Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 245




Chương 245: Vật về với chủ cũ

 

Cảm nhận được sự chân thành của cô, Diệp Tĩnh Gia không biết phải nói gì.

Ngày hôm sau, Diệp Tĩnh Gia coi như không có chuyện gì xảy ra. Cô trông con một lát rồi đưa bé đến nhà trẻ, cô sẽ đợi đến khi Lữ Hoàng Trung về.

“Chị, thứ tư tuần sau em sẽ về” Diệp Thiển Nhi đặt xong vé thì gọi điện cho Diệp Tĩnh Gia.

Không biết vì sao tự nhiên Diệp Thiến Nhi lại thay đổi quyết định: “Không phải lúc đầu định đi càng sớm càng tốt sao?” “Ít ra thì em cũng phải cùng đợi Lữ Hoàng Trung với chị. Một mình chị nuôi con thì vất vả lắm” Cô thật sự rất thương chị, cô chỉ sợ chị mình một mình ở đây sẽ phải chịu buồn bã, bị thương hoặc là ấm ức gì đó.

“Thật sự nếu như chị mà biết em nghĩ như vậy thì chị sẽ không bảo em đặt vé thứ tư tuân sau đâu” Lúc trước Diệp Thiến Nhi không thích nhưng bây giờ lại rất thích.

Sự khác biệt này khiến cô thấy hơi phiền.

Gọi điện thoại xong, cô thở phào một hơi.

Cô vừa đến văn phòng chưa được bao lâu thì Hoắc Minh Dương cũng tới.

“Sớm vậy!” Vừa vào phòng anh đã chào hỏi Hà Vân Phi, nhưng trong đầu cô chỉ có chuyện của Diệp Thiến Nhi nên cũng không để ý tới Diệp Minh Dương.

“Tôi đang rất bận, nếu không có chuyện gì thì đừng nói chuyện với tôi.” Mỗi vụ án của Hoäc Thiên đều liên quan đến một số tiên rất lớn, cô không có trợ lý nên cô phải tự tính số liệu.

“Ngày kia Hoắc Minh Vũ kết hôn đấy” Cô vừa nói xong thì Hoắc Minh Dương lại nhắc đến chuyện này làm cô nhớ ra lúc trước hình như cô đã hứa gì đó: “Được, tôi sẽ dẫn con tới. Đô mà anh ta cân tôi cố gắng sẽ đưa cho họ trong ngày mai, đến lúc đó chỉ cần đi công chứng nữa là được.” “Ừm, giao việc đó cho cô thì tôi rất yên tâm” Tự nhiên Hoắc Minh Dương nói ra một câu như vậy khiến cô không biết nên trả lời thế nào.

“Đây là chuyện tôi nên làm, lấy của anh nhiều tiên như vậy cũng không phải là để ngồi chơi” Cô mỉm cười, thật ra có nhiều lúc, cho dù cô làm thế nào đi chăng nữa hoặc cô lựa chọn thế nào đi chăng nữa thì cô cũng không thể thay đổi được một số thứ, có thể chấp nhận thôi cũng đã là điều tốt lắm rồi.

Như vậy đã tốt hơn gấp trăm lần chuyện gặp Hoắc Minh Dương mà không nói câu nào.

“Sao trông cô lại như vậy? Có phải hôm qua Tô Thanh Anh đến làm cô không vui không?” Anh đang cố đoán suy nghĩ trong đầu của Diệp Tĩnh Gia, hình như anh có muốn nhìn thấu cả nội tâm của cô.

“Tôi làm sao à? Tôi chẳng liên quan gì tới anh cả. Anh nói chuyện như thế với tôi là làm khó tôi rồi đấy” Cô nói thẳng, cô không muốn Hoắc Minh Dương nhìn thấy phần yếu ớt của mình.

“Tôi thật sự không biết cô đang nghĩ gì. Cô luôn có cách làm những chuyện mà tôi không thể ngờ tới được” Trong lòng anh có rất nhiều điều muốn nói nhưng anh không thể nói rõ ra được vì dù sao có rất nhiều tâm sự anh cũng không thể kể được với người khác.

“Hà Vân Phi, cô có biết dáng vẻ này của cô rất giống như đang ghen không?” Anh mạnh dạn nói ra, cô nghe xong thì mặt đỏ lên, muốn phản bác nhưng không nói ra lời “Đây là thái độ khi anh nhờ người khác sao? Tôi có đem con tôi tới giúp không thì là chuyện khác đấy nhé” Cô nắm chặt điểm yếu của Hoắc Minh Dương, không nói đến chuyện đứa trẻ thật sự rất có ích, không cần biết hai bố con có nhận nhau không nhưng Hoắc Minh Dương đã thật sự phải chịu mềm.

“Cô xem đó rồi làm đi, đừng lúc nào cũng nghĩ đến mấy chuyện linh tỉnh. Lo lắng cho bản thân mình và chăm sóc con cho thật tốt” Hoắc Minh Dương nói xong thì bắt đầu làm việc chứ không nói chuyện với Hà Vân Phi nữa, cô cũng thấy vui vì điều đó.

“Tôi thấy không hiểu một số chuyện của cô lắm” Có rất nhiều tâm sự không biết nên nói thế nào.

Hà Vân Phi là người như thế nào, anh có thể nhìn thấy rõ ràng nhất, hiện tại cô chỉ đang cố ngụy trang để chống đỡ thôi, làm một người phụ nữ đúng là không dễ dàng, lúc nào cũng phải mang mặt nạ, đến anh nhìn thôi anh cũng còn thấy mệt.

Thời gian tích tắc trôi qua.

Lúc Hà Vân Phi tan làm thì đột nhiên bị Hoắc Minh Dương chặn lại: “Tôi gọi đồ ăn bên ngoài, cùng ăn đi” Giọng điệu của anh làm cô không dễ dàng từ chối được. Hà Vân Phi suy nghĩ một lúc rồi không động đậy gì cả.

Cô không muốn bị dày vò nữa, bà dì cả đã làm cô rất đau bụng rồi.

“Cảm ơn anh, chúng ta chia đôi; Cô không muốn kiếm lợi từ chỗ của Hoắc Minh Dương, cô mà nợ người đàn ông này một chút thôi thì sẽ phải trả lại gấp nghìn vạn lần như thế nên cô không bị mắc lừa đâu.

“Ý của cô là, cô ăn một bữa cơm với sếp rồi lại muốn chia đôi hóa đơn sao?” Anh mỉm cười, không thể phủ nhận được người phụ nữ này thật sự rất thú vị.

“Đúng vậy, bởi vì anh là sếp của tôi nên tôi mới phải rõ ràng rõ ràng như thế, để anh khỏi vắt kiệt giá trị thặng dư của công việc của tôi” Cô không muốn bị Hoắc Minh Dương lợi dụng, nếu có lợi dụng thì cô cũng phải cam tâm tình nguyện mới được.

“Không biết đầu của cô chứa những gì mà suốt ngày nghĩ linh tinh vậy” Anh nhún vai, hình như tất cả mọi chuyện đều không dễ dàng rạch ròi như thế.

“Anh nghe tôi nói này, chuyện công việc tôi sẽ cố gắng làm tốt, trừ chuyện công việc ra thì chúng ta đừng nói chuyện gì nữa” Đây chính là lời cảnh cáo và cũng là điểm giới hạn của cô, cô không cho phép Hoắc Minh Dương hết lần này đến lần nọ đụng tới nó như vậy nữa.

Người đàn ông này quá nguy hiểm rồi, anh ta lúc nào cũng làm cô mất khống chế, cảm giác đó khiến cô không thoải mái và cảm thấy mối đe dọa một cách lạ lùng.

“Sao cô lại có thể nghĩ về tôi như vậy? Với lại, ai cho cô cái gan lớn thế để nói chuyện với tôi vậy?” Giọng điệu của Hoắc Minh Dương rõ ràng là không hài lòng, bình thường không ai dám nói chuyện với anh như thế. Trong lòng Hà Vân Phi cũng rất rõ, có lẽ đến tám phần là Hoắc Minh Dương bị người ta ghét bỏ như vậy.

Khi bầu không khí rơi vào bế tắc, Tô Thanh Anh lại bước vào.

Đúng là rất đúng lúc.

“Minh Dương, anh có chuyện gì vậy? Em mang đồ ăn cho anh đây.

Chúng ta ăn cơm cùng nhau được không?” Cô ta nói rồi lắc lắc hộp cơm trong tay, Hà Vân Phi cảm thấy mình hơi chóng mặt. Chiếc nhãn trên tay Tô Thanh Anh là chiếc nhẫn lần trước ở Lâm Thành, Hoắc Minh Dương đã bỏ hơn 3 tỷ đô để mua nó. Sao bây giờ nó lại nằm trên tay cô ta? Cô không biết mình đang cảm thấy thế nào nhưng cô biết rõ là mình đang cảm thấy bị phản bội, tại sao Hoắc Minh Dương có thể lấy thứ đồ mà cô yêu quý đem đi để lấy lòng người khác.

“Được. Ăn cơm” Anh dường như không quan tâm đến chiếc nhãn kia và cũng không phản ứng lại.

Hà Vân Phi cũng coi như thấy rõ được vị trí của mình trong lòng Hoắc Minh Dương, hóa ra đồ của cô đều có thể bị tùy ý cho đi như vậy.

“Cô Phi ở phòng làm việc của anh ăn cơm cùng chúng ta sao?” Tô Thanh Anh nhìn Hà Vân Phi khiêu khích, như thề rằng chỉ cần cô ta nói cái gì đó thì người đàn ông này sẽ đều nghe vậy.

Cô cười: “Tôi gọi đồ ăn bên ngoài” Cô không bao giờ thèm tranh giành những thứ như vậy, có vô số đàn ông muốn theo đuổi cô còn đang xếp hàng trên phố Wall.

Cô coi thường những thứ phải tranh giành mà mới có được.

Những điều tốt đẹp không cần phải nỗ lực kiểu đó để có thể có được.

Không lâu sau, đồ ăn được giao đến, nhận đơn hàng Hoắc Minh Dương đã đặt, cô cảm thấy đồ ăn rất thịnh soạn, cô thậm chí còn không phải trả tiền. Cô sẽ coi như phần này là của Hoắc Minh Dương, dù sao anh cũng không anh được, cô cũng chỉ giúp anh chia sẻ phần nào.

“Nào, hôm nay chúng ta cùng nhau ăn cơm” Cô vui vẻ gọi cả văn phòng thư ký của Hoắc Minh Dương ra ăn tối.

Bây giờ quan hệ của Diệp Tĩnh Gia với những người trong phòng thư ký càng ngày càng tốt, Hoắc Minh Dương đã góp công rất nhiều.

“Chị Phi, Tô Thanh Anh thực sự sẽ kết hôn với giám đốc của chúng ta sao?” Hồi trước mọi người đều gọi cô là luật sư Phi nhưng đến bây giờ thì ai cũng đổi gọi là chị Phi.

Như thế thân thiết hơn rất nhiều và mọi người cũng không bị bó buộc quá, ai muốn nói gì thì cứ nói cái đó.

“Đừng nghĩ lung tung nữa, tôi không có quan hệ gì với giám đốc của mọi người đâu. Thế nên anh ấy có quan hệ với ai thì tôi cũng không có tư cách để nói gì cả” Cô không biết phải giải thích với mọi người như thế nào, cô luôn cảm thấy mình nói gì cũng vô ích vì mọi người căn bản không tin cô.

“Chị, em không nói chứ, chị cứ nhìn điều kiện của giám đốc chúng ta đi” Cô ấy không tiếp tục nói một nửa đằng sau, Tô Thanh Anh dường như không có tiếng nói gì ở đây cả.

Người phụ nữ như vậy dựa vào đâu mà đòi ở bên Hoắc Minh Dương.

“Tôi biết mọi người muốn nói gì, nhưng anh ấy ở với ai là chuyện của sếp mọi người, tôi chịu thôi” Cô thở dài, không biết nên nói gì.

“Chị, em thực sự cảm thấy rất đáng tiếc” Không chỉ có anh ta mà mọi người bây giờ đều cho rằng cô và Hoắc Minh Dương mới xứng đôi, dáng người của hai người lúc đi còn giống hệt nhau nữa.

Thật tiếc vì hai người thật sự không có cơ hội ở bên nhau.

Hà Vân Phi lại tỏ ra không quan tâm đến chuyện đó, sau bữa tối, Tô Thanh Anh đã bị Hoắc Minh Dương đuổi khéo về.

Cô ta vừa ra ngoài, thấy Hà Vân Phi đang ăn uống vui vẻ với mọi người, còn cô ta thì không ai thèm nể mặt.

Thấy mọi người đều xúm xít vây quanh Hà Vân Phi thì cô lại thấy tức giận.

“Mọi người, hừ, Hoắc Minh Dương gọi cô về văn phòng” Tô Thanh Anh chuyển lời xong, cô ta giậm chân khit mũi rồi trực tiếp rời đi.

Điều cô ta ghét nhất là Hoắc Minh Dương từ chối cô ta vì những người phụ nữ khác và điều thứ hai khiến cho cô ta khó chịu là người phụ nữ Hoăc Minh Dương thích lại không thích cô ta.

Sau khi chào hỏi những người trong phòng làm việc, Hà Vân Phi trở lại phòng làm việc của mình: “Vậy tôi về trước đi, mọi người cứ ăn từ từ” Nhìn thấy Tô Thanh Anh đang ăn rùa, cô có chút tò mò không biết Hoắc Minh Dương gọi cô có chuyện gì.

“Anh đã nói gì với cục cưng thân yêu của anh vậy?” Cô không biết là mình cố ý hay vô tình, chỉ là trong lòng cô chợt thấy tò mò.

“Cô nói chuyện có thể đừng chọc ngoáy vậy được không?” Anh không biết Hà Vân Phi đã xảy ra chuyện gì, luôn làm những chuyện đâu đâu để ảnh hưởng đến tâm trạng của người khác.

“Ai chọc ngoáy gì đâu” Cô trừng mắt nhìn người đàn ông, cô không nói được đây rốt cuộc là thế nào nhưng cô luôn cảm thấy cho dù người đàn ông này có làm gì đi nữa thì cô cũng không thay đổi quyết định của mình.

“Hà Vân Phi, tôi không biết có chuyện gì nhưng hình như tôi đã cho cô một cảm giác rằng, dù cô làm gì thì tôi cũng dung túng cho cô nhỉ?” Anh cảm thấy bản thân mình quá tốt với Hà Vân Phi, lại cả chuyện cô chưa từng nói gì nữa, lúc nào có vẻ dương dương tự đắc như vậy.

Cô không biết vì sao Hoắc Minh Dương lại tức giận.

Cô vừa định nói lý thì đột nhiên nhìn thấy chiếc nhãn trên bàn.

“Đẹp quá.” Cô đột ngột cảm thán.

Hoắc Minh Dương sửng sốt: “Cô thích không?” Cô gật đầu, cô có thể mua được nó. Đây là một trong số ít những kỷ vật mang đậm dấu ấn kỷ niệm của cô và Hoắc Minh Dương.

“Tặng cô đấy” Anh hào phóng tặng ngay cho cô, Diệp Tĩnh Gia thấy hơi bất ngờ, nhưng cô cũng cảm thấy khó hiểu: “Chỉ cần ai nói thích nó với anh thì anh cũng đều cho người ta sao?” “Gần đây cô thể hiện rất tốt, nên nếu tôi có suy nghĩ gì thì không coi đó là quá hậu hĩnh” Lúc nãy khi Hoắc Minh Dương tháo chiếc nhẫn này trên tay Tô Thanh Anh ra, anh không nói như vậy.

Nhìn chiếc nhẫn trên bàn, cô hơi xúc động.

Biết rõ ràng rằng mình thích, cô cũng không có lý do gì để khiến bản thân khổ sở: “Cảm ơn anh, tôi nhất định sẽ làm việc chăm chỉ, dù sao ông chủ cũng rộng rãi như vậy” Chiếc nhẫn này đặt ở đó, cầm lên rất dễ bị mất nên cô trực tiếp cầm lấy và đeo vào ngón tay.

Hoắc Minh Dương phát hiện ra cô không đeo nhẫn cưới.

Hơn nữa, chiếc nhẫn này lại rất vừa với tay cô, Tô Thanh Anh không thể đeo chiếc nhẫn này vì tay cô ta to hơn tay Diệp Tĩnh Gia đến một vòng.

Cô vẫn tự nhiên làm việc, chứ cũng không quá coi trọng chuyện này. Điều này khiến Hoắc Minh Dương cảm thấy bất ngờ, anh nhìn chiếc nhẫn trên tay của Hà Vân Phi, trong lòng anh có gì đó khác lạ không thể gỡ ra được.