Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 78: Không cứu ma ốm kia




"Không, không được, bạn, bạn học Vy, em không thể đến trường khác được, em là bảo vật của trường chúng ta, nếu em đi rồi, trường học chúng ta còn có hi vọng gì? Quyết định đuổi học lúc trước, tôi tuyên bố xóa bỏ! Không chỉ xóa bỏ, còn công khai đăng toàn trường, tất cả xử phạt lúc trước đều là lời nói vô căn cứ, giả dối hư ảo, phó hiệu trưởng đề nghị đuổi học bạn học Vy, nhất định phải giáng chức xử phạt! Sao có thể vì thành kiến cá nhân, hãm hại một sinh viên ưu tú như thế chứ? Bạn học Vy à, trường học nhất định sẽ trả lại trong sạch cho em, cho em một lời giải thích hợp lý, tuyệt đối sẽ khiến em hài lòng, chỉ mong bạn học Vy không chê hiềm khích lúc trước, có thể tiếp tục ở lại trường an tâm học tập mới tốt."

Trong lòng Lâm Khiết Vy vui sướng tới mức gần như bay lên, nhưng mặt ngoài vẫn tỏ ra lạnh nhạt, giống như không thèm để ý: "Hiệu trưởng không cần phiền phức như vậy đâu, anh Kiêu của em đã liên hệ với đại học sư phạm, em thấy mấy ngày nữa em sẽ đi."

"Em đừng đến đại học sư phạm!" Hiệu trưởng sốt ruột tới mức đứng dậy, khom lưng với Lâm Khiết Vy, giống như muốn cúi đầu: “Tôi lập tức khôi phục học tịch, công khai thanh minh, đồng thời thông báo xử phạt phó hiệu trưởng cũng được đăng lên! Bạn học Vy à, gần đây tôi bận rộn làm việc, không có nhiều tinh lực quản lý công việc trong trường, mới xuất hiện chuyện như thế, trường học xin lỗi em, tôi đại điện cho toàn thể thành viên của hội đồng quản trị trước, xin lỗi bạn học Vy!"

Hiệu trưởng cúi đầu với Lâm Khiết Vy, gập chín mươi độ.

Lâm Khiết Vy hoảng sợ vội nâng dậy, cô là đang làm bộ, e sợ. chuyện này bị hiệu trưởng đấy đi, không nghĩ tới thanh danh của Mạc Lâm Kiêu dùng tốt như vậy, mọi chuyện làm nhẹ nhàng như thế.

"Hiệu trưởng, ngài không cần phải làm vậy, nếu hiệu trưởng phân rõ trắng đen, xử lý thích đáng, đương nhiên là tôi sẽ vui vẻ ở lại trường học, dù sao tôi

học ở đây ba năm, vẫn rất có tình cảm." Hiệu trưởng kích động gần như sắp rơi lệ: "Thật tốt quá, bạn học Vy, em đồng ý ở lại, tôi thật sự quá kích động rồi! Hoan nghênh em trở về: Trường học chúng ta lấy em làm vinh dự!"

Lâm Khiết Vy cười xấu hổ, có chút sắp không chịu nổi. Mẹ ơi, nói khiến người da mặt không tính là mỏng như cô sắp không ngồi yên, cô là một người học kém, lúc nào thành vinh quang của trường rồi.

Kế tiếp hiệu trưởng không bàn chuyện quyên góp với Lâm Khiết Vy nữa, mà mạnh mẽ vang dội gọi điện thoại, sắp xếp công việc, thông báo Lâm Khiết

Vy lập tức được khôi phục học tịch và thanh minh giúp cô được phát tới di động của các sinh viên trong trường, đồng thời lại gửi thông báo có liên quan tới phó hiệu trưởng lạm dụng chức quyền, quan báo tư thù, phó hiệu trưởng bị giảng chức xử phạt, tạm cách chức kiểm tra.

Mọi chuyện đã làm xong, hiệu trưởng dè dặt cẩn thận hỏi: "Bạn học Vy, xử lý như vậy, em hài lòng chưa?"

"Hài lòng, vô cùng hài lòng, hành động của hiệu trưởng đúng là nhanh, khen thưởng một cái." Lâm Khiết Vy cười sảng khoái, giơ ngón cái với hiệu trưởng.

Lúc này hiệu trưởng mới thở phào nhẹ nhõm, tự nhận là dựa vào mình mới được, gánh qua một lần nguy hiểm giao tiếp.

"Vậy bạn học Vy, về chuyện quyên góp cho trường chúng ta, vẫn cần nhờ em giúp rồi."

Lâm Khiết Vy lấy một chồng tài liệu trong túi ra, nói: "Như vậy đi, trường học chúng ta chuẩn bị số liệu càng cẩn thận hơn một chút, em lại đưa cho anh ấy xem."

Hiệu trưởng còn có chút nghi ngờ: "Nhưng mà bên phía chủ tịch Kiêu..."

Đương nhiên là Lâm Khiết Vy sẽ không nói cho ông ta, thực ra Mạc Lâm Kiêu đã đồng ý chuyện quyên góp thật, cô làm ra bộ dạng tràn ngập tự tin, nói: “Hiệu trưởng cứ yên tâm, có em ở đây, việc quyên góp sẽ không sao đầu."

Trời ạ! Hiệu trưởng lập tức bay lên.

Chuyện quyên góp lớn như vậy, nhưng được bạn học Vy thuyết phục nhẹ nhàng như thế!

Người ta chân chính có thực lực mà!

Hiệu trưởng tự mình tiễn Lâm Khiết Vy tới dưới ký túc xá, vẫn đứng ở đó nhìn Lâm Khiết Vy rời đi, mức độ coi trọng trước nay chưa từng có.

Vốn lên xe bus, tâm trạng của Lâm Khiết Vy luôn không tệ. Kết quả di động vang lên, vừa nhìn là số máy riêng nhà cũ nhà họ Lâm, trong lòng cô không nhịn được u ám.

Số điện thoại riêng ở nhà cũ chỉ có ông nội dùng, ông cụ gọi điện thoại tới, chắc chắn không phải chuyện tốt.

"Alo? Ông nội."

"Lâm Khiết Vy, hôm nay cháu về nhà cho ông!" Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói tràn ngập lửa giận của ông nội.

Lâm Khiết Vy giả ngu: “Ông nội, đang yên đang lành cháu về nhà làm gì? Cháu ở ký túc xá trong trường rất tốt.”

"Cháu còn mặt mũi hỏi! Bây giờ cháu có năng lực rồi đúng không? Chỉ là một phế vật của nhà họ Lâm, mà cũng dám đánh Thúy Lan? Ai cho cháu lá gan đó! Buổi tối nhất định phải về nhà, xin lỗi chị gái cháu hằn hoi!"

Hừ, về nhà sẽ không chỉ có xin lỗi đơn giản như vậy, có lẽ còn bị đánh tơi bởi một trận.

Lâm Khiết Vy cười lạnh lùng: “Ông nội, ông có biết ông còn một đứa cháu nội tên Lâm Liên Hoài hay không? Hiện giờ thằng bé không rõ sống chết, bị Lâm Thúy Lan làm tức đến bây giờ còn nằm trong phòng cấp cứu quan sát. Đúng lúc ông gọi điện đến, cháu xin ông chút tiền, là dùng để chữa bệnh cho Liên Hoài, một tỷ không trăm năm mươi triệu, khi nào thì ông gửi tiền tới." "Cái gì?" Ông nội ở bên kia điện thoại sửng sốt, sau đó càng tức giận hơn: “Nhà này không có đứa cháu ốm yếu như vậy! Từ nhỏ tới lớn uống bao nhiêu thuốc, tốn bao nhiêu tiền! Đây đều tại gen không tốt của mẹ cháu, mới làm hại nhà họ Lâm chúng ta có con ma ốm như thế! Còn đòi tiền sao? Có tiền ông thà cứu ăn xin bên đường, cũng không cứu con ma ốm không có hy vọng như vậy!”

Nước mắt của Lâm Khiết Vy chảy ra, cô không chỉ tức giận, trái tim còn băng giá. Cô thật sự muốn bố bò từ trong mộ ra mà xem, năm đó ông ấy bảo vệ người nhà, bây giờ người ta đối đãi với con ông ấy thế nào.

Kìm nén nước mắt trở vào, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Được rồi, cháu sẽ nhớ kỹ lời ông nói. Từ giờ trở đi cháu sẽ không về nhà họ Lâm nữa, bởi vì cháu còn em trai ruột cần cháu chăm sóc!"

Sau khi nói xong, Lâm Khiết Vy cúp điện thoại, hàm răng cắn lên môi, không để nước mắt chảy ra nữa.

Cô coi như không có người nhà, coi như nhà họ Lâm không có quan hệ gì với mình, em trai là người thân của cô, người khác không cứu, cô cứu!

Cho dù cô bán bộ phận trên cơ thể, cô cũng phải cứu em trai.

Sao trên trời không rơi xuống một túi tiền nhỉ?

Nghĩ tới chi phí chữa trị một tỷ không trăm năm mươi triệu, trái tim Lâm Khiết Vy trầm trọng hơn. Không được, cô không thể từ bỏ từ đây, Mạc Lâm Kiêu là ông chủ bao nuôi có tiền như thế, cô nên tranh thủ một chút.

Lâm Khiết Vy đi tới Mạc Thiên Building, trong tay xách theo lễ vật cô tự mua, một phần hoa quả dầm.

Nhân viên quầy lễ tân lạnh lùng công thức hóa hỏi: “Tới làm gì, có hẹn trước không?"

Lâm Khiết Vy mim cười nói: “Tôi tới tìm Mạc Lâm Kiêu."

Nhân viên quầy lễ tân giật mình, đột nhiên nhận ra Lâm Khiết Vy, cô không phải là người phụ nữ lần trước đột nhiên xông vào sao? Bộ dạng cô quá xinh đẹp, trắng nõn, rất dễ nhận ra!

Nhân viên quầy lễ tân lập tức nở nụ cười như tắm gió xuân, cung kính nói: "Là cô à! Tôi lập tức giúp cô hỏi xem chủ tịch Kiêu có rảnh không."

Khách không hẹn trước, có thể được nhân viên quầy lễ tân đối đãi khách sáo như vậy, vẫn là lần đầu tiên.

Nhân viên quầy lễ tân gọi điện thoại, chuyển nhiều lần, mới chuyển tới chỗ thư ký của Mạc Lâm Kiêu.