Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 342




Chương 342: Tôi có thể tự làm luật sư của mình không?

 

Nếu như không biết cô là Diệp Tĩnh Gia thì sự tồn tại của đứa bé này không hề quan trọng, nhưng nếu là Diệp Tĩnh Gia, bây giờ đã có con còn lại lần nữa đến tìm anh, coi anh là cái gì chứ.

“Anh không biết nên nói gì mới tốt, em cảm thấy đây là đứa con của ai?” – Có chút thất vọng, toàn thân hơi chấn động, anh ngay cả việc Đại Bảo là con của ai cũng nghỉ ngờ.

Thật giống như sự hy sinh của anh bao năm qua chẳng có chút ý nghĩa gì, tự mình nuôi con của hai người lớn lên như vậy.

Nhưng như thế cũng tốt, rất sợ rằng mẹ Hoắc nuốt lời, đứa con này cứ coi như là của mình cô đi vậy.

“Em sau đó là được người khác cứu, rồi mang thai con của anh ta, hai người chúng em ở bên nhau rất lâu nhưng bây giờ anh ta mất rồi'” – Diệp Tĩnh Gia nhẹ nhàng nói, nhưng mà mọi chuyện không hề đúng như cô nói.

Điều này không hề đơn giản như vậy, có trực giác như Diệp Tĩnh Gia có chuyện gì đó giấu anh.

“Em không biết phải nói gì với anh nữa, anh cứ đang đoán già đoán non cái gì vậy? Đừng có suy nghĩ lung tung nữa, sự việc này không phải đã qua hết rồi sao?” – Hà Vân Phi có chút thất vọng, cũng đã nhìn rõ anh là ai rồi mà bây giờ còn nghi đứa con này là của ai, điều này rất không công bằng.

Trong ấn tượng của cô, mỗi lần làm xong đều đã uống thuốc rồi mà.

Không ngờ rằng bản thân mình trong mắt anh lại là loại phụ nữ như vậy, từ đầu tới cuối cũng chỉ có một người đàn ông là anh thôi mà.

“Em nói sau này anh phải đối mặt với đứa trẻ như thế nào đây, đây chính là chứng cứ mà em phản bội anh, lại còn muốn anh chịu đựng” – Lúc anh nói chuyện vô cùng bất mãn với Diệp Tĩnh Gia, thật không ngờ rằng lá gan cô lại lớn như vậy, đến chuyện như vậy cũng dám làm ra.

“Anh không cần phải nghi ngờ đoán mò vô căn cứ nữa, em cần phải nghỉ ngơi rồi, buổi tối cũng không muốn ăn cơm đâu, chúng ta đi đón Đại Bảo thôi, à mà thôi em tự đi đón được rồi” – Nói xong, cô dọn dẹp đồ đạc, vội vàng tự mình đi trước, khi ra khỏi cửa tiếng đóng cửa có hơi lớn một tí.

Cô có chút kinh hồn bạt vía, không biết Hoắc Minh Dương nghĩ như thế nào nữa, có khi nào sẽ chê bai cô không? Rất nhiều cách nghĩ không tốt dần dần to lên trong đầu của cô.

Trên đường đi đón Đại Bảo, cô còn gọi điện cho Diệp Thiến Nhi.

Rất muốn biết nếu như là cô ta thì chuyện này sẽ xử lý như thế nào? Đây cũng không phải chuyện nhỏ mà lại giấu diếm Hoặc Minh Dương như vậy, chắc là cũng chỉ có mình cô dám làm.

“Cái gì? Chị ngay cả chuyện đứa bé là của anh ta mà cũng không nói cho anh ta biết?” – Diệp Thiến Nhi cảm thấy Diệp Tĩnh Gia điên rồi, chuyện quan trọng như thế này lại còn tự mình giấu diếm, sớm muộn gì cũng bể chuyện thôi, hơn nữa bản thân lại còn phải chịu ấm ức như vậy, nhất định sẽ khiến cho Hoắc Minh Dương hiểu lầm.

“Đầu chị bị nóng lên không biết bản thân nghĩ cái gì nữa, luôn cứ cảm thấy chuyện này nếu như nói ra thì tất cả những việc chị muốn làm đều sẽ bị vạch trần” – Lúc cô nói lời này có chút phiền muộn, bởi vì bà Hoắc dùng mọi cách để cản trở.

Cô sợ rằng bản thân sẽ không còn cách nào gả cho Hoắc Minh Dương được nữa, cuối cùng còn lôi cả đứa nhỏ vào.

“Chị nói cũng đúng, nhưng mà anh †a dù sao thì cũng là cha ruột mà, chị cũng không thể để cho đứa trẻ vĩnh viễn không có bố được!” – Diệp Thiến Nhi lời nói sâu xa, cô ta bây giờ sống ở Nhật Bản cùng với Đường Bản rất tốt.

Tạm thời không có ý định trở về nước, hơn nữa nghe thấy Hoắc Minh Dương đối với Diệp Tĩnh Gia cũng không tệ.

“Đúng vậy, là một chuyện, nhưng mà bây giờ có rất nhiều sự việc chị không biết phải đổi mặt như thế nào nữa!” – Cô nên đi gặp Hoắc Minh Dương như thế nào, nên giải thích với anh như thế nào, tất cả mọi chuyện đều rối thành một mớ rồi.

“Chị cũng bị kích động đến quên bản thân là ai rồi, chị làm sao có thể nói chứ, không dễ dàng gì giấu được lâu như vậy: – Biết bao nhiêu lần Diệp Thiến Nhi thiếu chút là nói chân tướng sự việc ra rồi, nhưng đều là nhịn lại được, đã một chân bước vào cửa rồi bây giờ lại bị bản thân cô ta để lộ.

Trên đường xe cộ hơi đông, cô ở trong xe tâm trạng càng thêm phiền muộn.

Cầm điện thoại nghe Diệp Thiến Nhi nói những thứ vừa có ích vừa vô dụng, căn bản là không giúp được gì, nhưng mà bây giờ cô muốn có một người giúp cô đề xuất ý kiến.

“Được rồi, chị đã hối hận muốn chết rồi mà em còn nói nữa, bây giờ chủ yếu là phải làm thế nào đây? Thái độ của anh ta đối với chị đã rõ ràng không tốt rồi”

Diệp Thiến Nhi bỏ trái cây trong tay xuống, vốn dĩ vẫn còn hơi lo lắng không biết cô phải đối mặt với thân phận trước kia của mình như thế nào, bây giờ thì tốt rồi, đây cũng là một sự giải thoát.

“Chị cũng không thể giấu cả đời được, biết thì biết thôi, không sao cả đâu, đừng suy nghĩ nhiều quá. – Người không dễ dàng gì được sống lại, cô cũng xinh đẹp đến như vậy thì làm sao có thể tức giận được chứ.

“À! Nhưng mà chị cảm giác vẫn không ổn lắm!” – Lúc nói ra lời này giọng điệu tràn đầy sự hối hận.

Nếu như bản thân lúc đó không nói ra, bây giờ thì tốt hơn nhiều rồi, hoặc là dứt khoát khỏi mang nó theo cho rồi.

Đáng tiếc bây giờ có nói gì thì cũng muộn rồi, người cũng đã bị dẫn qua đó rồi, chỉ còn có thể hối hận thôi.

“Chị à, chị đừng có lo lắng chuyện này nữa, yên tâm đi, anh ta vẫn sẽ đối xử với chị như trước kia, hơn nữa chỉ có thể đối xử với chị tốt hơn thôi, chị không thấy sau khi anh ta biết chuyện cũng không làm khó chị à?” –

Diệp Thiến Nhi ngược lại yên tâm hơn nhiều, thật ra khó khăn nhất chính là người mà lúc đó che giấu, Diệp Tĩnh Gia giấu diếm khoản thời gian này cũng đã chịu khổ nhiều lắm rồi.

Biết là có nói với cô cũng không thông suốt được, Diệp Tĩnh Gia cũng không nói nữa.

“Em cảm thấy bây giờ bất kể có làm gì thì cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa rồi, chị dứt khoát đừng làm gì nữa, tự cầu phúc cho bản thân sống thật tốt với anh ta, anh ta cũng không nói gì…

Đi xem thử bố em, bố em hình như sắp ra tù rồi” Bây giờ mới lo lắng cho bố mình thì hình như hơi muộn rồi, “Em nếu như không quay về đây nữa, chắc là cũng đã ra đây rồi” Diệp Thiến Nhi những thứ khác còn tốt, nhưng mà đối với người trong nhà thì lại rất ít khi quan tâm.

Nhưng mà cho dù có bất mãn với cô ta cỡ nào đi nữa cũng không biểu đạt ra bên ngoài.

“Được rồi, vài ngày nữa liền về quay về đón bố, chị không cần lo lắng em đấn lúc đó đón ông về Nhật Bản, chúng ta vài người sẽ cùng nhau sống chung” – Diệp Thiến Nhi vội vàng lên tiếng trả lời, cô ta cũng không muốn để bố một mình ở lại trong nước, nếu như ông biết Hà Vân Phi chết rồi, chắc là lại mệt thêm.

Vừa bắt đầu trong lòng nghĩ sẽ không trở thành sự thật, bây giờ trong lòng nghĩ gì đều dần dần biểu đạt ra ngoài.

Biết được trong lòng bản thân rốt cuộc thứ gì mới là quan trọng nhất, sau khi cố gắng thay đổi một số thứ mới phát hiện bản thân lực bất tòng tâm.

Tưởng rằng chuyện mà cả đời này sẽ giấu diếm không để cho ai phát hiện, bây giờ đều đã bị người khác phát hiện ra rồi.

Bản thân một chút bí mật nhỏ cũng không có, nếu Diệp Bách Nhiên lập tức ra ngoài thì ngay cả bí mật nhỏ bé nhất cũng đều bị công khai với mọi người.

Diệp Thiến Nhi vừa nhớ ra, khó tránh có chút lo lắng, bắt đầu há mồm kinh ngạc nói, “Vậy là có phải bây giờ mọi người đều đã biết thân phận của chị rồi không?”

“Đương nhiên rồi, em còn nói nữa, lập tức sau khi bố em ra ngoài, có phải là ngay cả chuyện của mẹ chị cũng bị biết rồi không”

– Vốn dĩ cho là một bí mật vô cùng nhỏ nhặt, thì ra lại dễ bị vạch trần như vậy.

“Hà đại luật sư, vậy chị còn có thể làm cái việc luật sư đó của chị không?” – Cô ta có chút thất vọng, cũng có chút †ò mò hỏi Hà Vân Phi.

“Đương nhiên là có thể rồi, cái này không có sao hết, do người ủy thác tìm đến chị, chị liền có thể tiếp nhận mà”

Nhưng mà, bây giờ điều này không còn quan trọng nữa, cô đã không còn thiếu tiền rồi, ở chung với Hoắc Minh Dương cũng không cần tiền bạc gì, chủ yếu là bây giờ có nhiều việc hơn, giấu nhiều bí mật như vậy, cuối cùng phát hiện bản thân giống như một tên ngốc, tự biên tự diễn.

“Không sao cả chị à, yên tâm đi, chị mau chóng đi đón đứa trẻ đi, sau đó nên làm gì thì làm, nhất định không cần phải lo lắng” Nói xong liền nghe giọng nói của Đường Bản, sau đó cô ta cũng cúp máy rồi.

“Có người khác giới liền quên mất nhân tính, à không là có vợ quên chị mới đúng” – Trên miệng thì thầm một câu, sau đó liền bắt đầu chuyên tâm lái xe đi đón Đại Bảo, đứa trẻ vẫn là quan trọng nhất.

Đến nhà trẻ, cô giống như không có chuyện gì xảy ra bình tĩnh đón Đại Bảo về nhà, cô giáo ở nhà trẻ nhìn chiếc xe một cái, vẫn còn đang không ngừng tìm cái gì đó, chắc là tìm bố của đứa trẻ.

Hà Vân Phi ngoài miệng tuy không nói nhưng biểu cảm đã rất không vui rồi.

“Cô giáo, đứa trẻ nhà tôi gần đây ở nhà trẻ biểu hiện có tốt không?” – Nén lại tính tình của mình ân cần hỏi han cô giáo, lên tiếng chào hỏi, sẵn tiện tặng chút quà.

Chỉ cần Đại Bảo vui vẻ, những thứ khác đều không cần phải bận tâm.

Đại Bảo bây giờ được Hà Vân Phi tới đón rất vui vẻ, cô giáo cả ngày đều hỏi han bé, không biết vì sao, từ lúc bố đến đây trở đi, bé liền được cô giáo cùng với bạn học chiếu cố.

Ban đầu còn cảm thấy không tệ, nhưng mà bây giờ rất không thích ứng được.

Thuận theo đó tiếp nhận không nổi sự chiếu cố vô duyên vô cớ của người khác, ngay cả đứa trẻ thì cũng vậy thôi đặc biệt còn là Đại Bảo, không có nhạy cảm mỏng manh như bố.

Bây giờ bị một đám người vây quanh, trong lòng bé có chút hoang mang sợ hãi.

“Nếu như bên đây vẫn tốt, vậy thì tôi cũng yên tâm rồi, cảm ơn sự chăm sóc của cô trong khoản thời gian này.’ – Hà Vân Phi lúc nói ra lời này liền mỉm cười, cô rất tôn trọng cô giáo, bởi vì Đại Bảo rất thích cô giáo này.

“Không có gì chuyện bình thường mà, tôi đương nhiên phải trông tốt đứa trẻ rồi, đây là trách nhiệm của tôi. – Cô giáo nhìn sắc mặt của phụ huynh, cô ta vẫn muốn nhìn bố của Đại Bảo một chút, người đàn ông đó thật là quá đẹp trai đi, không muốn thích cũng không được.

Hôm nay bản thân Hà Vân Phi cũng phát hiện mỗi lần nếu là cô đưa Đại Bảo đến, cô giáo cũng không gần gũi như vậy, nếu như là Hoắc Minh Dương đưa đến thì thái độ hoàn toàn khác.

Vừa nghĩ đến đây, bản thân liền hận đến nghiến răng, ngay cả cô giáo cũng trọng nam khinh nữ.

“Vậy chúng tôi đi về trước đây, nếu như có việc gì thì có thể gọi điện nói chuyện, nếu như cô có việc gì cần thiết thì cứ nói về nhà tôi sẽ tận lực giúp đỡ, chỉ là phiền cô chăm sóc đứa trẻ tốt một chút.” Nói xong đưa danh thiếp của mình ra.

Cô giáo nhìn họ tên và thân phận bên trên đó, cô ta luôn cứ cảm giác cái tên này có chút quen mắt, suy nghĩ một chút vẫn là không biết đi chầm chậm về, đến cửa nhà trẻ, chợt nhớ ra cái tên này tại sao lại quen như vậy.

Sớm đã cảm thấy thân phận của mẹ đứa trẻ không tầm thường, không ngờ rằng lại lợi hại như vậy, tuổi trẻ như thế mà lại trở thành đại luật sư có tiếng nhất phố Hoa Nhĩ.

Chả trách người đàn ông ưu tú như vậy lại chọn cô, bản thân cũng phải có chút vốn liếng.

Vốn cho rằng chỉ là một bình hoa xinh đẹp, cô ta còn có chút hy vọng bây giờ nghĩ lại bản thân quả thật không bằng được người ta, nên từ bỏ ý muốn ban đầu đối với người đàn ông đó.

Cô ta cảm giác mất mát trở lại nhà trẻ, một cô giáo khác nhìn thấy cô ta còn hỏi một tiếng làm sao vậy? Cô ta cũng lười trả lời.

Những ngày tiếp theo Đại Bảo cảm thấy tâm trạng của cô giáo không được tốt lắm, đương nhiên đây cũng là chuyện sau này rồi.

Trên đường về nhà, Đại Bảo còn có chút đắc ý khoe khoang với Hà Vân Phi, có rất nhiều bạn học thích chơi chung với bé.

Hà Vân Phi gật đầu đồng ý, sau đó liền khen điểm nào của bé cũng tốt, đứa nhỏ nghe thấy vui như bay lên trời.

Đứa trẻ vui vẻ thì bản thân cô cũng vui vẻ theo, dặn dò bé không được kiêu ngạo.

Cô dẫn theo Đại Bảo về nhà, cẩn thận mở cửa ra.

Lúc trước Hoắc Minh Dương không biết cô là ai, đối tốt với Đại Bảo, còn có thể bào chữa được, còn bây giờ thì không biết được rồi.

Ít nhất Hà Phi Vân thấy là có vài sự việc không đơn giản như vậy.

Dù sao cô lúc trước đã từng kết hôn qua với Hoắc Minh Dương, hơn nữa cô lại quả thật rời đi lâu như vậy.