Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 224




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 224: Làm việc

 

Hoắc Minh Dương đang ngồi ở đằng kia làm việc, nhưng như thế nào cũng không thể tập trung được, hết lần này đến lần khác liếc mắt nhìn về phía Hà Vân Phi, dáng vẻ cô khi làm việc rất nghiêm túc.

Nhìn thấy vẻ nghiêm túc của cô, anh không nỡ lòng mở miệng lên tiếng làm phiền.

“Sao vậy? Công việc của tôi có vấn đề gì sao?” Cảm nhận được ánh mắt của anh cứ luôn nhìn vào cô, Diệp Tĩnh Gia cảm thấy hơi ngại.

Không biết Hoắc Minh Dương như vậy là có ý gì.

“Anh như vậy là có ý gì? Tôi không hiểu” Cô nói xong, trong lòng ẩn ẩn có chút chờ mong.

Sau khi nói xong, cô cũng không tính tới chuyện khác, dù sao bây giờ trong lòng Hoắc Minh Dương nhất định phải có kế hoạch gì đó. “Anh cảm thấy, anh đưa ra điều kiện gì để tôi có thể cân nhắc ở lại Tập đoàn Hoắc Thiên một thời gian?” Cô không có dự định ở lại trong nước, những chuyện không muốn nghĩ tới cũng sẽ không muốn nhắc tới nữa.

“Muốn mời được luật sư Vân Phi đây thì chắc chắn điều kiện sẽ không thấp rồi” Hoắc Minh Dương nói xong liền dựa lưng vào sau ghế tựa, tư thế muốn thương lượng: “Nói đi, Cô muốn thế nào? Vốn dĩ Hà Vân Phi không muốn nhìn thấy Hoắc Minh Dương, người đàn ông này sao lại chắc chắn rằng cô sẽ ở lại? “Tổng giám đốc Dương, làm người không nên quá tự tin thì tốt hơn” Cô nhìn người đàn ông trước mặt, luôn cảm thấy người đàn ông này chính là cố ý, khiến cho cô không có cách nào đưa ra quyết định đúng đắn.

“Đứa trẻ có thể đi học ở trường học tốt nhất, tất cả mọi chỉ phí ra nước ngoài du học khi lớn lên đều là tôi bỏ ra, nhưng cô làm việc ở đây sẽ không nhận được đồng lương nào, tôi nghĩ là cô là người biết cân nhắc thiệt hơn” Hoắc Minh Dương quyết tâm giữ Hà Vân Phi ở lại, người phụ nữ này chính là trợ thủ đắc lực mà anh đang cần.

Làm mọi việc đều ngay ngắn rõ ràng, nếu để mất một nhân tài như vậy, thật là đáng tiếc.

“Cảm ơn Tổng giám đốc Dương đã cất nhắc như vậy, tôi cùng con vẫn cần phải sinh sống, lương một năm 3 tỷ, mỗi tháng được nghỉ 15 ngày. Tôi sẽ hoàn thành tất cả công việc trong giờ làm việc” Cô đối với Hoắc Minh Dương hoàn toàn không cần khách khí. Dù sao anh ta cũng là cha ruột của con cô, mọi chỉ phí sinh hoạt đều phải dùng tiền của Hoắc Minh Dương chỉ trả.

“Không sao, chỉ cần cô có giá trị” Anh cười, dường như không quan tâm đến điều kiện của Diệp Tĩnh Gia, chỉ cần cô có thể làm anh hài lòng, giá cả đều không thành vấn đề.

Hà Vân Phi đã xem qua tất cả các án kiến của Tập đoàn Hoắc Thiên trong vài năm qua, cô đột nhiên đối với điều kiện mà Hoắc Minh Dương đưa ra có chút hối hận: “Tôi có thể suy nghĩ lại một chút hay không?” “Sao vậy?” Hoắc Minh Dương nhìn cô, không biết cô đang suy nghĩ gì.

“Quá nhiều việc như vậy, lại quá phức tạp, vốn dĩ không thích hợp với tôi chút nào” Cô có chút buồn bực, tất cả đều là tích lũy từ nhiều năm trước: “Công ty của các anh không có bộ phận pháp vụ sao?” Thực ra, cơ bản vẫn là không có vấn đề gì, nhưng là cô rất nóng lòng muốn về nhà chăm sóc Đại Bảo, một lát nhìn thấy con thì chính là đã không nỡ rồi.

“Tôi có thể đem công việc về nhà làm được không?” “Như vậy hình như không được.” Hoắc Minh Dương nhìn vẻ mặt của cô, cảm thấy vui mừng không giải thích được.

“Giá cả mà tôi định ra là dựa vào năng lực của cô, tôi tin tưởng cô, sẽ không có vấn đề gì” Nhiệm vụ mới này khăn biết bao nhiêu, Diệp Tĩnh Gia hung ác liếc nhìn anh một cái.

“Cảm ơn Tổng giám đốc Dương đã ưu ái tôi như vậy” Cô còn chưa có văn phòng nên chỉ có thể tạm ở lại chỗ của Hoắc Minh Dương, lúc đầu cô còn thận trọng lo lắng, nhưng bây giờ hoàn toàn không có, chỉ là bây giờ trong lòng có chút nhớ Đại Bảo, cô bắt đầu nỗ lực làm việc không cố nghĩ đến những chuyện đó nữa.

“Sao vậy? Công việc khó khăn như vậy sao?” Hoắc Minh Dương cau mày nhìn cô.

“Này, tôi nói này một ông chủ lớn như anh, anh rảnh rỗi như vậy sao? Sao lại đi quản việc tôi cau mày hay không cau mày làm gì vậy.’ Cô có chút tức giận và trong lòng rất là bực bội.

“Tổng giám đốc Dương, tôi đi ra ngoài trước, tôi đã xem đại khái rồi, sáng mai tôi sẽ đến sớm, chỉ cần còn cần viết kết luận nữa là được, anh có thể tìm người làm nhân viên toàn chức đi làm đúng giờ, đó là cố vấn, tôi là chuyên gia” Nói xong cô xách túi lên rời đi đầu cũng không thèm ngoảnh lại, như sợ anh lại kiếm chuyện đến làm khó cô.

Hành động của Hà Vân Phi khiến cho Hoắc Minh Dương bật cười.

Hoắc Minh Vũ vừa đúng lúc này đi tới tìm Hoắc Minh Dương, liền nhìn thấy một người phụ nữ khí thế mạnh mẽ cầm túi xách đi ra.

Hai người thiếu chút nữa là đụng nhau, tiềm thức mách bảo Hà Vân Phi phải né tránh, cô bước đi mà không thèm chào một câu.

“Anh, anh vừa trêu ghẹo cô ấy ư, vừa làm loạn một trận ở đây đấy à?” Mùi nước hoa trên người người phụ nữ kia là Diệp Tĩnh Gia quen sử dụng, nhìn từ sau lưng cô ta cũng có vài phần tương tự.

“Há, không có, anh cũng không biết là có chuyện gì, chắc là án kiện của công ty chúng ta dọa sợ cô ấy rồi” Hoắc Minh Dương viết tài liệu mà không thèm liếc nhìn em trai mình.

Hoắc Minh Vũ trong nháy mắt có thể biết được cái bàn nhỏ trong góc có người đã sử dụng: “Anh lại đặc biệt sắp xếp người vào đó ư”” Hoắc Minh Dương đang viết, đột ngột ngừng bút.

Anh luôn cảm thấy người phụ nữ này có chút quen thuộc: “Không cần em quan tâm, anh tự có chừng mực.” Công và tư không thể lẫn lộn, anh bây giờ không muốn nói gì khác, chỉ là trong lòng có ý nghĩ, phải biết rằng nhiều khi đối diện với Hà Vân Phi anh đều không thể làm mọi việc như bình thường được. Anh không thể phủ nhận việc rằng anh thiện cảm tốt với cô, nhưng đó chẳng qua chỉ là thiện cảm mà thôi, hơn nữa là do mức độ cô nghiêm túc với công việc của mình như thế.

“Được rồi, tùy anh vậy, hiếm có người khiến anh cảm thấy ưng ý” Từ khi Diệp Tĩnh Gia đi rồi, Hoắc Minh Dương hoàn toàn không còn giống như trước đây, nếu có thể thay đổi tốt hơn một chút thì quá tốt rồi.

Chỉ cần nghĩ đến Tô Thanh Anh, anh đã cảm thấy cần phải giúp đỡ Hoắc Minh Dương một tay.

“Em đến gặp anh có chuyện gì vậy?” Hoắc Hoắc Minh Dương bắt đầu bàn bạc với Hoắc Minh Vũ về công việc.

Hai người nói chuyện một lúc, Hoắc Minh Vũ nói rõ ràng xong liền rời đi.

Chỉ còn lại một mình Hoắc Minh Dương, anh không nhịn được lại nghĩ tới Hà Vân Phi.

Vì vậy đã bảo thư ký sắp xếp để tối nay hẹn gặp Lữ Hoàng Trung ăn cơm.

Có một số việc anh không biết, nhưng Lữ hoàng Trung nhất định biết điều đó.

Trong lòng nghĩ vậy, cũng liền làm như vậy.

Lữ Hoàng Trung nhận được điện thoại của Hoắc Minh Dương, cũng liền đồng ý.

“Buổi tối mọi người cùng nhau ăn cơm nhé, anh có hẹn với Minh Dương rồi” Lữ Hoàng Trung nói xong, Diệp Thiến Nhi nghiêm túc gật đầu: “Ừm, đúng vậy, chắc là người đàn ông kia lại tới tìm anh nói chuyện, đại khái là muốn giữ chị ở lại, nếu trong lúc ăn cơm mà nói đến chuyện chị của em với anh thì tám phần mười chính là như vậy rồi anh cẩn thận một chút”.

Diệp Thiến Nhi nói xong, Diệp Tĩnh Gia liền trừng mắt nhìn cô: “Em đang nói bậy bạ cái gì vậy? Tối nay chúng ta ra ngoài ăn cơm đi, chị mời.” “Thật sao?” Diệp Thiến Nhi lộ vẻ phấn khích, có một nhà hàng cô đã muốn đến từ lâu, nhưng luôn không có cơ hội đến.

“Tất nhiên là thật rồi, hôm nay chị kiếm được một món hời như vậy, tất nhiên là phải khao mọi người đi ăn rồi” Tài năng nấu nướng của cả ba người bọn họ thật là không dám kể đến, kể từ sau khi xảy ra vụ cháy đó, cô đối với lửa cũng rất là sợ hãi, thêm nữa Lữ Hoàng Trung luôn chăm sóc cô, chưa bao giờ để cô nấu ăn.

“Được, vậy mọi người cũng ra ngoài ăn cơm đi, chăm sóc cho Đại Bảo thật tốt nhé” Lữ Hoàng Trung cũng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, lúc đầu còn băn khoăn không biết có nên gọi đồ ăn bên ngoài mang về cho bọn họ không.

“Ừm, tôi biết rồi, anh yên tâm đi” Sau khi nói xong Domoto liền đi ra khỏi phòng, trông có vẻ tâm trạng rất không vui.

Diệp Thiến Nhi lo lắng chết đi được: “Làm sao, là ai đã đem Đại Bảo của chúng tôi dạy thành cái đức hạnh như vậy” Nói xong còn trừng mắt nhìn chằm chằm Lữ Hoàng Trung.

Lữ Hoàng trung không biết là áy náy hay sao, cũng mang theo vẻ mặt lo lắng nói: “Được rồi, cô yêu cầu gì?” Anh thừa nhận mình đối xử với Domoto thật sự có chút không tốt, khiến cho cô gái nhỏ buồn bực.

“Anh đừng nói nữa, tất cả đều là do anh, thật sự không biết anh nghĩ như thế nào, em và Domoto có chỗ nào không tốt chứ” Nói xong, giận dỗi nhìn Diệp Tĩnh Gia, lại không biết phải làm thế nào, nói rõ chuyện này thì một lát lại không đi ra ngoài được, mặc dù không có ai trực tiếp nói ra, nhưng mọi người ai cũng có thể nhìn ra được, Diệp Tĩnh Gia chắc chắn vẫn còn rất yêu Hoắc Minh Dương.

Đơn giản chỉ là một cuộc chiến không có kết quả mà thôi.

Cho dù Diệp Tĩnh Gia lựa chọn như thế nào, cô cũng có lý do của riêng mình, không ai có thể ép buộc bản thân ở bên người mà mình không yêu được.

“Tôi, tôi đưa Đại Bảo vào phòng, Thiến Nhi, chúng ta đi vào chăm sóc cho Đại Bảo” Diệp Tĩnh Gia nhìn ra rằng Lữ Hoàng Trung có chuyện muốn nói với Domoto, cho dù thế nào đi nữa, giữa hai người họ có rất nhiều chuyện mà người ngoài không thể xen vào được.

Sau khi Diệp Tĩnh Gia và Diệp Thiến Nhi đưa Đại Bảo vào nhà, Diệp Thiến Nhi liền áp tai vào cửa nghe lén.

Đại Bảo nhìn thấy, cau mày lại giống y hệt Hoắc Minh Dương: “Dì nghe lén người khác nói chuyện thế này là vô đạo đức đấy” Một lớn một nhỏ khiến Diệp Tĩnh Gia bật cười, đẩy cậu một cái: “Đi, con nít đừng quan tâm đến chuyện của người lớn.” Nghe mẹ nói như vậy, Đại bảo vẫn rất là oan ức, cậu không thể quan tâm chuyện này, nhưng cậu cảm thấy điều này không đúng: “Mẹ, quên đi, chúng ta chơi đồ chơi đi” Vốn dĩ cậu muốn tiếp tục nói, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt của mẹ cậu liền vội vàng thay đổi giọng điệu.

Diệp Thiến Nhi vẫn đang nghe trộm rất căng thẳng, ra hiệu cho hai mẹ con nhỏ giọng một chút.

Lucky sủa lên mấy tiếng, Diệp Thiến Nhi tức giận cởi giày ném về phía Lucky, con chó bắt đầu gặm giày không ngừng sủa.

Diệp Tĩnh Gia nhìn thấy cười cười, một lớn một nhỏ này chính là kẻ dở hơi đây mà.

Trong phòng khách, nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia và Diệp Thiến Nhi đều đã đi mất, Domoto cũng đứng dậy rời đi, Lữ Hoàng Trung vội vàng đứng dậy, kéo Domoto lại.

“Xin lỗi, tôi thừa nhận đó thực sự đều là lỗi của tôi” Người đàn ông đột nhiên lại nói như vậy khiến cho Domoto giật mình.

Thấy người đàn ông này không phải là đang đùa. “Anh sai cái gì, sau khi tôi nói rồi thì đừng nói nữa, cứ coi như không biết gì” Cô thật sự đã từ bỏ người đàn ông này, cô không có được, cũng không muốn có nữa.

“Chúng ta vẫn là bạn bè, cho dù nói như thế nào, anh cũng không có cách nào để giải quyết, nhưng tôi thật tâm là vì tốt cho Diệp Tĩnh Gia và Diệp Thiến Nhi, cho nên không nghĩ nhiều như vậy, nếu anh cảm thấy có vấn đề, cứ nói cho nói biết.” Anh chủ yếu là sợ Diệp Tĩnh Gia lo lắng nên mới đem việc này nói cho rõ ràng, anh biết kết cục tốt nhất là Domoto không nên ở bên anh, điều này sẽ khiến cho tất cả mọi người thoải mái.

“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, tôi thật sự không biết phải nên nói cái gì” Cô từ chối nói chuyện với người đàn ông này, anh ta cố ý làm cho cô không vui. Bất kể bây giờ cô quyết định thế nào, đều sẽ không còn liên quan gì đến người đàn ông này.