Trần Kiệt khẽ hừ với Lâm Khiết Vy, nói thầm một câu: “Không biết xấu hồ!"
Sau đó lướt qua Lâm Khiết Vy, lên máy bay.
Phía sau một chiếc xe đi tới, Nam Cung Hào bước xuống, còn có một đám bảo tiêu. Nam Cung Hào cười cười gian trá, đi qua chỗ cô, thở dài nói: “Đây là khó mà chia lìa, chậc chậc."
Lâm Khiết Vy không biết nên nói gì.
Con mắt nào của anh ta nhìn thấy cô khó mà chia lìa chứ?
Cô là sốt ruột lúc Mạc Lâm Kiêu trở về, tiền cứu mạng đã đến chậm!
Lâm Khiết Vy lái ô tô về tới bệnh viện. Trả phép cho y tá trưởng, sau đó trầm tư tập trung vào công việc.
Hứa Tịnh hưng phấn mà thò qua, nói: “Tớ nói nè, hôm nay có chuyện tốt!
Liên quan đến cậu đấy!" "Có thể có chuyện tốt gì chứ." Lâm Khiết Vy mí mắt cũng chưa nâng, không lên nổi tinh thần.
"Ai nha, cậu còn không biết sao? Cậu đã được khôi phục học tịch! Hơn nữa hiệu phó kia còn bị xử phạt, thật là sảng khoái lòng người! Chúc mừng cậu, Khiết Vy mà tớ yêu nhất!"
(Học tịch: sổ ghi tên cũng như tư cách của học sinh một trường nào đó.)
Hứa Tịnh dùng cánh tay mũm mĩm của cô ấy ôm Lâm Khiết Vy, thiếu chút nữa lắc Lâm Khiết Vy tắt thở. "À, cậu nói chuyện này sao, tớ đã biết." %3D
"Vậy vì sao cậu lại không vui chút nào?"
"Tớ.." Cô không thể nói cho Hứa Tịnh, một tỷ không trăm năm mươi triệu còn chưa nhìn thấy, tránh cho khiến Hứa Tịnh lo lắng: "Chẳng qua là tớ hơi mệt mà thôi, hôm nay đi rất nhiều nơi, chân sắp gãy rồi."
Di động có âm báo nhắc nhở tin nhắn, cô cầm lên xem vừa vặn thấy là bệnh viện gửi tin nhắn thúc giục nộp viện phí.
Khi tan tầm, sắc trời cũng tối, sau khi từ biệt với Hứa Tịnh, hai người tách ra hai hướng khác nhau.
"Khiết Vy! Khiết Vy!" Phía sau truyền đến giọng nói của đàn ông, Lâm Khiết Vy nghi ngờ quay lại nhìn, chỉ nhìn thấy Hạ Dịch Sâm bước nhanh tới chỗ mình.
"Đàn anh Sâm, anh tan làm rồi sao?"
"Còn chưa có, tối nay ở phòng bệnh, vừa hay có thể quan sát một số tình hình của Liên Hoài." Hạ Dịch Sâm hơi hơi thở dốc, rõ ràng là chạy tới, đứng ở trước mặt Lâm Khiết Vy, hạ giọng nói: "Không phải anh đã nói rồi sao, không cần xem anh như người ngoài, sao em lại không nhớ được thế?"
Lâm Khiết Vy không hiểu ra sao, ngượng ngùng cười nói: "Đàn anh Sâm anh nói cái gì thế, em nghe không hiểu."
Gương mặt Hạ Dịch Sâm cực kỳ nghiêm túc: "Viện phí Liên Hoài nằm viện."
Lâm Khiết Vy cười nhạt, cười khổ cúi đầu, nhìn giày: “Chuyện này à, em sẽ đúng giờ, nhất định sẽ không trễ hẹn.”
Một tay của Hạ Dịch Sâm nhẹ nhàng đặt trên vai cô, mang cho cô một phần ấm áp, hơi chút oán trách nói: "Em có khó khăn, nên trực tiếp nói cho anh biết, là đàn anh, anh giúp em là chuyện nên làm. Trong thẻ này của anh có một tỷ không trăm năm mươi triệu, em cầm đi, ngày mai nộp viện phí."
Hạ Dịch Sâm nói, từ trong túi lấy ra một tấm thẻ, đưa cho Lâm Khiết Vy. Lâm Khiết Vy lùi về sau một bước, vẫy tay, cười nói: "Không cần đâu, thật sự không cần. Đàn anh Sâm, em có tiền, chỉ là còn chưa tới lúc, anh không cần vì em mà lo lắng, em có biện pháp”
Hạ Dịch Sâm cũng không nói nhiều, cầm lấy tay của Lâm Khiết Vy, sau đó mạnh mẽ nhét tấm thẻ vào trong tay Lâm Khiết Vy.
“Cầm! Anh ở nước ngoài tiết kiệm được không ít tiền, chút này không gọi là gì. Tiền đó ngày mai em đi đóng viện phí cho Liên Hoài trước đi, về sau lại cần, lúc nào cũng có thể tới chỗ anh lấy. Kiếm tiền còn không phải là vì tiêu sao?"
Anh ta thiếu chút nữa đã nói ra câu trong lòng kia: Anh kiếm tiền còn không phải là vì để em tiêu sao?
Còn may anh ta còn giữ lại lý trí, kịp thời sửa lại.
Lâm Khiết Vy luống cuống đưa trả lại: "Thật sự không cần, đàn anh Sâm, em không thể dùng tiền của anh. Anh cầm về đi." Hạ Dịch Sâm nhìn nhìn đồng hồ, nhanh chóng nói: "Đám người ở bệnh viện còn đang chờ anh, anh đi trước. Cầm! Nếu không anh sẽ tức giận đấy!"
Nói xong, anh ta nở cười ấm áp với Lâm Khiết Vy, nhanh chóng xoay người chạy vào trong bệnh viện.
Lâm Khiết Vy nhìn thẻ ngân hàng còn chưa trả về, lập tức cảm thấy trong tay nặng ngàn cân. Tiền, cô sẽ tuyệt không dùng của đàn anh Sâm! Chẳng qua ân tình này, cô nhớ thật kỹ.
Đàn anh Sâm, là người tốt!
Mạc Lâm Kiêu ở trên máy bay tư nhân uống cà phê, tùy ý xem công việc
hôm nay, di động có tin nhắn gửi tới.
Cầm lấy di động nhìn xuống, là vệ sĩ đi theo Lâm Khiết Vy báo lại.
Lâm Khiết Vy ở ven đường bên ngoài bệnh viện, nói chuyện với Hạ Dịch Sâm, Hạ Dịch Sâm cao lớn anh tuấn, ánh mắt sáng ngời. Từ góc độ của đàn ông, có thể thấy rõ được, ánh mắt anh ta nhìn về phía Lâm Khiết Vy tràn ngập yêu mến.
Lâm Khiết Vy này vẫn không thấy đủ! Rốt cuộc cô còn muốn quyến rũ bao nhiêu người đàn ông cho mình nữa đây? Mạc Lâm Dương, Tạ Nguyên
Thần, Hạ Dịch Sâm... Còn có bản thân mình nữa. Khoang mũi Mạc Lâm Kiêu hừ lạnh một tiếng, bực bội bỏ di động xuống, lại xem công việc trong máy tính bảng, lúc này một chữ cũng không nhìn được. Ngừng trong chốc lát, anh lại lần nữa cầm lấy di động xem xét thứ vừa rồi, bỗng nhiên phát hiện Hạ Dịch Sâm không phải nắm tay cô, mà bỏ thứ gì đó vào tay cô! Phóng to hình ảnh, lần này thấy rõ ràng, Hạ Dịch Sâm đưa thẻ ngân hàng cho Lâm Khiết Vy.
Mạc Lâm Kiêu tĩnh tâm suy tư, liên hệ lại trước sau. Từ ngày Tạ Nguyên Thần đó nói đến một tỷ không trăm năm mươi triệu, đến Lâm Khiết Vy buông bỏ tôn nghiêm lấy lòng anh, vay một tỷ không trăm năm mươi triệu, cho tới hôm nay Hạ Dịch Sâm đưa thẻ ngân hàng cho cô... Mạc Lâm Kiêu không thể không cân nhắc đến những lời Lâm Khiết Vy đã nói với mình. Cô nói người thân của cô gặp nguy hiểm, cần dùng tiền gấp để cứu mạng... Chẳng lẽ là thật?
“Trần Kiệt! Cậu lại đây! Tôi có chuyện muốn hỏi cậu." Mạc Lâm Kiêu buông di động, sắc mặt nghiêm túc mà quát.
Trần Kiệt run lên, gãi đầu đi qua chỗ Mạc Lâm Kiêu.
Mạc Lâm Kiêu lạnh lùng nhìn chăm chú vào Trần Kiệt, hỏi: "Lâm Khiết Vy nói người nhà cô ấy gặp nạn, cần dùng tiền gấp, có việc này không?"
Trần Kiệt do dự vài giây, gật đầu, không dám lên tiếng.
Ánh mắt của Mạc Lâm Kiêu tối sầm vài phần: “Là ai?"
Trần Kiệt ngập ngừng: "Là em trai cô ấy. Tên nhóc kia có bệnh tim bẩm sinh, đang ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU, phí dụng yêu cầu khoảng một tỷ không trăm năm mươi triệu.”
Mạc Lâm Kiêu nheo mắt, không rõ tức giận hay không, lại đột nhiên mạnh mẽ đá một cái vào chân Trần Kiệt.
Á! Đau nhức đánh úp tới, Trần Kiệt đau đến đáy lòng cuồng loạn, khuôn mặt nhăn thành bánh quai chèo, bịch một cái quỳ gối xuống trên thảm.
Trong lúc nhất thời, đau đến chân cũng run nhè nhẹ, không còn sức bò dậy.
"Chủ tịch Kiêu..."
"Vì sao lại lừa tôi mấy chuyện này? Hửm!"
Mạc Lâm Kiêu lãnh đạm, giọng nói hơi cao, lửa giận lôi đình lại biến thành uy áp, nháy mắt che trời lấp đất mà đến.
Trần Kiệt bị dọa đến run bần bật, hàm răng cũng không nhịn được rung ken két.
"Tôi cảm thấy đây chỉ là một số chuyện nhỏ mà thôi, không đáng giá nhắc tới... Cho nên không có báo cáo..."
Giọng nói khàn khàn của Mạc Lâm Kiêu vang lên: "Ý của cậu là, trách tôi không nói rõ, bảo cậu từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ tất cả đều phải báo cho tôi?"
Trần Kiệt muốn khóc: "Tôi sai rồi, chủ tịch Kiêu, là tôi tự tiện làm chủ, cảm thấy người phụ nữ kia là chuyện nhỏ, không cần phiền nhiễu đến anh, cho nên đã không nói." Trong lòng Mạc Lâm Kiêu dâng lên một cảm giác tức giận khó lòng giải thích, mắt phượng khẽ nheo lại, nâng chân lên đá một cái vào ngực Trần Kiệt, trực tiếp đá cho anh ta ngã lăn trên mặt đất, nằm trên mặt đất ngửa mặt lên trời.