Yêu Quá Khó Khăn

Yêu Quá Khó Khăn - Chương 3




Nếu thật sự giống như trong lời nói của Lam Vũ, chuyện ngày hôm qua là bắt đầu một ác mộng, vậy thì tôi từ hôm nay trở đi chính là mỗi ngày sống trong địa ngục. Khi tôi nhìn thấy thầy giáo mang theo Lam Vũ đi vào phòng học, thì tôi cảm thấy hô hấp của mình dường như đình chỉ. Thầy giáo nói cái gì tôi một câu cũng không có nghe được, trong lòng không ngừng cầu nguyện: Thượng Đế ơi! Không cần đối với tôi như vậy có được không!



” Oa! Thật là đẹp trai! Chúng ta thật sự là quá may mắn! ”



” May mắn sao? Phải là bắt đầu của bất hạnh mới đúng.” Trong lòng âm thầm nói như vậy, nhưng tôi cũng không có dũng khí phản kháng. Tôi vì sao lại nhát gan như vậy chứ?



” Lam Thiên, sắc mặt của cậu thật không tốt.” Nói chuyện là lớp trưởng lớp tôi — Nhất Chí. Cũng là người duy nhất tại trường học, thậm chí trên thế giới này chịu giúp đỡ tôi.



” Này, Lam Thiên, cậu thế này là vì ngủ không đủ hả?”



” Không có gì.” Tôi miễn cưỡng nở nụ cười. Tôi không thể nói mình là vì sợ hãi vị học sinh chuyển trường mới đến này, cho dù có nói thì có ai sẽ tin tưởng chứ?



Cứ như vậy, em trai cùng cha khác mẹ của tôi — Lam Vũ, công khai đi vào lớp học tôi đang học, trở thành bạn cùng lớp của tôi. Khi Lam Vũ đi ngang qua bên người tôi, tôi nhịn không được run run một chút. Ác ma về sau sẽ cách tôi gần như thế, chuyện này làm cho tôi khẩn trương cơ hồ không thở nổi.



” Lam Thiên? ” Nhất Chí ở phía sau nhẹ nhàng hỏi : ” Cậu không thoải mái sao?”





” Không có.” Đương nhiên đó là giả, tôi sợ muốn chết, nhưng mà tôi lại không dám nói ra sự thật này.



Tôi không biết chính mình làm sao vượt qua được buổi học hôm nay. Tôi chỉ biết chính mình cái gì cũng không có nghe vào. Tôi chỉ không ngừng nhắc nhở chính mình: Lam Thiên, nhất định phải nghe bài giảng, qua hai ngày nữa là phải kiểm tra rồi. Nhưng vô dụng, toàn thân cùng tâm tôi đều dùng để sợ hãi lẫn đấu tranh, căn bản không có dư khí lực đi nghe giảng bài, đi phân tích hàm số cùng góc vuông.



Tôi bất an cùng sợ hãi vượt qua giờ học. Tới buổi trưa, Lam Vũ vẫn chưa có cùng tôi nói một câu nào, nhưng mà càng như vậy, nội tâm càng bất an mãnh liệt.



” Cùng đi ăn cơm đi, Lam Thiên.” Nhất Chí nói với tôi, thế nhưng tôi nửa ngày cũng không có phản ứng.



” Này? Chẳng lẽ cậu không muốn ăn cơm sao?”



” Không có, chúng ta đi thôi.” Tôi vội vàng nói, như vậy có thể cách Lam Vũ xa một ít. Tôi chạy trối chết để ra khỏi phòng học.



” Cái cậu Lam Vũ học sinh chuyển trường kia nhìn rất tuấn tú !” Đang lúc ăn cơm Nhất Chí đột nhiên nói với tôi. Nội tâm của tôi kinh hoàng một trận.




” Phải không?”



” Cậu làm sao vậy, Lam Thiên? Không nghe tôi nói?”



” Đâu có, tôi có nghe mà, rất tuấn tú…..” Tôi có chút vô ý thức nói.



” Bất quá vẫn không bằng cậu, không cần nản lòng.” Nhất Chí trêu ghẹo tôi, trên thế giới này, chỉ có Nhất Chí mới có thể nói tôi là rất tốt. Tôi cười khổ một chút:” Tôi như thế nào tôi tự mình hiểu lấy, cậu không cần an ủi tôi đâu, Nhất Chí.”



” Tôi là nói thật, cũng không phải là an ủi cậu.”




Tôi chỉ cười trừ.



” Cậu không phải rất đẹp, không phải cái loại người cực chói mắt, bất quá trên người cậu có một loại khí chất ôn hòa. Cùng cậu một chỗ cảm thấy rất nhẹ nhàng. Bởi vì cậu sẽ không làm cho người khác thấy áp lực. Giống như một khối mỹ ngọc chưa được phát hiện, nhưng một ngày nào đó sẽ sáng lên.”




Tôi có chút quái dị nhìn Nhất Chí:” Tuy rằng là an ủi , bất quá vẫn cám ơn cậu.”



Nhất Chí lắc đầu, ” Quên đi, sắp lên lớp rồi, chúng ta trở về đi.”



Lam Vũ quả thực rất được các bạn học hoan nghênh, nhất là các bạn nữ. Bên cạnh bàn hắn luôn vây quanh một đám nữ sinh, phía sau tiếp phía trước hỏi chuyện Lam Vũ. Từng đợt thanh âm nữ sinh cười duyên truyền đến, làm cho không ít nam sinh ghen tị đến đỏ mắt.



” Cậu xem, Lam Vũ rất được hoan nghênh ha.”



Nhất Chí ở tôi bên tai nói. Tôi phản xạ có điều kiện lui về phía sau vài bước, né tránh Nhất Chí.



Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Nhất Chí, tôi có chút ngượng ngùng nói:” Thực xin lỗi.”



Tại một phía khác, ánh mắt tôi trong lúc vô ý chống lại ánh mắt Lam Vũ. Hắn đang cùng một bạn nữ ôn nhu nói gì đó, nhưng tôi nhìn ra, khi Lam Vũ nhìn tôi, ánh mắt tuyệt đối không mang theo một tia ôn nhu nào!