Người phục vụ bưng bát súp ngọc lan kim phượng vây cá tới, vừa mở nắp ra, mùi thơm tỏa ra bốn phía.
Phùng Thiên Long hỏi: "Món canh này anh vừa gọi xong, nhanh như vậy đã bưng lên rồi. Không biết đã ninh kỹ chưa nữa? Nếu dám làm qua loa, lấy lệ với cậu Kiêu thì ngày mai quán ăn này sẽ phải đóng cửa."
Người phục vụ cuống quít cười lấy lòng nói: "Không dám, không dám. Chúng tôi nào dám làm qua loa trước mặt cậu Kiêu! Anh yên tâm, cái này do khách khác đặt trước, đã ninh kỹ trong một tiếng đồng hồ rồi. Đây là do Quản lý của chúng anh nhìn thấy cậu chủ Kiêu nên âm thầm đưa cho mọi người dùng trước."
Phùng Thiên Long rất hài lòng: "Tốt lắm, hôm nay Quản lý của cậu làm việc rất tốt. Lâm Kiêu, khuôn mặt này của cậu lại làm anh ghen tị thêm lần nữa."
Phùng Thiên Long lập tức đích thân múc cho Mạc Lâm Kiêu một bát rồi ngoan ngoãn đưa đến trước mặt anh.
"Cậu Kiêu, mời dùng canh. Đừng tức giận nữa, cậu không nên vì bị người phụ nữ của mình từ chối mà trút hết bực tức lên đầu anh, đúng không?"
"Vớ vần! Ai nói bảo anh là em bị phụ nữ từ chối?"
"Không ai nói, anh đoán chắc tám phần. Vừa rồi, lúc cậu gọi điện, có phải là với người phụ nữ bé nhỏ của cậu không?"
Mạc Lâm Kiêu cúi đầu khuấy cái thìa, phớt lờ. "Nhìn xem! Thế nào? Bị anh nói đúng rồi? Chuyện nam nữ không thể nào qua được đôi mắt tinh tường của anh đâu! Có phải người ta nói hôm nay có kinh nguyệt nên tối nay không thể tới hầu hạ cậu?"
"Anh cuốn xéo đi! Thật là không đứng đắn." Mạc Lâm Kiêu suýt bị Phùng Thiên Long chọc cười, lạnh lùng nói: "Đừng nói về cô ấy nữa. Hôm nay, anh hẹn em ra đây có phải muốn bàn bạc về chuyện đất đai ở Nam Thành?"
"Vẫn là mảnh đất đó. Nhà họ Hạ đang tranh giành với anh. Nhà của họ có chút lai lịch, anh không thể dùng thủ đoạn không chính đáng được. Vậy nên muốn cùng cậu bàn bạc một chút, cậu có thể ra mặt phê duyệt luôn cho anh mà không cần thông qua việc đấu thầu được không?"
Mạc Lâm Kiêu nghe thấy tên nhà họ Hạ thì không khỏi nhíu mày, không biết vận đen đủi này là từ đâu đến. "Hừ, chỉ là một nhà họ Hạ, một chút lại lịch đó không đáng để quan tâm. Anh cứ theo cách làm bình thường, đấu giá thế nào, anh cứ theo vậy thì tất sẽ chiến thắng."
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng nhị gì. Em đã nói rồi, anh còn lo lắng cái gì?"
Sau đó, Phùng Thiên Long mới hiểu rằng Mạc Lâm Kiêu đã đồng ý thiên vị mình, điều này tương đương với việc trao mảnh đất cho anh ta. Anh ta lập tức vui mừng nhướn mày, tự mình rót một ly rượu rồi nói: "Anh em tốt, ra sức. Lâm Kiêu, mối nhân tình này anh sẽ nhớ kỹ, tương lai nhất định báo đáp. "
Mạc Lâm Kiêu cầm tách trà lên, nhẹ nhàng chạm vào ly rượu một cái, giảo hoạt nói: "Không cần sau này, bây giờ luôn cũng được. Gần đây, êm có hứng thú với việc kinh doanh ở bến cảng Viễn Dương. Anh có thể chia một nửa bến cảng cho em được không?"
Phùng Thiên Long suýt nữa phun ra một ngụm rượu, trợn tròn mắt: "Bảo sao, cậu lại dễ thương thượng như vậy, hóa ra là đã chờ sẵn anh ở đây rồi. Cậu Kiêu nổi danh tính toán khôn khéo, quả nhiên, mọi thứ đều tính trên đầu anh. Còn có phải là anh em tốt nữa không đây?"
Mạc Lâm Kiêu nhấp một ngụm trà, hờ hững nói: "Thế thì thôi vậy, anh vẫn có thể cạnh tranh sòng phẳng với nhà họ Hạ. Dù sao, cũng không phải chỉ có một nhà họ Hạ đỏ mắt mong muon mành đất đó."
Phụt. Phùng Thiên Long như bị bị ai đó chọc vào cổ họng, đột nhiên không thể phát ra tiếng.
Anh ta hung hăng trừng mắt nhìn Mạc Lâm Kieu rồi cầm lấy chén rượu chạm vào chén trà của anh, nói: "Thành giao. Cái tên nhóc nhà cậu, thủ đoạn tài giỏi hơn người, Anh đây chính là tự mình nhảy vào cái lưới mà cậu giăng sẵn, đã vậy anh còn vui vẻ tình nguyện mà nhảy vào."
Cuộc đàm phán kinh doanh quan trọng cứ như vậy mà được giải quyết dễ dàng. Hai người bạn tốt lại bắt đầu nói chuyện nhảm nhí.
"Ban nãy, anh đã gặp một cô gái rất thú vị ở dưới đó." Mạc Lâm Kiêu chế nhạo, nói: "Một ngày, anh gặp phải vô số cô gái thú vị, hay là ngày ngày đều gặp."
"Lần này không giống!" Phùng Thiên Long vô cùng nghiêm túc nói: "Người ta trông rất đơn thuần, nhưng lại rất có hương vị, hại anh bộc phát dã tính ngay tại chỗ đấy. Có cảm giác muốn trở lại khuôn viên trường cấp ba, đã nhiều năm rồi anh không chủ động bắt chuyện với phụ nữ? " %3D
"Đừng khiêm tốn nữa, anh không phải là dã tính mà là thú tính bộc phát." Mạc Lâm Kiêu gặp nhiều lần cũng thành quen, cười trêu chọc: "Anh cần gì phải bắt chuyện làm quen, cứ ra tay luôn là được.”
"Quá khen rồi. Có thể nói dã tính có thể bộc phát bất cứ lúc nào, thì tức là tình lực vô cùng dồi dào, ở phương diện đó rất mạnh. Hớ, anh vừa mới nói đến đâu rồi? Đúng! Vừa nhìn cô nhóc đó, bỗng nhiên toàn thân anh nhiệt huyết sôi trào. Anh muốn cùng cô ấy có một tình yêu mãnh liệt, muốn trêu chọc cô ấy, muốn nhìn thấy cô ấy đỏ mặt, muốn... "
"Thực ra anh chỉ muốn làm bước cuối cùng."
"Lần này, cậu sai rồi! Trăm năm rồi, anh chưa từng gặp ai thuần khiết như vậy, cậu đừng làm anh trở nên đen tối. Anh chỉ muốn cùng cô ấy nói chuyện yêu đương."
"Nói chuyện xong thì sao?" Mạc Lâm Kiêu chọc trúng tim đen.
"Về sau... Về sau thì nhất định sẽ lên giường rồi. Vóc dáng đẹp như vậy, không ngủ có phải là phung phí của trời không? Đó mới là mục tiêu cuối cùng của anh!"
Mạc Lâm Kiêu uống vài ngụm canh, mùi vị thực sự rất ngon rồi nhìn Phung Thiên Lý kích động nói: “Nếu anh thật sự thích cô ấy, vậy thì anh nên từ bỏ tất cả những người phụ nữ khác, chỉ gần gũi với một mình cô ấy. Anh có thể làm được không?"
Phùng Thiên Long ngây ra như phỗng: "Chỉ có thể gần gũi một người phụ nữ... Chuyện này cần phải cân nhắc kỹ lưỡng."
"Cho nên, anh bớt nói giả bộ kể lể về tình yêu đơn thuần kia đi. Chỉ là cảm giác mới mẻ nhất thời của anh thôi. Thật ra cũng không khác mấy người phụ nữ của anh là bao. Anh đấy, đời này không có duyên với loại tình yêu ngây thơ, trong sáng đâu."
Phùng Thiên Long buồn rầu, nhất thời cũng không thể hiểu nổi tâm tính, bản thân. Nhớ lại cô gái vừa gặp, trong lòng anh không khỏi dâng lên một loại chiếm hữu mãnh liệt.
Ai nói rằng Phùng Thiên Long anh không thể nghiêm túc yêu đương?
Anh ta không tin điều này.
Nhất định anh ta sẽ yêu đương nghiêm túc một lần để cho người khác xem.
Sau khi Lâm Khiết Vy thoát khỏi sự đeo bám của Phùng Thiên Long, kéo cái cơ thể yếu ớt, vừa thở hồng hộc vừa chạy hơn trăm mét. Vì chạy quá gấp nền cô không thể phân biệt được phương hướng, ngơ ngác quay tới quay lui, không làm sao tìm được đường trở về phòng.
Đúng lúc đang dò dẫm đường đi thì điện thoại reo, cô không nhìn mà nghe luôn điện thoại. Vốn dĩ Lâm Khiết Vy muốn quay trở về chỗ tôi muốn đi đâu thì liên quan gì đến anh". Nhưng sau khi nhận ra người gọi là Mạc Lâm Kiêu, cô liền thẳng tay cúp máy rồi thở hắt ra ngụm khí tức giận vẫn còn từ tối qua.
Tuy nhiên nghĩ đến đống tài liệu nặng trĩu trong ba lô, nghĩ đến tình cảnh đáng thương của cô khi bị đuổi ra ngoài, sự hăng hái của cô lại như một quả bóng bị xì hơi, chỉ có thể dùng thái độ tốt trả lời Mạc Lâm Kiêu.
Nhưng cô không nói sự thật, cô tuyệt đối không được để cho Mạc Lâm Kiêu biết rằng cô đi ăn tối với đàn anh Sâm. Lần trước, khi cô đến buổi tiệc chào mừng của đàn anh Sâm thôi, Mạc Lâm Kiêu đã tức giận đến mức đâm hỏng xe người ta rồi. Để không gây thêm rắc rối cho đàn anh, cô chỉ có thể nói dối rằng cô đang ở bệnh viện.
Nhưng cô không ngờ rằng, lời nói dối ngay lập tức bị vạch trần. Mồ hôi rơi từng giot "tí tách". Không ngờ rằng đã có tài xế đang đợi ở bệnh viện nên cô chỉ có thể tiếp tục nói dối rằng đang cùng bạn thân đi mua sắm. Sau cùng, cô nói vài câu với Mạc Lâm Kiêu lấp liếm qua chuyện. Lúc đó, Lâm Khuyết Vy mới nhận ra rằng cô sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh.
Làm tình nhân giống như phải chịu ngược đãi như nô lệ. Thẳng thắn mà nói, chủ nhân là một con quỷ lạnh lùng vô tình, làm sao mới có thể phá giải được đây?
Nhưng nghĩ lại, quả thực Mạc Lâm Kiêu rất đáng sợ, rất độc đoán, nhưng mà anh chưa bao giờ yêu cầu cô phải ngủ cùng mình, điều này khiến cô nhẹ nhõm nhất.