(Edit: Dii)
Trải qua một khoảng thời gian tiếp xúc, Kỷ Tô cứ tưởng bản thân không còn sợ Cố Chiêu nữa.
Nhưng vào thời khắc này, khi mà đối phương đè chặt cậu trên bệ rửa tay, cảm giác bí bách khiến người ta tê rần cả da đầu lại ùa về.
Kỷ Tô bị ép phải nhìn thẳng vào đôi đồng tử tối tăm u ám kia, tim cậu đập dữ dội vì hoảng sợ. Cậu lắp bắp phủ nhận: "Không, không phải tôi nói..."
"Không phải tự cậu nói hay sao?" Cố Chiêu dùng ngón tay cọ lên mảng thịt mềm sau tai cậu, "Thích mạnh bạo một chút."
"Tôi có nói như thế, nhưng..." Mạch suy nghĩ rối loạn của Kỷ Tô đã bắt được trọng điểm: "Tôi không nói tôi thích phụ nữ mạnh mẽ ngang ngược."
Rõ ràng là lời tổng kết bậy bạ của Vương Minh Triết, cậu chưa từng nói bản thân thích phụ nữ mạnh mẽ ngang ngược.
"Ồ, vậy sao?" Cố Chiêu lại cười, nhưng ý cười chẳng lan tới đáy mắt, "Vậy rốt cuộc cậu thích kiểu nào?"
"Tôi không biết... vừa nãy tôi nói lung tung thôi." Lý trí của Kỷ Tô dần quay về, cậu ngửa đầu ra sau: "Cố Chiêu, cậu có thể buông tôi ra trước được không?"
Cố Chiêu không chỉ không buông ra mà còn siết chặt hơn, gương mặt điển trai của hắn ngày càng áp sát: "Cậu không thích ở riêng một chỗ với tôi đến vậy sao?"
Kỷ Tô vô thức phản bác: "Tôi không có."
Giọng Cố Chiêu trầm xuống: "Tôi chỉ muốn ăn cơm với cậu, cậu lại gọi cả đám người tới."
Kỷ Tô ngơ ra: "Tôi tưởng... càng đông sẽ càng vui hơn."
Cố Chiêu cười khẩy: "Cậu thấy tôi có giống người thích ồn ào không?"
Đến giây phút này, Kỷ Tô mới muộn màng nhận ra nguyên nhân thật sự khiến Cố Chiêu tức giận.
Hóa ra đã hứa mời hắn ăn cơm, cuối cùng lại biến thành mời mọi người cùng ăn, cứ như hắn không hề quan trọng một chút nào.
"Tôi xin lỗi..." Kỷ Tô khẽ nói, ánh mắt cũng vô thức mềm mại đi: "Do tôi không nghĩ cho cảm nhận của cậu, lần sau sẽ mời một mình cậu ăn, có được không?"
Cố Chiêu chưa kịp đáp lời thì đằng sau đã vang lên tiếng đập cửa.
Ngay sau đó, một giọng nam xa lạ vang lên: "Có ai không? Sao cửa nhà vệ sinh lại bị khóa?"
Kỷ Tô giật mình, giơ tay đẩy người trước mặt ra theo phản xạ.
Cố Chiêu vẫn đứng giữa hai chân cậu như cũ, không hề động đậy một chút nào.
Kỷ Tô: "..."
Sao lại thế này, sức cậu yếu đến vậy cơ à?
"Cố Chiêu." Kỷ Tô hơi cuống lên, khẽ giục hắn: "Có người đến, cậu mau buông tôi ra đi!"
Cố Chiêu nhìn cậu thật chăm chú, sau đó buông tay lùi ra sau.
Kỷ Tô lập tức nhảy xuống khỏi bệ rửa, định đi mở cửa nhà vệ sinh.
Cố Chiêu xoay người, sải bước đi trước cậu, giành mở cửa trước.
Người đàn ông trung niên đang đứng ngoài cửa cũng ngơ ra: "Bên trong có người à?"
"Ngại quá, mời chú vào." Kỷ Tô cười tạ lỗi với người kia, ra hiệu cho Cố Chiêu mau rời khỏi đây.
Hai người lần lượt quay về phòng ăn, vừa khéo phục vụ đang bưng đồ ăn lên.
Cố Chiêu kéo ghế ra, nhìn Kỷ Tô ngồi xuống xong mới ngồi vào chỗ bên cạnh.
"Đờ mờ!" Vương Minh Triết thử một miếng, khen không ngớt miệng: "Không hổ là nơi anh Cố chọn, mùi vị tuyệt vời!"
Cố Chiêu gắp một miếng sườn chua ngọt bỏ vào chén của Kỷ Tô: "Ăn thử đi."
Kỷ Tô khẽ đáp: "Cảm ơn."
"Ê ê ê!" Vương Minh Triết lại bắt đầu diễn trò: "Anh Cố, sao cậu chỉ gắp thức ăn cho Kỷ Tô vậy, tôi cũng muốn ăn sườn xào chua ngọt!"
Cố Chiêu lườm cậu ta: "Đồ ăn có ngon cũng chẳng chặn nổi cái miệng của cậu."
"Nào nào lão Vương, để tôi gắp cho cậu." Chu Dương giảng hòa, gắp miếng sườn chua ngọt đưa sang, "Thấy sao, cũng đâu thua gì sườn anh Cố gắp đâu đúng không?"
Kiều Cẩm cũng thò qua góp vui: "Tôi cũng muốn tôi cũng muốn!"
Trong bàn toàn người quen nên mọi người vừa ăn vừa chuyện trò, bầu không khí vừa sôi nổi vừa thả lỏng.
Từ đầu đến cuối Kỷ Tô đều được người bên cạnh gắp thức ăn cho, miệng nhai không ngừng, bận tới nỗi không rảnh để nói chuyện.
Cố Chiêu tiếp tục giơ tay gắp một cái giò heo thơm mềm lên bỏ vào chén của cậu.
"Đủ rồi đủ rồi..." Kỷ Tô quay mặt qua, khẽ nói: "Nhiều quá, tôi thật sự ăn không nổi nữa."
Hai người ngồi rất gần nhau, vai kề vai, đầu Kỷ Tô gần như dựa sát vào gò má hắn.
Bên tai thoảng qua hơi thở ấm nóng thơm ngát, tay đang cầm đũa của Cố Chiêu siết chặt, xong lại buông lỏng ra như không có chuyện gì, bỏ giò heo vào chén của mình.
Ăn cơm xong, thấy thời gian vẫn còn sớm nên Vương Minh Triết lại rủ rê mọi người cùng đi quán bar chơi một lúc.
"Quán bar?" Kỷ Tô buột miệng hỏi: "Các cậu định đến quán bar?"
"Đến quán bar không nhất thiết phải uống rượu, có thể nhảy nhót hoặc quẩy theo nhạc nữa." Vương Minh Triết khựng lại, sau đó nói to: "Tin được không, Kỷ Tô, cậu chưa đi bar bao giờ hả?"
Kỷ Tô: "Ừm..."
"Lão Vương nói trúng rồi đấy, Tô Tô chưa đi bar bao giờ ha ha ha!" Kiều Cẩm cười to, "Mỗi lần tôi rủ cậu ấy cùng đi bar, cậu ấy đều không chịu đi."
"Con ngoan trò giỏi à, cuộc sống này đâu chỉ có học tập, còn nhiều thứ thú vị hơn đó." Vương Minh Triết đắc chí, giơ tay ra định ôm lấy Kỷ Tô, "Vừa khéo đêm nay theo bọn tôi trải nghiệm cuộc sống đi!"
Vừa dứt lời, một bàn tay duỗi ra vỗ mạnh vào cánh tay cậu ta.
Vương Minh Triết la lên: "Anh Cố! Cậu mưu sát bạn cùng phòng hả!"
Cố Chiêu lạnh lùng nhìn cậu ta: "Muốn đi thì tự mà đi."
Vương Minh Triết chỉ cảm thấy sống lưng ớn lạnh, không khỏi rụt cổ lại: "Thôi vậy..."
"Tô Tô, cậu không đi bar chơi thật sao?" Kiều Cẩm không quan tâm hai người kia đang chí chóe, cậu ta hăng hái rủ rê: "Đi thử đi, không nhất thiết phải uống rượu đâu."
Chu Dương cũng góp lời: "Ừ, có bọn tôi ở đó nên an toàn lắm, cậu cứ yên tâm."
Kỷ Tô không muốn dập tắt niềm vui của mọi người, bèn đáp: "Được, vậy tôi cũng đi trải nghiệm cuộc sống."
Cố Chiêu hơi chau mày, lời chưa nói ra khỏi miệng lại nuốt xuống.
"Chỉ bốn người đi thôi à?" Chu Dương xác nhận lại lần nữa: "Anh Cố, cậu không đi thật hả?"
Cố Chiêu: "Đi."
"Ơ——" Vương Minh Triết nhảy lên: "Anh Cố, sao tự dưng đổi ý vậy?"
Cố Chiêu: "Có ý kiến gì?"
"Không có không có, ai dám có ý kiến?" Chu Dương cười tiếp lời: "Đi nào, tụi mình ra ngoài gọi taxi."
Cả bọn ra khỏi phòng ăn, Kỷ Tô bước nhanh đến quầy thanh toán, lịch sự nói: "Xin chào, tôi muốn tính tiền."
"Chào anh." Chị gái ở quầy thanh toán cười tươi rói: "Xin hỏi anh tính tiền cho phòng nào ạ?"
Kỷ Tô báo tên, chị gái thu ngân tra cứu một lát rồi đáp: "Thưa anh, phòng này đã được thanh toán rồi ạ."
"Hả?" Kỷ Tô quay đầu lại, "Cố Chiêu, cậu thanh toán sao?"
Cố Chiêu đi lên đằng trước, giải thích qua loa: "Tôi có thẻ VIP ở đây, hóa đơn tính vào thẻ."
Kỷ Tô nhíu mày: "Tôi bảo để tôi mời khách mà?"
"Lần sau đi." Cố Chiêu giơ tay lên, nắm hờ lấy bờ vai gầy gò của cậu, dẫn ra ngoài: "Lần sau mời riêng mình tôi."
Kỷ Tô: "Thôi được..."
Xem ra Cố Chiêu rất để ý chuyện cậu có mời ăn cơm riêng không, thôi đừng tranh với hắn bữa này thì hơn.
*
Khoảng nửa tiếng sau, cả bọn tới một quán bar ở gần đó.
Khi Kỷ Tô và Cố Chiêu sóng vai bước vào, hầu như mọi ánh mắt của những người xung quanh đều đổ dồn về phía hai người.
Vương Minh Triết quen cửa quen nẻo chọn một hàng ghế lô, gọi vài chai rượu: "Giờ còn vắng người chứ lát nữa đông vui nhộn nhịp lắm."
Kỷ Tô ngồi ghế trong, Cố Chiêu ngồi xuống cạnh cậu rất tự nhiên.
Đúng như dự đoán, chẳng qua bao lâu, trong quán bar dần trở nên đông đúc.
Vương Minh Triết không chờ nổi nữa chạy lên sàn nhảy, Kiều Cẩm cũng kéo Chu Dương đi nhảy cùng.
Kỷ Tô không thích tham gia cuộc vui, cậu bưng ly rượu trên bàn lên, khẽ nhấp từng hớp rượu.
Không biết rượu này được pha thế nào, rượu vừa vào miệng ngọt ngào, sực mùi thơm nhẹ của hoa quả, không hề cay chút nào.
"Uống ít thôi." Cố Chiêu nhắc nhở: "Nồng độ cồn của rượu này cao."
"Vậy sao?" Kỷ Tô vô thức liếm môi trên, "Tôi thấy vẫn ổn."
Ánh đèn trong bar tù mù, nhưng thị lực của Cố Chiêu rất tốt, hắn thấy rõ đầu lưỡi mềm mại kia ló ra ngoài liếm sạch rượu dính trên môi.
Trái cổ động đậy, hắn bình tĩnh rời mắt, cúi người cầm ly rượu lên.
"Hello!" Đột nhiên có một chàng trai cầm ly rượu đến chào hỏi bọn họ, rõ ràng đang nhắm vào Kỷ Tô: "Chào cậu, muốn uống rượu chung không?"
Kỷ Tô bối rối: "Hả?"
Gần như cùng lúc đó, một giọng nói trầm thấp lạnh lẽo vang lên: "Cậu ấy đi cùng tôi."
Ánh mắt của chàng trai chạm phải đôi mắt lạnh như băng của Cố Chiêu, y vô thức rùng mình: "Ngại, ngại quá, xin lỗi đã làm phiền!"
Tiếp sau đó, không một ai dám đến gần nữa.
Cố Chiêu trơ mặt ngồi đó, một tay khoác lên chỗ dựa lưng trên ghế của Kỷ Tô, dáng vẻ hờ hững, nhưng hễ ai chạm phải ánh mắt của hắn cũng phải cun cút lui quân.
Còn Kỷ Tô đang được hắn nửa ôm vào người lại chẳng nhận ra sóng ngầm cuồn cuộn tứ phía, chỉ biết vui vẻ uống ly rượu ngọt ngào.
Kiều Cẩm ra ngoài nghỉ giải lao, quay về ghế lô nhấp một hớp rượu: "Tô Tô! Sao cậu không lên nhảy!"
Kỷ Tô ngẩng đầu lên, gò má ửng hồng: "Nhưng tôi không biết nhảy..."
Kiều Cẩm ngạc nhiên: "Tô Tô, cậu say rồi đúng không?"
"Đâu có." Kỷ Tô nói xong liền đứng dậy, cơ thể lảo đảo, suýt nữa ngã lên ghế lô.
Ấn đường của Cố Chiêu giật một cái, hắn vội đứng dậy, giơ tay ra đỡ lấy cậu.
"Má ơi! Tô Tô, cậu say thật rồi!" Kiều Cẩm định giơ tay lên đỡ nhưng lại bị ánh mắt lạnh lẽo kia chặn lại.
Cố Chiêu nói: "Tôi đưa cậu ấy về trước."
"Nhưng..." Kiều Cẩm ngập ngừng, "Đợi đã, tôi đi với mấy cậu."
Cố Chiêu ngước mắt: "Tôi đưa cậu ấy về nhà tôi."
"Hả? Nhà cậu?" Kiều Cẩm há hốc mồm. Cậu ta nhớ ra Kỷ Tô từng ngủ qua đêm ở nhà Cố Chiêu, thế là đành đồng ý: "Được, vậy làm phiền cậu."
Cố Chiêu nửa ôm nửa dìu Kỷ Tô ra khỏi quán bar ầm ĩ, đứng bên đường gọi xe.
Kỷ Tô váng hết cả đầu, hỏi: "Cố Chiêu, tụi mình đi đâu thế?"
Cố Chiêu vẫy một chiếc taxi: "Đến nhà tôi."
"Nhưng mà..." Kỷ Tô nghiêng đầu, nói với vẻ khó hiểu: "Không phải nhà cậu chỉ có một cái giường sao?"
"Ừm." Cố Chiêu giơ tay che trên đầu cậu, để cậu ngồi vào trong xe: "Nhường giường cho cậu ngủ."
Kỷ Tô nhìn hắn bằng ánh mắt long lanh: "Cố Chiêu, sao cậu tốt với tôi quá vậy?"
Cố Chiêu hơi cong môi: "Cậu biết là được."
*
Đường về cũng không xa, đến khi taxi dừng dưới chung cư nhà Cố Chiêu, đầu óc của Kỷ Tô dường như vẫn còn tỉnh táo, nhưng bước đi không được vững cho lắm.
Cố Chiêu kéo cậu vào lòng, ôm cậu đi vào thang máy.
"Nóng quá à..." Kỷ Tô uống rượu vào là nóng hết cả người, khó chịu giãy giụa trong lòng hắn: "Cố Chiêu, cậu nóng quá, như quả núi lửa nhỏ vậy đó..."
Cố Chiêu kìm cậu bằng một tay, giọng nói khàn khàn: "Ngoan nào, sắp đến rồi."
Vất vả lắm mới vào được nhà, Kỷ Tô tự giác nằm lên sô pha, giọng nói lè nhè có hơi mơ màng: "Cố Chiêu, sao trần nhà cậu cứ xoay vòng vòng vậy..."
Cố Chiêu xuống bếp mở tủ lạnh lấy mật ong ra, pha một ly nước mật ong, đến trước sô pha ngồi xổm xuống: "Uống nước nào."
Kỷ Tô ngồi dậy, để hắn đút nước cho.
Lần đầu tiên đút nước cho người khác, hai người phối hợp với nhau không được ăn ý cho lắm. Non nửa ly nước chảy xuống cằm Kỷ Tô làm ướt đẫm cần cổ trắng nõn, đến cổ áo sơ mi cũng bị ướt.
Cố Chiêu nhìn hình ảnh trước mặt, ánh mắt dần trở nên u ám.
"Không uống nữa..." Kỷ Tô đẩy tay hắn ra, níu cổ áo ẩm ướt của mình: "Khó chịu quá, tôi muốn đi tắm..."
Vừa dứt lời, còn không đợi người kia kịp phản ứng, cậu đã bò xuống khỏi sô pha, lảo đảo đi về phía phòng ngủ.
Cố Chiêu đứng dậy đi theo cậu, sợ cậu bị đụng đầu.
Dù mới đến đây một lần, Kỷ Tô đã uống say vẫn có thể tìm được phòng tắm một cách chính xác, sau đó mở cửa đi vào.
"Rầm" một tiếng, cửa phòng tắm đóng lại ngay trước mặt Cố Chiêu, suýt chút nữa đã đập vào sống mũi cao của hắn.
Hắn híp đôi mắt đen: "Kỷ Tô, cậu chắc bản thân tự tắm rửa được không?"
Kỷ Tô không trả lời hắn, trong phòng tắm cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Cố Chiêu đứng ở ngoài một lúc, cuối cùng vẫn vặn mở cửa phòng tắm. Vừa mở ra đã nhìn thấy người kia đang co người trong bồn tắm trông rất đáng thương.
Cậu vừa gầy gò vừa yếu ớt, tứ chi mảnh khảnh co rụt lại, chỉ để bản thân mình chiếm một góc nhỏ. Hàng mi dày rậm bất an run rẩy, đôi mày thanh tú cũng nhăn lại, trông có vẻ rất khó chịu.
Cố Chiêu đi đến, cúi người định bế cậu lên, song lại bị đẩy ra.
"Đừng đụng vào tôi..." Ngón tay thon mảnh của Kỷ Tô nắm lên thành bồn tắm, "Tôi buồn ngủ, tôi muốn ngủ..."
Cố Chiêu thấp giọng dỗ dành: "Ngoan, bế cậu lên giường ngủ."
"Không chịu, tôi phải ngủ ở đây!" Kỷ Tô say rượu nên càng nũng nịu ngang ngược vô cớ, không chịu nói lý, còn đưa tay ra đánh tay hắn.
Có điều chút sức lực bé nhỏ này chẳng thấm vào đâu, hệt như bị đệm thịt của mèo con vỗ một cái.
Cố Chiêu không chiều theo sự tùy hứng của cậu, hắn giơ tay bế luôn Kỷ Tô ra khỏi bồn tắm.
Kỷ Tô dựa trên vai hắn giãy giụa, cẳng chân gầy mảnh cũng đá tới đá lui: "Cố Chiêu, thả tôi ra, tôi muốn ngủ trong bồn tắm—— A!"
"Bốp" một tiếng, bàn tay to của Cố Chiêu vỗ lên bờ mông đầy đặn của cậu.
Kỷ Tô sửng sốt, nói bằng giọng khó tin: "Cậu, cậu đánh tôi?"
Cố Chiêu ngồi ở mép giường, đặt cậu nằm ngang trên đùi mình, đánh lên cặp mông tròn trịa thêm cái nữa.
Vừa nãy trong lúc mơ màng Kỷ Tô đã cởi quần dài ra, bấy giờ chỉ mặc một cái quần lót tứ giác. Lớp vải đen mỏng manh bó chặt cặp mông, có thể nhìn thấy rõ cánh mông căng tròn kia nảy lên một cái như thạch rau câu.
Phần đùi trên trắng nõn nhẵn mịn cũng rung lên, nốt ruồi đỏ sẫm lấp ló bên chân.
Cảm xúc nơi lòng bàn tay quá tuyệt vời, nhìn bằng mắt lại càng hưởng thụ hơn. Con ngươi của Cố Chiêu đen đặc, cổ họng cũng hoàn toàn khàn đi: "Không phải cậu thích kiểu mạnh bạo sao?"
Kỷ Tô nằm trên đùi hắn không ư hử gì, chừng như đã bị đánh cho đơ người.
Một lúc sau, cuối cùng Cố Chiêu cũng nhận ra có gì đó không ổn, vội vàng lật người cậu lại.
Đôi mắt trong veo xinh đẹp long lanh nước, giọt lệ dường như chực rơi xuống.
Cố Chiêu từ trước đến giờ luôn rất bình tĩnh, giờ phút này lại hoảng lên: "Đánh đau cậu à?"
"Cậu đánh tôi... Dựa vào đâu mà cậu đánh tôi?" Kỷ Tô lên tiếng, giọng cậu đã trở nên nức nở, "Tôi chỉ giả làm con gái lừa cậu yêu qua mạng thôi mà, sao cậu lại đánh mông tôi?"
Cố Chiêu vừa bực vừa thương, thấp giọng hỏi lại: "Lừa xong rồi bỏ chạy, cậu còn ở đây cãi lý?"
"Nhưng tôi cũng đâu có muốn. Đàn chị khóc lóc nhờ vả tôi, tôi bỏ mặc được sao?" Kỷ Tô giơ tay đẩy hắn, nước mắt trào ra rồi tuôn như mưa: "Tôi cũng muốn từ chối những yêu cầu vô lý của người khác lắm chứ, nhưng từ chối xong tôi phải làm sao đây, làm gì còn ai thích tôi nữa..."
Cố Chiêu nhíu mày nắm chặt lấy tay cậu: "Ai nói?"
"Tôi tưởng chỉ cần tôi đủ ngoan, chỉ cần tôi làm đủ tốt..." Giọng Kỷ Tô càng nghẹn ngào hơn, nghe tủi thân vô cùng: "Nhưng tại sao tôi đã cố gắng đến vậy rồi... mà bọn họ vẫn không cần tôi..."
Mẹ nói, Tô Tô, con phải ngoan, đợi mẹ ổn định ở nước ngoài xong sẽ quay về đón con.
Ba nói, Kỷ Tô, con phải ngoan, như thế mẹ kế mới thích con.
Cậu trở thành cậu bé con ngoan ngoãn nghe lời, ngày nào cũng mong mỏi trông đợi.
Nhưng về sau mẹ cậu không quay về nữa, sau khi em trai cùng cha khác mẹ được sinh ra, gia đình ba người vui vẻ chan hòa, còn cậu biến thành một người ngoài dư thừa.
Tất cả mọi người đều tiến về phía trước, chỉ có mình cậu vẫn ở lại chỗ cũ, ở lại trong thời thơ ấu từng bị bỏ rơi.
Nước mắt lăn dài nhiều đến thế, nóng hôi hổi, từng giọt lệ rơi lên tay Cố Chiêu, nóng đến mức khiến tay hắn run rẩy.
Giờ phút này, dường như có một bàn tay vô hình nào đó siết chặt lấy trái tim hắn, đau đến độ hắn không thể thở được.
Cảm giác này quá xa lạ, Cố Chiêu nhíu chặt mày, vẻ mặt trở nên rất khó coi.
Kỷ Tô giơ hai tay lên, che mặt khẽ giọng nghẹn ngào, hệt như con thú nhỏ tự mình liếm vết thương.
Ngay cả khóc cũng không dám khóc lớn tiếng.
Cố Chiêu từ từ tách tay cậu ra, lực tay hắn nhẹ nhàng đến mức khó tin, ngón tay hơi thô ráp khẽ lau đi nước mắt của cậu: "Chẳng sao cả, bọn họ không quan trọng."
Kỷ Tô hé hàng mi ướt nhem, mở đôi mắt đã nhòe nước, bối rối xin lỗi hắn: "Xin lỗi Cố Chiêu, tôi chỉ muốn... tôi chỉ muốn được yêu thích hơn, thật lòng xin lỗi cậu... tôi không hề cố ý..."
"Không sao, không sao hết." Lòng bàn tay Cố Chiêu ôm lấy gương mặt cậu, giọng hắn khàn khàn: "Nín đi nào..."
Kỷ Tô vốn đang choáng đầu, giờ lại khóc đến độ hoa mắt chóng mặt, thế là dứt khoát nằm nhoài trên vai hắn, vùi gương mặt ướt nhem vào cổ hắn.
Làn da bên cổ nóng ran lên, nhiệt độ cao đến khó tin nhanh chóng thẩm thấu qua lớp da thịt, truyền qua hàng trăm hàng nghìn mạch máu li ti, cuối cùng tụ lại ở quả tim.
Tựa như trên mặt sông băng vĩnh cửu xuất hiện một vết nứt, sau đó vết nứt ấy dùng tốc độ nhanh không cản nổi, dễ dàng tách mặt sông ra thành vô số khe hở chi chít.
Cuối cùng "oành" một tiếng, mặt băng hoàn toàn vỡ tan.
Cố Chiêu giơ một tay lên, lòng bàn tay khẽ xoa mái tóc mềm, để người kia dựa sát lên vai hắn.
Không biết qua bao lâu, hơi thở bên cổ dần trở nên ổn định.
Cố Chiêu khẽ đặt Kỷ Tô về giường, cụp mắt nhìn gương mặt kia chăm chú.
Dù có khóc dữ dội đi nữa thì gương mặt ấy vẫn xinh đẹp vô ngần. Chóp mũi đỏ lên vì khóc, đuôi mắt cũng ửng hồng đáng thương, nhưng hắn vẫn ngang ngược muốn bắt nạt người ta thêm chút nữa.
"Đám người vô can kia không quan trọng." Cố Chiêu dùng ngón tay vén tóc ướt dính trên trán cậu ra, thì thầm, "Thứ em muốn có, tôi đều sẽ cho em."
"Mà thứ tôi muốn, chỉ có mỗi mình em."
Không chỉ cơ thể, mà còn cả trái tim đang đập.
Hắn muốn mọi thứ của Kỷ Tô.
Tác giả có lời muốn nói:
Cố cẩu: Đau lòng vợ quá nên làm người một hôm.
Tô Tô: Chỉ một hôm thôi sao?
Mẹ ruột: Đúng rồi, chỉ một hôm...