Yêu Quái Chúng Ta Không Được Độc Thân

Chương 12-1: Kết cục của Thái Tuế




Chẳng biết gốc Thái Tuế đó thời gian gần đây đã ăn bao nhiêu người, hấp thu bao nhiêu huyết khí và oán khí, mới biến bản thân từ một linh vật được thiên địa yêu thích thành một tạo vật tà tính như vậy.

Thao Thiết tuy rằng không gì không ăn, nhưng dưới tình huống được phép lựa chọn, Khương Lam vẫn rất ghét bỏ đồ ăn như thế.

Khó ăn không nói, thậm chí còn có khả năng tiêu chảy.

Cậu rối rắm cắn ngón tay trong chốc lát, mắt thấy Thái Tuế đã bắt đầu vươn xúc tu chui vào trong khuông miệng mở rộng của Triệu Quần Phương, rốt cuộc đành ra tay – tẩn cho nó một trận tơi bời trước đã, sau đó hẵng suy xét đến vấn đề có nên ăn hay không.

Cậu vừa hành động, Thái Tuế lập tức phát hiện. Quanh năm suốt tháng trốn đông trốn tây khiến nó vô cùng cảnh giác. Thái Tuế đột nhiên ngồi dậy, hai tay kéo thân thể Triệu Quần Phương kéo lên cột vào sau lưng, lại từ xương sườn vươn ra hai cây xúc tua làm ra tư thế phòng vệ, phần đầu không có mặt mũi đề phòng nhìn chằm chằm vào bóng người từ bóng tối bước ra.

Chờ khi thấy rõ ràng người đến là ai, cả thân thể nó bắt đầu run run, giọng nói sắc nhọn chói tai, mang theo một tia vừa sợ hãi vừa nghiến răng nghiến lợi:

"Thao Thiết?"

Quãng thời gian bị Thao Thiết nhốt lại xem như đồ ăn đó, là chuỗi ngày sợ hãi nhất, chật vật nhất kể từ lúc bắt đầu khai linh trí của nó. Sau khi trốn ra khỏi sào huyệt Thao Thiết, nó càng thêm khát vọng có được sức mạnh cường đại, lúc giết người cũng càng cẩn thận hơn lên.

Nhưng đến tận bây giờ, nó vẫn không thể nào quên được cảm giác bất lực và sợ hãi đã thấm sâu vào cốt tủy từ khi ấy.

Tối hôm qua, khi bị Thao Thiết ăn mất một nguyên thần phân thân trong mơ, nó đã bắt đầu sinh ra ý muốn chạy trốn, chuẩn bị đổi một túi da mới rồi rời khỏi Giang Thành.

Nhưng không ngờ tới, nó trốn đến nơi này, lại vẫn bị Thao Thiết tìm được.

Thù mới hận cũ chồng chất lên nhau, thân hình Thái Tuế vặn vẹo, từ vị trí xương sườn vươn ra rất nhiều xúc tua, hiển nhiên là chuẩn bị rửa mối nhục xưa.

Trên mặt Khương Lam tràn đầy ghét bỏ.

Đến càng gần, mùi hôi trên người Thái Tuế càng bốc lên nồng nặc. Lúc trước khi nó khoác bộ da người trắng trẻo mập mạp nhìn còn có chút muốn ăn, dáng vẻ quái dị đầy xúc tua hiện giờ, nói thật là xấu xí đến quá đáng.

Khương Lam lui về phía sau một bước, nghiêm túc nói với Thái Tuế:

"Bộ dáng trước kia của mi đẹp hơn nhiều."

Thái Tuế lập tức giận dữ, xúc tua ở xương sườn điên cuồng vặn vẹo, đồng loạt tấn công Khương Lam.

Năm ngón tay cậu chớp mắt biến thành vuốt sắc, lúc đang muốn phản kháng, chợt nghe phía sau truyền đến một tiếng gầm to:

"Tránh ra!"

Đó là giọng của Ứng Kiệu, cậu hơi khựng người, lập tức quyết đoán thu tay lại, linh hoạt tránh đi đòn tấn công của Thái Tuế, lui về phía sau.

Cùng lúc đó, một thanh phi kiếm trắng bạc lấy khí thế lôi đình lao tới, đồng loạt chặt đứt tất cả xúc tua của Thái Tuế.

Nó nổi giận gầm lên một tiếng, rút xúc tua đã đứt về, khóe mắt trợn to dữ tợn nhìn Trần Họa và Ứng Kiệu đang chạy tới.

"Người của Cục Quản Lý Yêu Tộc? Đều là yêu tộc, các ngươi lại muốn giúp nhân tộc sát hại đồng loại?"

Trần Họa thu kiếm về, bước ra sau một bước, ghét bỏ tránh đi phần xúc tua bị đứt đang nằm trên đất.

"Làm yêu cũng cần thể diện a, cái gì gọi là sát hại đồng loại? Mi xấu xí như vậy, trên đời này còn tìm được đồng loại sao? Ta nói, nếu còn ở thời thượng cổ, không chừng đã sớm bị đại yêu nuốt sống rồi, còn có thể để mi ở đây lải nhải cãi cọ?"

Hắn lại không hề hay biết, Thái Tuế xác xác thật thật suýt chút nữa bị Thao Thiết ăn, một đao vô ý của hắn, cực kỳ chuẩn xác mà cắm trúng uy hiếp của nó.

Thái Tuế nháy mắt nổi trận lôi đình, giận dữ gầm lên, ném Triệu Quần Phương ở sau lưng ra, đột nhiên hướng tới Trần Họa nhào qua─

Trần Họa theo bản năng nhìn về phía Ứng Kiệu, kết quả lại thấy lão súc sinh này nhanh chóng kéo tay Khương Lam trốn xa ra mấy mét, nhường Thái Tuế cho một mình hắn đối phó.

Trong lòng thầm mắng một tiếng, Trần Họa không thể không bóp mũi giơ kiếm đón đỡ.

Khương Lam được Ứng Kiệu che chở sau lưng, có chút ngượng ngùng, từ phía sau dò đầu ra xem chiến:

"Chúng ta ở chỗ này nhìn có sao không? Có cần hỗ trợ anh ấy không?"

"Sếp tôi rất lợi hại, chỉ là một cây Thái Tuế yêu hèn mọn thôi, không cần chúng ta giúp đỡ."

Ứng Kiệu không hề có chút gánh nặng tâm lý nào mà bỏ Trần Họa qua một bên, quay đầu nhìn Khương Lam, trong giọng nói mang theo bất mãn:

"Còn cậu đó, sao lại một mình chạy đến nơi này? Không phải đã bảo cậu có việc gì thì phải gọi cho tôi sao?"

Nếu không phải hai người họ đến đây kịp thời, tiểu yêu quái nói không chừng sẽ bị khi dễ thảm hại hơn.

Ứng Kiệu tưởng tượng mớ xúc tua ghê tởm của Thái Tuế cuốn lên người Khương Lam, bỗng cảm thấy trong lòng cực kỳ không thoải mái. Nếu không phải Khương Lam đang ở đây, anh thật sự muốn tự mình ra tay cho Thái Tuế chút giáo huấn.

"A, tôi quên mất."

Khương Lam hơi hơi mở to mắt, có kinh nghiệm lần đầu tiên rồi, kỹ thuật diễn và nói thoại của cậu tinh tiến hơn trước nhiều. Khương Lam nhấp môi, dùng sức nghẹn đỏ hốc mắt, nỗ lực mà diễn vai một tiểu yêu quái đang sợ hãi:

"Hôm nay tôi đến các khu dân cư thu thập thông tin nhân khẩu, phát hiện Triệu Quần Phương có thể có mối liên hệ gì đó với Thái Tuế, nên tối nay đến nhà bà ta theo dõi, sau đó cứ thế theo chân bà ta chạy tới nơi này.. Tôi không ngờ Thái Tuế lại đáng sợ như vậy."

Nói xong, cậu còn hít hít mũi, chỉ chỉ Triệu Quần Phương bị ném sõng soài ở một bên:

"Kìa, người đó là Triệu Quần Phương. Tôi nghi ngờ bà ta chính là kẻ giúp Thái Tuế đi hại người."

Ánh mắt Ứng Kiệu nhìn cậu càng thêm nhu hòa:

"Cậu rất thông minh. Sếp tôi phí không ít công sức mới tìm được hành tung của Thái Tuế, cậu lại tìm được nó trước cả chúng tôi."