Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 248




Chương 248: Bố của đứa trẻ

 

Dường như tất cả những gì cô làm anh đều nhìn thấy và ghi nhớ trong lòng.

Hoắc Minh Dương sững người hồi lâu sau khi cô rời đi. Người phụ nữ này đúng thật là quá có cách, khiến anh không biết nên nói gì.

Sau khi rời khỏi văn phòng của Hoác Minh Dương, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Người đàn ông đó thực sự quá đáng sợ.

Cô cẩn thận suy nghĩ việc của riêng mình chứ không muốn nghĩ đến những chuyện khác nữa, cô cũng không lo lắng chuyện đúng sai nữa mà chỉ tập trung hết vào công việc. Nếu mọi việc có xảy ra sai sót gì thì nhất định Hoắc Minh Dương không tha cho cô.

“Chị, sao hôm nay vê sớm vậy” Mặc dù Diệp Tĩnh Gia đi làm chưa lâu nhưng bình thường cô rất bận rộn, “Hôm nay chị có ít việc phải làm.

Đúng rồi, hôm nay bao giờ phải đo đón Đại Bảo vậy Cô định đưa thằng bé ra ngoài mua ít mua quần áo đổi mùa và cũng mua giúp Diệp Thiến Nhi luôn.

“Chị có chuyện sao?” Hôm nay cô không đưa Đại Bảo đến nhà trẻ: “Hôm nay thằng bé không đi nhà trẻ, em để nó ở nhà” Cô tự quyết định, xin phép nghỉ cho Đại Bảo và đưa thằng bé ra ngoài mua quần áo mới, không biết Diệp Tĩnh Gia có tức giận vì chuyện này không.

“Sao lại không đến trường?” “Em đưa nó đi mua ít quần áo để tham dự lễ cưới.” Cô nói sự thật, cho dù chuyện gì bây giờ cũng vẫn chưa xử lý xong.

“Có em nên chị đỡ lo rất nhiều.

Thằng bé nên có một người mẹ như em. Chị không thích hợp làm cha mẹ” Cô không hê lo lắng nghĩ tới thằng bé, cả ngày cô chỉ biết làm việc và làm việc. Nếu không phải hôm nay Hoắc Đình Thâm chọc tức cô thì đến khi cô về chắc cũng phải là buổi tối rồi, mà như thế là vẫn chưa tính đến chuyện làm thêm gi.

“Chị suốt ngày bận rộn như vậy cũng không phải là cách, Đại Bảo vẫn còn nhỏ, chị nên dành nhiều thời gian cho thằng bé hơn. Chớp mắt một cái là thằng bé đã lớn rồi, công việc thì vẫn luôn có ở đó, còn thời gian dành cho con thì không được thường xuyên như thế” Có thể đi đến được vị trí này của Hà Vân Phi thì mỗi ngày không cần phải quá nỗ lực nữa, chỉ cần mỗi ngày có được một số lượng vụ án ổn định là được.

Cô không có quá nhiều tham vọng trong sự nghiệp, không biết Hà Vân Phi muốn trở thành một người giỏi giang đến đâu, cô chỉ muốn có một người mà mình thích, hai người ở bên yêu thương nhau là được.

“Chị sẽ suy nghĩ về chuyện đó.” Lần cuối cùng hai người đi siêu thị với Đại Bảo, Diệp Thiến Nhi vẫn rất nhớ Lữ Hoàng Trung, cô cảm thấy chỉ có Lữ Hoàng Trung mới có thể bảo vệ cho Diệp Tĩnh Gia. “Em không biết chị nghĩ gì, nhưng chị, nếu chị thật sự không vui thì cũng đừng suy nghĩ nhiều như vậy. Chị chỉ cần tìm một người có thể khiến chị vui nhất là được” Cô sắp phải đi, không còn người đàn ông nào chăm sóc hai mẹ con họ. Đây đúng là một chuyện đau đầu, lần này Lữ Hoàng Trung còn biến mất mấy ngày không có lý do.

Chính chuyện này làm giảm đi ấn tượng tốt ban đầu của cô về anh ta.

Dù sao tìm được một người có thể nương tựa, có thể đồng hành cùng nhau thì vẫn tốt hơn, nhất là với một người luôn thiếu cảm giác an toàn Diệp Tĩnh Gia.

Chỉ là Diệp Tĩnh Gia không nghĩ như vậy.

Cô ấy không quan tâm đến những chuyện có hay không cũng được này, cô chỉ suy nghĩ rốt cuộc những thứ gì thì có vẻ có ích hơn, những thứ gì có thể khiến cô cảm thấy dễ dàng hơn một chút.

“Chị, có phải chị thật sự không thích Lữ Hoàng Trung không?” “Em lại như thế đấy, suốt ngày nói những chuyện đó với chị, rồi lại bắt đầu ra lệnh cái này cái kia cho chị” Cô bắt đầu cảm thấy không hài lòng nhưng cô biết Diệp Thiến Nhi đang lo lắng điều gì, nhưng những chuyện thế này vội vàng cũng không được.

“Em không có ý gì khác đâu, em chỉ thấy tình cảm hai người rất tốt, chỉ bằng ở với nhau đi. Chị thấy đấy, chị không ai có thể khiến em hoàn toàn thoải mái cả” Trong lòng cô biết rõ thế nào mới là hạnh phúc và hài lòng.

“Thôi, không nghĩ tới nữa, chị không muốn hại Lữ Hoàng Trung, gả cho người ta mà lại còn mang theo một đứa con nữa” Cô không bao giờ cho phép điều đó vì điều đó khiến lương tâm không yên suốt đời.

“Vậy thì chị kết hôn với Hoắc Minh Dương đi, đem theo con của anh ta rồi gả cho anh ta thì chắc không có chuyện gì đâu nhỉ?” Cô nói thẳng với Diệp Tĩnh Gia, cô nói rất tùy ý nhưng thực ra cô vẫn đang đợi câu trả lời của Diệp Tĩnh Gia.

“Em còn định nói bao nhiêu lần vậy, sao chị cứ bị em giục cưới thế nhỉ” Cô không thấy lúc trước mình bị xao động như vậy.

Kể từ khi Diệp Thiến Nhi chuẩn bị rời đi thì cô ấy bắt đầu nói với cô về những chuyện này.

Nói đến mức cô không quen nổi.

“Được, được rồi, chị, em sai rồi” Diệp Thiến Nhi không cam lòng kết thúc câu chuyện này ở đây.

Hầu hết những thứ bọn họ mua ở siêu thị đều là đồ chơi của Đại Bảo và một số món ăn đồ ăn vặt yêu thích của thằng bé. Hai cô lại hầu như chẳng mua gì.

“Chị, chị có cảm thấy được là dù hiện tại chị làm cái gì em cũng đều ủng hộ chị không?” Từ nãy đến giờ tâm trí của Diệp Tĩnh Gia vẫn rất nặng nề, có rất nhiều điều cô nghĩ trong lòng nhưng không thể nói ra được. Đối mặt với chuyện tình cảm, cô như một tờ giấy trắng vậy, cái gì cũng không biết, rồi lại rơi vào tình thế khó xử.

“Chị không hiểu em đang nói gì” Cô bực bội muốn nói ra gì đó nhưng cuối cùng lại nhịn xuống.

Sáng hôm sau, cô đưa Hà Chấn Hạo đến nhà Hoắc.

Mới sáng sớm nhưng cậu bé đã rất có tinh thần, hình như cậu muốn làm gì đó nên ngay từ sớm đã giục mẹ chuẩn bị đồ để ra ngoài.

“Cháu đẹp trai thật đấy, còn đẹp hơn cả bố cháu” “Con đẹp trai hơn bố sao?” Đại Bảo mở to đôi mắt, ngây thơ hỏi dì mình.

“Đương nhiên rồi, nếu không thì làm sao cháu có thể đẹp trai như vậy được? Con xem mẹ con trông rất bình thường mà” Cô nói với thằng bé những điều này, Hoắc Minh Dương cũng không nói gì.

Đại Bảo nhìn mẹ đang ở cách đó không xa, như đang ngẫm nghĩ gì đó rồi gật đầu, trông rất giống Hoắc Minh Dương.

“Mẹ của con đâu?” Hoắc Minh Dương đi tới, xoa đầu đứa trẻ và nói.

“Đó, chú ơi, chú đẹp trai như vậy, chú có phải là bố cháu không?” Thằng bé mở to đôi mắt chớp chớp, nó luôn cảm thấy chú này rất giống mình.

Những gì đứa bé nói khiến Hoắc Minh Dương không biết phải nói gì.

Hôm nay thật tình cờ là bộ quần áo anh và Đại Bảo mặc lại có màu giống nhau, chỉ là một bộ to, một bộ nhỏ.

Trông hai người thật sự rất giống hai bố con.

Diệp Thiến Nhi có chút lo lắng nên vội vàng kéo Đại Bảo đi tìm mẹ: “Xin lỗi anh, chúng tôi không đứng đây được nữa” Cô gái này đã lớn và không giống năm xưa nữa nên không thể cứ gọi Hoắc Minh Dương là anh rể nữa.

“Làm sao vậy?” Diệp Thiến Nhi vội vàng dắt theo đứa bé đi tới chỗ Hà Vân Phi. Nhìn dáng vẻ đó của Diệp Thiến Nhi, cô vội vàng hỏi.

“Không, vừa rồi Hoắc Minh Dương nhìn thấy em, sau đó thằng bé hỏi anh ta xem có phải bố của nó không. Nó cũng không thể cứ thấy người ta đẹp trai là nhận là bố của mình được” “Sau này con không được gặp ai cũng gọi là bố đây nhé, chú ấy không phải là bố của con” Cô nghiêm khắc mắng thằng bé một trận.

Bộ dạng của đứa trẻ khiến cô không biết phải nói gì nữa, cô chỉ sợ Hoắc Minh Dương phát hiện ra.

“Rõ ràng lúc ở nhà mọi người đều nói chú ấy là bố của con” Đại Bảo tủi thân, khuôn mặt nhăn nhó như muốn khóc.

Chuyện này không thể nói linh tỉnh, cô hoảng sợ tự hỏi không biết lúc ở nhà có nhắc đến chuyện này không, nhưng đứa trẻ làm sao biết được Hoắc Minh Dương là ai.

Diệp Tĩnh Gia không quan tâm nhiều được như vậy, cô bế con đi xa khỏi chỗ Hoắc Minh Dương đang đứng, vừa đi vừa an ủi thằng bé: “Đó không phải là bố con.” Hà Vân Phi hơi lo lắng, nói thế nào thì Hoắc Minh Dương cũng là bố của đứa bé, cô cứ giấu như thế này nhưng cũng không biết giấu được bao lâu nữa.

“Nghe này, chú ấy không phải là bố của con, Lữ Hoàng Trung mới đúng, Đại Bảo, không phải con thích bố Lữ Hoàng Trung nhất sao?” Cô nhanh chóng an ủi tâm trạng đang bất ổn của đứa bé.

Nói ra là cô lại thấy buồn, cô chỉ muốn thằng bé sống vui nhưng thật sự không có cách nào để nó vui được.

Biết rằng không cần phải suy nghĩ quá nhiều thứ nhưng tình trạng này của thằng bé khiến cô không khỏi cảm thấy xót xa: “Được rồi, con đừng nói linh tinh ẫ¬ẫ” nưa.

Diệp Tĩnh Gia biết có rất nhiều thứ cô không thể tự quyết định được, trong lòng cô vô cùng buồn bã và chán nản.

Buổi lễ sắp bắt đầu thì có người đến gặp Đại Bảo, Đại Bảo ngoan ngoãn đi theo người đó.

Diệp Tĩnh Gia nhìn Đại Bảo không còn khóc nữa thì trong lòng cũng yên tâm hơn: “Thật sự em không biết phải làm thế nào thì mới đúng nhưng chị nhìn bộ dạng đáng thương của thằng bé đi, chị, chị thật sự không suy nghĩ lại lần nữa sao?” “Suy nghĩ gì nữa, em đừng nghĩ nữa” Cô và Hoắc Minh Dương hoàn toàn không có khả năng, vậy còn gì để nói nữa? Diệp Thiến Nhi không nói ra câu cuối cùng.

Buổi lễ bắt đầu, Diệp Thiến Nhi đi lên phía trước để nhìn Đại Bảo, có người đến bên cạnh Hà Vân Phi, mời cô một ly rượu.

“Cô gái xinh đẹp, tôi có được may mắn được uống cùng cô một ly không?” Khuôn mặt của người đàn ông kia rất dịu dàng, nhưng Diệp Tĩnh Gia cảm thấy có phần bỉ ổi.

“Xin lỗi, tôi không uống rượu” Cô từ chối.

Diệp Tĩnh Gia từ chối nhưng anh ta không hề cảm thấy nuối tiếc chút nào, anh ta cầm một ly nước trái cây bên cạnh và đưa cho cô.

“Tôi nghĩ cô là người đẹp nhất ở đây” Nói xong, anh ta nở một nụ cười anh ta tự cho là hoàn mỹ với cô.

“Cảm ơn” Cô cầm ly nước trái cây đi về phía bên kia, tránh né cuộc nói chuyện của người đàn ông này.

Cô không giỏi từ chối nhưng cũng không chịu nghe lời, chính tính cách này đã khiến mối quan hệ của cô và Lữ Hoàng Trung bấy lâu nay không hề có tiến triển gì.

“Xin lỗi anh, hiện tại tôi đang rất bận, nếu anh không có chuyện gì thì tôi xin phép sang bên kia” Cô hiểu rõ rằng có những chuyện cô phải tự mình trải qua, cô hoàn toàn không hề cần một người đàn ông nào đó, thâm chí nghĩ đến thôi cũng khiến cô cảm thấy kinh tởm.

“Thưa cô, không biết là cô nghĩ gì về tôi, nhưng tôi rất có hứng thú với cô.

Không biết tôi có vinh hạnh được cùng ăn tối với cô không?” Phong thái “lịch lãm” của anh ta được thể hiện một cách lố lăng trước mặt Hà Vân Phi.

Cô không rung động khi nhìn thấy người đàn ông này nhưng lúc này cô lại có phần miễn cưỡng chấp nhận, bất kể như thế nào trong lòng cô cũng cảm thấy không vui.

“Xin lỗi, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình là người có thể khiến đàn ông rung động” Cô khéo léo từ chối, dù sao cũng có một số chuyện cũng không thể nói rõ được.

“Cô không cảm thấy giữa chúng ta đang có gì trào dâng sao?” Người đàn ông kề sát bên tai Diệp Tĩnh Gia, sự mềm mại của anh ta khiến tất cả những người ở đó đều run lên.

Nhưng Hà Vân Phi thì khác.

Cô không cảm thấy có gì thú vị cả.

Cô không bao giờ cảm thấy cô có thể tận hưởng bất cứ thứ gì, cô chỉ cảm nhận được những thứ thật sự chân thành.

Hơi thở nguy hiểm tỏa ra từ người đàn ông này khiến cô luôn phải cảnh giác: “Xin lỗi anh tôi..” Cô chưa kịp dứt lời thì đã nghe thấy một tiếng “bịch”, người đàn ông kia bị đánh ngã xuống đất, Hoắc Minh Dương thì tức giận nhìn anh ta. Những hành động thân mật của ah ta với Diệp Tĩnh Gia làm anh không thể kìm chế được cơn tức giận. Anh đã dùng hết sức để ra đòn.

Anh không muốn bất cứ ai đến gần Hà Vân Phi, cũng không có lý do gì cả, chỉ là anh không muốn.

Nhìn thấy người đàn ông này đến gần cô, anh thậm chí không thể kiểm soát được nắm đấm của mình.

Ngay sau đó, tất cả mọi người đều nhìn về hướng này. Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Hoắc Minh Dương mới dừng tay lại.