏ ửng, chê cười giải thích, “Mặc kệ là tình huống nào, ta tin chỉ cần có Tuệ Minh đại sư ở đây, nhất định sẽ dễ như trở bàn tay.”

“Nhưng vấn đề là, sư phụ không ở đây.” Giọng nói của thiếu nữ lãnh đạm.

Sắc mặt Lâm Nguyên cứng đờ, trong lòng tự nhủ, còn không chịu dàn xếp giúp nha! Nghĩ nghĩ, hắn lại hỏi, “Đạo quán còn bán bùa bình an không?”

Lá bùa lúc trước mua đã sử dụng hết, nhu cầu cấp bách bổ sung hàng mới.

“Bán, giá cả như cũ, một trăm ngàn một tấm.”

Lâm Nguyên mừng rỡ, móc ra cọc tiền vỗ lên bàn một cái, tỏ vẻ phóng khoáng nói, “Cho ta mười tấm.”

Thanh Huyền Tông bán phù bình an không phải đồ dỏm, là thật có thể tiêu tai bình an. Nếu như có mười tấm phù trên tay, nghĩ nghĩ chắc là có thể chống đỡ tới lúc Tuệ Minh đại sư trở về.

Thấy thế, thiếu nữ đứng lên, lấy giấy vàng ra, chu sa, bút trúc, không chút do dự nâng tay vẽ bùa.

Chỉ thấy bút tẩu long xà* vung lên dứt khoát mà liền mạch. Bút vừa ngừng, bên trên phù văn có ánh sáng nhàn nhạt hiện lên, nhanh đến mắt thường khó mà phát giác.

(* Là kiểu thoăn thoắt, rồng bay phượng múa ý)

Lâm Nguyên:?!!

Không phải, ngươi chờ một chút! Vì sao là ngươi vẽ bùa? Chẳng lẽ phù bình an không phải là Tuệ Minh đại sư chuẩn bị kỹ càng trước đó để lại cho ngươi ư!

Rất nhanh, ba tấm phù bình an đã được vẽ xong. Tốc độ kia cùng với viết chữ so ra không chậm bao nhiêu.

Lâm Nguyên tranh thủ thời gian ngăn lại, “Được rồi, ba tấm phù đủ rồi.”

Ngòi bút hơi dừng lại, thiếu nữ nhìn hắn một cái, “Không phải ngươi nói muốn mười tấm sao?”

Lâm Nguyên lau mồ hôi, cố trấn định nói, “Ta đổi ý, mua mấy tấm dùng thử trước.”

Nếu như là Tuệ Minh đại sư tự vẽ bùa, đừng nói mười tấm, một trăm tấm hắn đều muốn! Giá cả lật một phen cũng không thành vấn đề! Nhưng nếu là tiểu cô nương này vẽ bùa...

Lâm Nguyên cảm thấy sở dĩ hắn nguyện ý nhận lấy hoàn toàn là nể mặt mũi Tuệ Minh đại sư.

Hắn là khách quen, trước kia từng tận mắt nhìn thấy Tuệ Minh đại sư vẽ bùa. Lúc ấy đại sư tắm rửa thay quần áo, đốt hương cầu nguyện, muốn bao nhiêu trang trọng có bấy nhiêu trang trọng. Mà tiểu cô nương này nâng bút liền vẽ, quả thật không thể tùy tiện hơn!

Đem hai cái so sánh, cao thấp thấy rõ --- cái này hoàn toàn giống như tư nhân sản xuất cùng máy móc sản xuất hàng loạt, chính là khác nhau vậy đó!

“Cũng được.” Thiếu nữ nhàn nhạt đem ba lá bùa đưa ra, “Hân hạnh nhận được chiếu cố, tất cả ba trăm ngàn.”

Lâm Nguyên im lặng nuốt xuống, sau khi trả tiền thì nhét lung tung bùa bình an vào trong túi, bước nhanh rời khỏi.

Sau khi vị khách nhân kia rời đi, thiếu nữ nhỏ giọng tự nói, “Sư phụ đi xa nhà, mời đồ đệ xuất thủ không được sao cần gì phải tốn công tốn sức thế chứ?”

Chẳng qua nói thì nói như thế, ai bảo trời sinh nàng có gương mặt trẻ con? Tuổi nàng vốn không lớn lại thêm gương mặt kia càng nhìn nàng như nhỏ hơn vài tuổi.

Nhìn nàng tuổi trẻ mặt non liền nhận định nàng học nghệ không tinh, người nhìn nàng như vậy không ít. Dần dà nàng cũng chán, lười tự tiến cử mình.

Nàng lắc đầu, ngồi trở lại ghế yên tĩnh làm bài tập.

**

Sáng sớm chạy tới Thanh Huyền Tông, kết quả không hỏi được hành tung của Tuệ Minh đại sư còn mua phải bùa bình an hàng lậu, về đến nhà thì bị mắng, trong lòng Lâm Nguyên khỏi phải nói có bao nhiêu ấm ức. Hết lần này tới lần khác người mắng lại là cha hắn, cho dù có nhiều bất mãn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Cha của Lâm Nguyên Lâm Quốc Húc có một gương mặt chữ điền, không cần giận cũng uy. Giờ phút này đang xụ mặt nói chuyện, khí thế càng thêm uy nghiêm, “Không phải ta đã sớm nói với ngươi, giữa trưa cùng ta tham gia một buổi tiệc rượu, vì sao không ở nhà chờ?”

“Bởi vì muốn tìm người hỗ trợ điều tra.” Lâm Nguyên trả lời rất khôn khéo. Hắn cảm thấy nếu như hắn nói mình đi Đạo quan tìm đạo trưởng bắt yêu, lúc này chỉ sợ hắn không chỉ bị mắng mà còn bị đánh!

“Tại sao lại chọn hôm nay?” Lâm Quốc Húc càng thêm tức giận, cao giọng trách cứ, “Chuyện nào nặng chuyện nào nhẹ, lúc nào nên làm chuyện gì ngươi không rõ sao?”

Lâm Nguyên cẩn thận nghiên cứu hoa văn trên sàn nhà, cũng không phản bác.

Trong mắt hắn, không có chuyện gì khẩn cấp hơn giữ lấy mạng nhỏ của mình.

Mà trong mắt cha ruột hắn, biết rõ giữa trưa phải tham gia tiệc rượu còn cứng rắn phí thời gian chạy ở bên ngoài, rõ ràng là làm việc không đàng hoàng.

Trên thực tế, nhiều lần Lâm Nguyên muốn nói ra suy đoán của mình. Đáng tiếc Tuệ Minh đại sư không ở đây, hắn không có cách nào chứng minh lời nói của mình là sự thật.

“Gần đây sự cố phát sinh liên tiếp, có thể là do yêu quái để mắt tới.” Lời này từ trong miệng hắn nói ra lại không có chứng cứ, hắn chắc chắn cha hắn sẽ lập tức đem hắn quăng vào bệnh viện tâm thần...

Lời răn dạy bên tai không ngừng, Lâm Nguyên suy nghĩ viễn vông, một chút cũng không để trong lòng.

Hồi lâu sau, Lâm Quốc Húc nhíu nhíu mày nói, “Đi thay quần áo khác, trở về lại thu thập ngươi.”

Lâm Nguyên như được đại xá, nhanh như chớp chạy đi.

**

Sau một tiếng, một chiếc xe thể thao màu đen bình ổn lái về phía biệt thự ngoại ô vùng ngoại thành.

Lâm Nguyên và Lâm Quốc Húc ngồi hai bên hàng ghế sau, trong xe không khí tràn ngập áp suất thấp.

Lái xe chăm chú không chớp mắt, yên tĩnh lái xe.

Một đường không nói chuyện.

Không ngờ được một chiếc xe thể thao màu đỏ nhanh chóng vượt lên cũng thẳng tắp hướng ba người chạy tới.

Lấy tốc độ trước mắt, nếu như chạm vào nhau sợ là sẽ phát sinh tai nạn xe cộ nghiêm trọng! Lái xe trong lòng căng thẳng, liều mạng phanh xe, đồng thời dồn sức đánh tay lái.

Có thể khoảng cách giữa hai xe thực sự quá gần cho nên căn bản không thể thoát!

Lâm Nguyên không ngừng kêu khổ, nhắm mắt lại ngồi chờ chết. Ai ngờ đúng lúc này, trong túi truyền đến một cỗ ấm áp.

- -- Phanh

Một tiếng vang thật lớn, hai chiếc xe đụng vào nhau. Không bao lâu, bốn phía khôi phục lại yên tĩnh.

Đợi trái đợi phải mà không cảm giác được đau đớn, Lâm Nguyên không khỏi nghi ngờ mở mắt ra.

Kết quả quét mắt một vòng xung quanh, hắn triệt để kinh ngạc đến ngây ngẩn cả người. Chỉ thấy chiếc xe thể thao màu đỏ dừng cách đó không xa, đầu xe lõm vào bên trong, tổn thương nghiêm trọng. Mà chiếc xe thể thao màu đen nhà mình thì cứng như xe tăng, sau khi bị đụng lại không có biến hình...

Cái gì gọi là cam đoan chất lượng rất cứng, chính là đây!

Lâm Nguyên điên cuồng muốn gọi điện thoại, hai tay vô thức luồn vào túi, lại phát hiện trong túi thiếu mất tấm đạo bùa bình an. Lấy tay ra, trên đầu ngón tay còn dính một chút tro bụi, cực kỳ giống lá bùa bị thiêu đốt hóa thành tro tàn.

Lúc trước Tuệ Minh đại sư vẽ bùa bình an, sau khi sử dụng qua cũng biến thành thế này.

Lâm Nguyên hít một ngụm khí lạnh, rốt cuộc cũng phản ứng lại, đến cùng là ai cứu hắn. Không phải chất lượng xe thể thao quá cứng mà là sáng sớm nay mua bùa bình an có hiệu quả, lúc này mới giúp hắn thoát một kiếp.

**

Thật vất vả trở về từ cõi chết, cho dù là Lâm Quốc Húc cũng không có tâm tình mà tiếp tục tham gia tiệc rượu.

Báo cảnh sát, ghi khẩu cung, kiên nhẫn chờ đợi kết quả điều tra.

Vì để tránh gây phiền phức không cần thiết, ba người thống nhất một câu, nói xe thể thao màu đỏ như bị động kinh chạy tới, may mà không có đụng vào.

Giày vò một hồi, cuối cùng cảnh sát đưa ra kết luận

- --- Đây là chuyện ngoài ý muốn.

Người lái chiếc xe thể thao màu đỏ thật ra là bọn trộm xe, thừa dịp lúc chủ xe không chú ý liền lấy đi, dự định đến chỗ bán xe để lấy tiền. Không ngờ trên đường đi, bệnh tim bộc phát, chết ngay trên ghế lái.

Trùng hợp, ba người Lâm Quốc Húc vừa vặn đi ngang qua. Trong tình trạng xe không người lái thế là xe thể thao màu đỏ chạy thẳng không lùi đụng tới, chút xíu nữa lôi ba người xuống nước theo.

***

Yahu! Tớ đào hố mới đây, bộ này ngắn nên tớ có thời gian edit, nhất định sẽ edit trọn vẹn bộ này, tung bông ->_->