Kỷ Tô nắm chặt điện thoại, vội vàng ấn vào bức ảnh, thoát khỏi trạng thái phóng to.
Đang yên đang lành lại gửi ảnh chụp cơ bắp cho cậu, muốn khoe khoang vóc dáng của mình nữa hay gì?
Manh Manh: [Sao bỗng dưng đàn anh gửi ảnh cơ bụng thế...]
Manh Manh: [Mèo con che mặt. jpg]
G: [Gửi nhầm.]
Kỷ Tô: "?"
Câu này nghe quen quen, đàn anh sở khanh cố tình học chiêu trò của cậu để đối phó với cậu hả?
Manh Manh: [Vậy ban đầu đàn anh định gửi cho cô nàng xinh đẹp nào?]
G: [Gửi cho cô nàng xinh đẹp tên Manh Manh.]
Kỷ Tô: "..."
Quả nhiên kỹ thuật cua gái của sở khanh rất điêu luyện, vẻ lạnh lùng trước đây chỉ là giả vờ.
Manh Manh: [Thấy ghét...]
G: [Không thích?]
Manh Manh: [Thích...]
Manh Manh: [Mèo con xấu hổ.jpg]
G: [Tối nay bận gì?]
Manh Manh: [Đang tập đàn, tập tới nỗi đầu ngón tay đau luôn ó~]
G: [Cân bằng làm việc và nghỉ ngơi.]
Manh Manh: [Ừm ừm, cảm ơn đàn anh quan tâm em!]
Ngón tay Kỷ Tô lướt lên, mắt dừng trên tấm ảnh cơ bụng nọ, rồi lại nhanh chóng rời đi.
Manh Manh: [Phải rồi đàn anh, sao ảnh cơ bụng anh gửi cho em không có mặt?]
G: [Muốn xem mặt?]
Manh Manh: [Dạ, muốn xem!]
G: [Nhận cuộc gọi video.]
Kỷ Tô giật thót, vội vàng gõ chữ từ chối.
Manh Manh: [Đàn anh, em về ký túc xá rồi, không tiện gọi video.]
G: [Gọi thoại thôi thì sao?]
Manh Manh: [Gọi thoại cũng không tiện~]
Manh Manh: [Mèo con khóc lóc.jpg]
G: [Biết rồi.]
Manh Manh: [Đàn anh đang... nhớ em hả?]
Đối phương im lặng một hồi, như đang cân nhắc câu trả lời.
G: [Muốn nghe giọng em.]
Kỷ Tô biết đối phương đang đánh trống lảng, không muốn chính thức xác nhận quan hệ với Manh Manh.
Thế thì Manh Manh đành phải chủ động thôi.
Manh Manh: [Chỉ muốn nghe giọng thôi sao?]
Manh Manh: [Nhưng Manh Manh vẫn luôn nhớ nhung đàn anh đó...]
G: [Bé lừa đảo.]
G: [Nhớ tôi mà không trả lời tin nhắn?]
Kỷ Tô mím môi, thầm nói sở khanh nhỏ mọn thật, còn nhớ cả chuyện cậu không kịp trả lời tin nhắn.
Sao không nghĩ thử xem mới đầu Manh Manh gửi bao nhiêu tin nhắn mà chẳng thấy tăm hơi.
Kỷ Tô quyết định không trả lời trực tiếp, dứt khoát đổi chủ đề.
Manh Manh: [Đàn anh, hôm nay em mặc một bộ váy đồng phục đẹp lắm.]
G: [Xem thử.]
Manh Manh: [Không chịu đâu~]
G: [Tại sao không chịu?]
Manh Manh: [Vì em muốn làm đàn anh nghĩ về Manh Manh suốt cả đêm nay~]
Kỷ Tô buông mắt nhìn đôi chân ẩn sau chiếc quần dài của mình. Hẳn là sở khanh vẫn còn mơ mộng muốn xem Manh Manh mặc váy.
Đối phương cũng không kỳ kèo thêm mà hỏi một vấn đề kỳ lạ.
G: [Manh Manh mặc váy size bao nhiêu?]
Kỷ Tô trầm tư, trả lời như sự thật.
Khung xương của cậu không lớn, eo thon hông hẹp, size váy không khác con gái bình thường là bao, hẳn sẽ không khiến đối phương nghi ngờ.
Hai người trò chuyện thêm một lúc, sau cùng vẫn do Kỷ Tô chủ động kết thúc cuộc đối thoại.
*
Hôm sau là cuối tuần, Kỷ Tô mời bạn cùng phòng ra ngoài ăn cơm như đã hẹn.
Cậu chọn trước một tiệm thịt nướng được đánh giá khá tốt, ở gần trường.
Sau khi ăn trưa xong, Kỷ Tô chuẩn bị về ký túc xá với mọi người, chợt điện thoại để trong túi rung lên.
Cậu lấy điện thoại ra khỏi túi, mở WeChat kiểm tra tin nhắn.
G: [Mua váy cho em rồi, để ở phòng bảo vệ trường em."
Kỷ Tô: "!"
"Sao vậy Tô Tô?" Kiều Cẩm nhận ra nét mặt của cậu là lạ, vội ghé lại gần.
Hai người bạn cùng phòng khác còn ở đó, Kỷ Tô không tiện nói gì, lặng lẽ bật sáng màn hình điện thoại.
"Fuck!" Kiều Cẩm trợn to mắt: "Vậy mà sở khanh lại..."
"Gì đó?" Triệu Tử Vân đi đằng trước nghe thấy động tĩnh bèn dừng chân: "Xảy ra chuyện gì à?"
"Không có gì không có gì." Kiều Cẩm vội chỉnh lại nét mặt: "Ờ thì, bỗng dưng tôi nhớ ra mình có việc, các cậu về ký túc xá trước đi."
Sau khi đuổi bạn cùng phòng đi, Kỷ Tô lên tiếng hỏi: "Làm sao giờ, hai đứa mình phải tới nhạc viện lấy hả?"
"Chắc chắn phải đi lấy!" Kiều Cẩm đắn đo: "Cơ mà tụi mình không thể tới thẳng đó lấy được, nhỡ gã sở khanh canh chừng gần đó, thế thì cậu bị lộ mất."
Kỷ Tô: "Chiêu thức thâm sâu ghê..."
"Đồ trai đểu mưu mẹo!" Kiều Cẩm mắng một câu, nói: "Tiếc là chút xíu mưu mô thế này hoàn toàn không làm khó được tôi."
Kiều Cẩm lên WeChat liên hệ với em khóa dưới, rồi lại thông qua em khóa dưới để liên hệ với một em gái bên Học viện Âm nhạc. Trải qua mấy tầng trung gian, thuận lợi lấy được đồ.
Khi Kỷ Tô nhìn thấy kiện hàng khổng lồ nọ, cậu choáng váng.
Về tới ký túc xá, Kiều Cẩm hối hả xé mở kiện hàng. Cậu ta cũng sững người: "Gã sở khanh mua cả cửa tiệm hả?"
Kỷ Tô: "Chắc vậy..."
Không lâu sau, trên giường chất đầy váy vóc đẹp đẽ đủ mọi kiểu dáng. Có váy dài, váy ngắn rồi cả váy liền thân, từ màu hồng màu xanh tới màu trắng, gì cũng có.
Kỷ Tô lấy điện thoại ra, chụp hình gửi cho G.
Manh Manh: [Đàn anh, anh mua quá trời váy luôn...]
G: [Không biết em thích kiểu nào nên mua thêm mấy cái.]
G: [Chọn cái em thích mà mặc.]
Kỷ Tô: "..."
Ngay lúc này, cửa ký túc xá chợt bị đẩy ra từ bên ngoài.
Kỷ Tô vô thức muốn giấu mớ váy trên giường đi. Nhưng váy được trải ra thực sự quá nhiều, hoàn toàn không kịp dọn.
Triệu Tử Vân với Lý Do cười nói bước vào. Lúc nhìn lên giường, bọn họ chững người lại.
Kỷ Tô ngượng đến nỗi mặt đỏ tai nóng ran, cố gắng giải thích mình không phải kẻ biến thái: "Thật ra là..."
Triệu Tử Vân cắt ngang lời cậu: "Kỷ Tô, các cậu định mở cửa hàng quần áo nữ hả?"
"Ờ đúng đúng đúng!" Kiều Cẩm phản ứng rất nhanh: "Bọn tôi định mở cửa hàng quần áo nữ online, đây là hàng mẫu bên xưởng gửi tới."
"Không phải..." Triệu Tử Vân không vui: "Không phải chúng ta là anh em hả? Lén lút kiếm tiền mà không rủ tôi luôn?"
"Vẫn chưa quyết định mà, mới suy nghĩ bước đầu thôi." Kiều Cẩm bịa chuyện: "Bọn tôi thấy quần áo do nhà xưởng này gửi tới cũng tạm thôi, định gửi trả về."
Lý Do ở một bên chen lời: "Bây giờ buôn bán qua mạng khó lắm, phải cân nhắc kỹ."
"Cơ mà tại sao các cậu lại muốn bán quần áo nữ?" Triệu Tử Vân thắc mắc: "Bán quần áo nam tốt hơn nhiều, bản thân mình cũng mặc được nữa!"
"Bán quần áo nữ kiếm được tiền." Kiều Cẩm tiếp tục bịa chuyện, "Con gái thích mua quần áo lắm, còn con trai một năm mặc mấy cái là nhiều lắm rồi."
"Có lý." Triệu Tử Vân vỗ vai cậu ta: "Kiều Cẩm, tôi phát hiện cậu rất có óc kinh doanh đấy, sau này giàu to nhớ dẫn anh em theo!"
Kiều Cẩm: "Ừm ừm được được..."
Vất vả lắm mới lừa được, Kỷ Tô dọn hết váy bằng tốc độ nhanh nhất.
Trong khoảng thời gian này, G lại gửi tin nhắn mới cho cậu.
G: [Không thích à?]
Manh Manh: [Sao lại không? Váy nào cũng đẹp hết!]
Manh manh: [Manh Manh siêu thích luôn!]
G: [Thích thì tốt.]
Manh Manh: [Đàn anh tốt với em quá à, em không biết phải nói gì nữa huhu~]
Manh Manh: [Mèo con rơi lệ.jpg]
G: [Thử váy xem có vừa người không.]
Kỷ Tô vô cùng nghi ngờ đàn anh sở khanh mua nhiều váy như thế là để danh chính ngôn thuận xem ảnh chụp chân của cậu.
Manh Manh: [Bây giờ em phải đi tập đàn òi, tối muộn rồi thử nha.]
Manh Manh: [Tới lúc đó em chụp cho đàn anh xem, được không ạ~]
G: [Được, đi đi.]
*
Buổi tối, Kỷ Tô và Kiều Cẩm tới nhà ăn số hai, vừa ăn cơm vừa thương lượng chiến thuật tiếp theo.
Lúc ăn được một nửa, sau lưng vang lên giọng nam quen thuộc: "Kiều Cẩm, Kỷ Tô, các cậu cũng tới ăn tối à!"
Kiều Cẩm ngoảnh đầu, ngạc nhiên: "Chu Dương?"
Chu Dương sải bước đi tới: "Cùng ăn được không?"
"Đương nhiên là được." Kiều Cẩm lập tức nhích qua một bên nhường chỗ.
Chu Dương ngồi xuống, bắt chuyện: "Tối qua uống hơi nhiều, tới bây giờ đầu vẫn hơi đau."
Kỷ Tô nhìn cổ tay hắn, thứ được đeo bên trên chính là quà sinh nhật Kiều Cẩm tặng.
Kiều Cẩm cũng thấy, cố dằn nụ cười trên mặt mình, quan tâm hỏi han: "Vậy buổi tối cậu húp ít cháo hoặc canh nóng đi, ấm bụng."
Chu Dương tuỳ ý bảo: "Không sao không sao, bụng tôi khoẻ lắm."
"Phải rồi, sao hôm nay chỉ có mỗi cậu tới nhà ăn ăn tối?" Kiều Cẩm lia mắt nhìn xung quanh: "Bạn cùng phòng của cậu đâu?"
"Chân lão Vương vẫn chưa lành, đi lại không tiện." Chu Dương cười đáp: "Còn anh Cố thì đang bận yêu qua mạng."
"Yêu qua mạng?" Kỷ Tô nắm được từ then chốt, bỗng mở to mắt: "Ai cơ?"
Chu Dương lặp lại một lần nữa: "Anh Cố, Cố Chiêu á."
"Hả? Không thể nào!" Kiều Cẩm như nghe được chuyện gì viển vông lắm: "Cố Chiêu muốn hẹn hò với kiểu bạn gái nào mà chẳng có, cậu ta còn phải dùng cách yêu qua mạng cơ á?"
"Mới đầu bọn tôi cũng không tin, nhưng dạo này anh Cố luôn ôm điện thoại không buông tay, thỉnh thoảng còn nhìn màn hình cười lạ lắm." Chu Dương nghiêm túc giải thích: "Qua sự phân tích của tôi và lão Vương, chúng tôi thống nhất cho rằng anh Cố quen bạn gái trên mạng."
"Chuyện này..." Kiều Cẩm tặc lưỡi, vẫn thấy phi lý: "Tôi thật lòng khó mà tưởng tượng được người lạnh lùng như hot boy trường khi yêu qua mạng thì sẽ thế nào..."
Kỷ Tô im lặng lắng nghe, vô thức liên tưởng đến chuyện mình giả gái yêu qua mạng với gã sở khanh.
Trùng hợp Kiều Cẩm cũng nhớ tới chuyện này, nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ lạ.
Kỷ Tô mím môi. Xuất phát từ lòng tốt, cậu nhắc khéo: "Thực ra tôi thấy yêu qua mạng không đáng tin lắm. Dù sao cũng cách lớp màn hình điện thoại, có khi đối phương là nam hay nữ cũng không phân biệt được."
Cậu chỉ dựa vào mấy tấm ảnh chụp chân đã lừa được sở khanh tin đầu bên kia là một cô em xinh đẹp.
Chu Dương ung dung: "Không đến mức đó đâu. Anh Cố thông minh vậy, sao mà không phân biệt được người yêu trên mạng là nam hay nữ chứ."
"Bây giờ lừa đảo qua mạng nhiều lắm." Kiều Cẩm tiếp lời giúp: "Chẳng phải gần đây hay có tin tức gã đàn ông chân to dùng thiết bị đổi giọng giả làm em gái dễ thương rồi yêu qua mạng với người ta để lừa tiền gì đó à, tốt nhất vẫn nên nhắc nhở Cố Chiêu cẩn thận một chút."
Kỷ Tô nằm không cũng dính đạn, chỉ đành lặng lẽ an ủi bản thân trong lòng. Cũng may cậu không phải gã đàn ông chân to, cũng không dùng thiết bị đổi giọng để giả làm em gái đáng yêu...
"Không sao." Chu Dương không để tâm: "Nếu anh Cố thật sự gặp lừa đảo trên mạng, tôi còn thấy thương cho đối phương ấy chứ."
Kỷ Tô nghe mà hoang mang: "Hả?"
"Vì anh Cố là người có thù ắt báo, dù đào ba thước đất cũng phải tìm được đối phương." Mặt Chu Dương hớn hở, hắn cười to: "Các cậu yên tâm, dám lừa anh Cố thì chắc chắn không có kết cục tốt đâu ha ha ha!"
Kỷ Tô: "..."
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Dương: Sao mấy cậu không cười!
Tô Tô: Cười không nổi, bây giờ chạy còn kịp không...
Cố Chiêu: Chạy? Chạy đi đâu?
(Edit: Sa + Beta: Dii)