Sáng thứ ba, Khương Lam không đến văn phòng mà trực tiếp cầm tư liệu tuyên truyền đến khu Hồng Cảnh.
Trong danh sách các tiểu khu tuyên truyền trọng điểm chủ nhiệm Trình đưa cậu, ba khu mắc bệnh nặng nhất nằm rất gần nhau, ở ngay cùng một dãy phố, bao gồm khu Hồng Cảnh, khu Nhã Uyển Thiên Hồng và Hoa Viên Thiên Hồng.
Khương Lam ngày hôm qua chuẩn bị xong mọi công việc cần thiết liền liên hệ người phụ trách của ba tiểu khu này, cùng họ định ra địa điểm và thời gian tuyên truyền hôm nay, bởi vậy sáng sớm cậu chỉ cần mang theo đầy đủ tư liệu là có thể trực tiếp đến nơi.
Sân tuyên truyền được định ra tại một gian phòng họp mượn từ khu Hồng Cảnh, ba người phụ trách và chủ sân thuê đều sẽ tới tham dự.
Khu Hồng Cảnh là khu chung cư cũ, được xây từ rất lâu, các phương tiện cơ sở chung quanh đều tương đối kém. Hơn nữa khu này chỉ có một nửa là phòng mở bán, dư lại một nửa đều là phòng bồi thường[1] . Theo thông tin Tiết Mông cho cậu thì các hộ gia đình ở đây hơn phân nửa đều là thôn dân dời đến sau khi vùng nông thôn gần đó được khai phá.
Nhã Uyển và Hoa Viên Thiên Hồng cũng tương tự như thế. Cho nên cả dãy nhà này đại bộ phận gia đình đều là người lớn tuổi, trình độ văn hóa cũng không cao.
Lúc Khương Lam đến phòng họp, đã có không ít người trình diện, hơn phân nửa đều là các bác các thím lớn tuổi, họ không giống tới nghe huấn luyện mà càng như là tập trung tán gẫu, mỗi người đều bưng bữa sáng, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
Trong phòng hội nghị tràn ngập mùi đồ ăn, không khí hỗn loạn ầm ĩ, còn náo nhiệt hơn cả chợ bán thức ăn vài phần.
Có một bác gái giọng cực kỳ bén nhọn cao vút, Khương Lam đứng ở cửa vẫn nghe thấy tiếng bà rõ mồn một:
"Thấy bảo chỗ mấy bà muốn tìm đạo sĩ tới làm pháp sự hả?"
Người bị hỏi chuyện đáp:
"Đúng vậy, tôi đã nói ả kia chết không an phận mà. Đám Mai Phương không phải kéo cô ta từ dưới cống lên sao, sau đó lập tức liền nhiễm bệnh, không ra khỏi cửa một bước."
"Mấy ả gà móng đỏ này thật là đen đủi, lúc còn sống thì không làm nghề đứng đắn, chết rồi còn đi hại người. Phải tìm đạo sĩ thu ả mới đúng!"
"Bề ngoài như vậy khẳng định không phải người đàng hoàng, nói không chừng còn là hồ ly tinh đâu, chuyên đi hút tinh khí đàn ông.."
Mấy người đàm luận nét mặt hưng phấn, hai má ửng hồng, mắt sáng quắc, thường thường ho khan vài tiếng; mà những người vây quanh các bác gái ấy hóng chuyện nghe đến say sưa, thỉnh thoảng còn đưa ra nghi vấn, làm cuộc thảo luận càng thêm nhiệt liệt.
Khương Lam đứng ở cửa phòng họp, chỉ cảm thấy những thanh âm hỗn tạp này tụ lại cùng nhau, bén nhọn cao vút, như dùi đục trát vào màng tai vậy.
Nhưng các bác gái này lại hoàn toàn không nhận ra, dường như họ đang ở trong một bầu không khí kỳ lạ, chỉ có chính họ với nhau, người ngoài không xen vào nổi.
Ho khan, giọng nói the thé sắc nhọn, trên người không có gì bất thường.. triệu chứng của Tiết Mông rất giống các bác này, có điều biểu hiện lại không cuồng nhiệt đến như thế.
Cậu âm thầm ghi nhớ những điểm ấy, chuẩn bị họp xong gọi điện thoại hỏi đại ca một chút.
Khương Lam bước vào phòng, gõ mạnh lên bàn, tiếng vang cắt ngang cuộc đàm luận nhiệt liệt giữa phòng.
Bên trong nháy mắt an tĩnh lại, mọi người đồng thời quay đầu nhìn cậu, trong mắt vẫn còn thần khí cuồng nhiệt đến gần như điên cuồng khi trò chuyện, sáng quắc khiếp người.
Khương Lam xem như không thấy mà bắt đầu giảng giải lưu trình phòng chống cảm cúm theo chương trình đã định.
* * *
Chờ khi buổi nói chuyện kết thúc, cậu đem sách tuyên truyền phát xuống.
Lúc này phòng họp lại bắt đầu náo nhiệt lên, Khương Lam còn trẻ, cao ráo bảnh bao, hiền lành ôn hòa, rất được người lớn tuổi ưa thích. Các bác gái lúc trước nói chuyện vây lại chung quanh cậu, vừa hỗ trợ phát sách vừa dò hỏi đùa giỡn.
Thật ra Khương Lam có cảm quan không tốt lắm về mấy bác gái này, nhưng cậu vẫn trưng ra gương mặt tươi cười hàn huyên cùng họ trong chốc lát, nói nói một hồi chủ đề lại bắt đầu nghiêng về chuyện nóng hổi nhất khu thời gian gần đây.
Điều Khương Lam nghe được hoàn toàn khác biệt với những gì báo chí đưa tin, đại khái không khác biệt mấy với lời tài xế xấu tính hôm nọ kể, chỉ là chi tiết càng sinh động cụ thể hơn một ít.
Người chết tên là Trần Nhược Mai, mới vừa dọn đến khu Hồng Cảnh đầu năm nay. Trần Nhược Mai rất xinh đẹp, thuộc dạng quyến rũ vũ mị, dùng ý kiến đánh giá của bác gái nào đó chính là "bộ dạng giống hồ ly tinh".
Phụ nữ đẹp luôn thu hút nhiều sự chú ý, lúc đầu còn có người muốn giới thiệu đối tượng cho Trần Nhược Mai, nhưng dần dần, mọi người nhận ra Trần Nhược Mai không chỉ trang điểm khác thường, công việc cũng càng kỳ quái, tối đến mới ra cửa, sáng sớm lại về nhà.
Có công việc đứng đắn nào lại ở vào giờ giấc như vậy? Hơn nữa bình thường Trần Nhược Mai rất hiếm khi giao lưu với hàng xóm, tin đồn cô là gái mại dâm cứ thế lan truyền toàn khu nhà.
Nhưng chuyện thật sự chứng minh được cô làm gái, chính là vào một tháng trước khi cô đưa khách hàng về nhà, lại tranh chấp tưng bừng trong nhà, cuối cùng còn báo cảnh sát.
Một bác gái uốn tóc quăn khinh miệt:
"Người là chính ả mang về, người đàn ông kia lúc đi còn mắng ả làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, ra vẻ thanh thuần. Bị người mắng thành như vậy, chẳng phải làm gái là gì? Ả còn có mặt mũi báo cảnh sát nói người ta cưỡng gian mình. Nghe bảo chủ nhà cũng không muốn cho ả ta thuê nữa."
Khương Lam chú ý tới, bác gái vừa nói xong, liền nhịn không được khụ vài tiếng, hai má ửng hồng.
─Rõ ràng trong số những người ho khan lúc trước, không có bác ấy.
* * *