Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 72: Lửa cháy cả đêm




Khóc đủ rồi, khóc đến mức kiệt sức, Lâm Khiết Vy ngửa mặt nhìn trần nhà, lại bắt đầu phát sầu vì một tỷ không trăm năm mươi triệu.

Còn hai ngày nữa là đến kỳ hạn bệnh viện cho, lại không có tiền, em trai sẽ bị đuổi ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, như vậy chẳng khác nào chặt đứt con đường sống của cậu ta.

Cô còn biện pháp nào đây? Ai còn có thể cho cô một tỷ không trăm năm mươi triệu?

Chẳng lẽ đồng ý với điều kiện của Tạ Nguyên Thần, ngủ với anh ta một lần, đổi lấy một tỷ không trăm năm mươi triệu? Haiz... Không! Cô không làm được!

Nghĩ tới gương mặt của Tạ Nguyên Thần, cô đã buồn nôn.

Nhất định còn có biện pháp khác, nhất định, cô không thề nồi giận, cô cần phải suy nghĩ cần thận.

Một đêm này Lâm Khiết Vy gần như mất ngủ, trần trọc, vẫn nghĩ chuyện làm thế nào mới có tiền.

Mà Mạc Lâm Kiêu ở bên cạnh cũng gần như một đêm không ngù, anh nhốt mình trong phòng ngủ, phát hiện tà hỏa lan tràn, khó chịu gần như sắp nổ mạnh, anh chỉ có thể tắm nước lạnh hai lần, sau đó ngồi thiền trên đất, vận công, niệm Tâm Kinh.

Sáng sớm hôm sau, bởi vì tối qua không ngủ đù, khi Lâm Khiết Vy mở to mắt, phát hiện đã sắp muộn rồi. Cô vội vàng rửa mặt, tùy tiện mặc một bộ đồ vào, nhanh như chớp đi xuống lầu, chi kịp chào hỏi bác Trần một tiếng, liền bảo lái xe ngày hôm qua đưa cô đi xuất phát. Từ lúc cô chạy ra khỏi phòng ngủ đến lúc ra biệt thự, trước sau chỉ một phút, nhanh như tia chớp.

Bác Trần nhìn theo chiếc xe của Lâm Khiết Vy, vừa đi vừa lầm bẩm: "Haizz, cô Vy còn chưa ăn sáng, sao cơ thể này có thể chịu nổi cho đến bữa trưa đây?"

Mạc Lâm Kiêu ngồi trong nhà ăn cầm báo nhìn một lúc lâu, vẻ mặt lạnh lùng nhìn tờ báo, có vẻ như tờ báo kia có thù oán gì với anh, sau đó đập mạnh lên bàn. Anh hơi nâng mắt, lạnh nhạt nhìn bàn đồ ăn ngon, không biết vì sao lại không muốn ăn nữa.

Anh vốn định lập tức rời đi, bỗng nhiên nghe thấy bác Trần đứng bên cạnh nói một câu: "Ai da, cô Vy không ở nhà ăn cơm, không có cô ấy, có lẽ cậu Kiêu sẽ không có tâm trạng ăn cơm rồi?"

Động tác định đứng dậy của Mạc Lâm Kiêu bị chặn lại.

Sao anh có thể vì người phụ nữ kia mà không ăn cơm, anh sẽ chịu ảnh hưởng sao?

Thật chậm thật chậm cầm đồ ăn, tùy ý ăn chút gì đó. Dưới cái nhìn của bác Trần, đống đồ ăn này có vẻ như cũng đắc tội cậu Kiêu, coi lúc anh ăn kìa, biểu cảm giống như có thù oán lớn.

Một buổi sáng, bầu không khí trong nhà vô cùng kỳ lạ.

Mạc Lâm Kiêu không biết vì sao lại như thế, nhìn thấy ai cũng không vừa mắt, gần như quát lớn tất cả mọi người một lần.

"Mấy người giúp việc nữ này làm sao vậy, cả ngày nói quá nhiều, đuổi việc!”

"Không phải từng yêu cầu rồi sao, người giúp việc chỉ có thể bốn mươi tuổi trở lên, sao mấy người này còn trang điểm? Đổi đi!"

"Mặt cỏ này cắt tỉa kiểu gì đây, chỗ dày chỗ mỏng, khó coi muốn chết!"

"Cậu, cậu, còn cả cậu nữa, vệ sĩ của tôi không thể tùy ý nói cười, tất cả các cậu huấn luyện thêm một tuần, lại phạt một tháng tiền thưởng!"

"Còn cả anh nữa, Nam Cung Hào! Anh có thể thay quần áo mỗi ngày được không vậy? Không chú ý vệ sinh thì cách xa tôi một chút!"

Trần Kiệt đi theo bên cạnh Mạc Lâm Kiêu, nhìn đám người này lần lượt bị mắng, nhất là khi Nam Cung Hào bị chỉ trích, anh ta che miệng cười vui sướng.

Không ngờ Mạc Lâm Kiêu đột nhiên xoay người lại, giơ chân đá Trần Kiệt một cái, Trần Kiệt không phòng bị, bị đá ngã sấp xuống, vô cùng chật vật.

“Còn có cậu nữa Trần Kiệt! Đừng suốt ngày không có chuyện gì làm thì chỉ biết chơi trò chơi, đã bao lâu rồi cậu không huấn luyện cường độ cao? Từ hôm nay trở đi mỗi ngày tăng huấn luyện chuyên nghiệp hai tiếng!"

"Hå? Vì sao còn tính cả tôi vào? Tôi vẫn luôn rất ngoan mà!“ Trần Kiệt chỉ còn thiếu nước lau nước mắt rồi.

Nam Cung Hào dùng khẩu hình miệng cho anh ta hai chữ: Đáng đời! Vẫn không thể giải hận, anh ta lại quay đầu, dùng khẩu hình miệng bổ sung thêm một câu: Cho anh đắc ý kìa!

Trước cửa cao ốc tập đoàn Mạc Thiên, mấy chiếc xe sang cùng đỗ lại, tất cả mọi người đều quay mặt về phía ô tô, cúi đầu chín mươi độ, cung nghênh anh Kiêu vĩ đại của bọn họ tới.

Trần Kiệt mở cửa xe, một cái chân thon dài bước ra trước, khi Mạc Lâm Kiêu cao lớn đứng ở đó, khiến mọi người cảm thấy áp bách như thiên thần hàng lâm. Sáng sớm ánh mặt trời chiếu lên gương mặt khuynh quốc khuynh thành của anh, khiến cả người anh độ lên một tầng sáng bóng lóa mắt.

Hoàn mỹ cao gần một mét chín, đẹp tới mức phụ nữ đều muốn ghen tị.

Chẳng qua...

Gần như tất cả mọi người đều thể nghiệm và quan sát được, lạnh lẽo từ trên người chủ tịch Kiêu!

Hôm nay tâm trạng của anh Kiêu không được tốt lắm!

Từ lúc Mạc Lâm Kiêu bước vào tòa nhà Mạc Thiên, đến khi anh ngồi vào văn phòng của mình, dọc đường đi, anh đã đuổi việc bảy người; phạt vô số kể. Tất cả trên dưới Mạc Thiên gào thét.

"Hôm nay tâm trạng của chủ tịch Kiêu tệ như thế, chẳng lẽ anh ấy thất tình à?"

"Thất tình cái đầu cô! Bên cạnh chủ tịch Kiêu không có phụ nữ, loại người lạnh như băng như chủ tịch Kiêu, thật sự không phải nhân loại thật sự!"

"Này này, các cô nói xem, có phải chủ tịch Kiêu là người máy do người ngoài hành tinh phái tới hay không? Không gần nữ sắc, còn không hợp với đạo làm người, quá phản nhân loại rồi."

"Nghe nói Đông Cung nương nương và Tây Cung nương nương, hai vị cung chủ cũng không may mắn thoát khỏi, tất cả đều bị mắng rồi.”

"Trời ạ, anh Kiệt của tôi cũng bị mắng hả?" Trên dưới công ty đều đã có lời đồn, người yêu của Mạc Lâm Kiêu là Trần Kiệt và Nam Cung Hào, hai người này được đám cấp dưới âm thầm phong làm Đông Cung và Tây Cung.

“Hu hu, chú chín chắn tôi yêu nhất cũng bị ngược sao?" Dù thế nào Nam Cung Hào cũng là một người đẹp trai, chẳng qua phong cách của anh ta hơi kỳ lạ, cả ngày ăn mặc trang phục thời cổ.

Nam Cung Hào quản lý y dược Mạc Thiên, lại càng coi viện nghiên cứu Mạc Thiên là công việc trọng tâm, cả ngày vùi đầu vào trong nghiên cứu phát triển y dược. Ở trong mắt Trần Kiệt, Nam Cung Hào giống như lão già nhếch nhác ở trong một đồng rác, mà ở trong mắt người ngoài, Nam Cung Hào giống như nhà khoa học anh tuấn say mê nghiên cứu, phụ nữ thầm mến anh ta nhiều vô số kể.

Hôm nay Mạc Lâm Kiêu mang theo tà hỏa cả đêm, giống như ăn hòa dược, một đường đốt tới công ty, đáng sợ nhất là, mười giờ có một cuộc họp, là tất cả cấp cao của y dược Mạc Thiên báo cáo công việc, hai chân Nam Cung Hào phát run, cảm thấy cuộc họp lần này anh ta nhất định sẽ thành vật hi sinh bị thảm nhất.

Trần Kiệt vừa kết thúc chạy cự ly dài năm kilomet trở về, giống như chó rơi xuống nước, trên người đầy mồ hôi, nghe Nam Cung Hào ở nơi đó đáng thương tội nghiệp cầu nguyện, anh ta bò đá xuống giếng nói: "Haizz, ngay từ đầu anh Kiệt đã không coi anh là anh họ rồi! Lát nữa tôi ban thường cho anh, khen thưởng anh là anh họ không đáng tiền nhất trên đời này."

"Cút! Có tin tôi châm anh một cái, khiến anh một năm không dậy được hay không?"

Trần Kiệt sợ tới mức lùi về sau mấy bước: “Anh dám! Có tin buổi tối tôi cắt cái phía dưới của anh hay không?"

Nam Cung Hào lật xem báo cáo công việc, bực bội nói: "Ngày hôm qua còn tốt, sao hôm nay cáu kỉnh như vậy? Ai trêu chọc anh Kiệt thế?"

Trần Kiệt vỗ tay phát ra tiếng: "Tôi nhớ ra rồi! Sáng nay bố tôi nói với tôi một câu, nói người phụ nữ tên Lâm Khiết Vy kia tối qua chủ động đi gõ cửa phòng anh Kiệt. Chắc chắn là cô ta khiến anh Kiệt của chúng ta không vui, hôm nay anh Kiệt mới giân như thế."