Lâm Khiết Vy bắt đầu bối rối đi tới đi lui ở trong hành lang bệnh viện, tay bấu vào quần áo, nói một mình: "Làm sao bây giờ, vậy phải làm sao bây giờ."
Khi nãy rõ ràng cô đã đồng ý với Hạ Dịch Sâm sẽ đi tham gia tiệc chào mừng cùng với anh, cũng không thể đổi ý được nữa.
Còn nếu bảo cô hãy lơ đi sự uy hiếp của Mạc Lâm Kiêu thì cô lại không thể can đảm như vậy được.
Cô tin rằng tất cả người ở Thành phố Hồ Chí Minh không có ai dám chống lại mệnh lệnh của Mạc Lâm Kiêu!
Trừ khi người đó không muốn sống nữa.
"Khiết Vy!"
Hạ Dịch Sâm cất giọng kêu tên của cô. Cô nhìn sang, anh đã đổi sang quần áo thường ngày. Quần tây màu xám đậm, áo trong màu xanh da trời nhạt. Dù Lâm Khiết Vy chưa từng tìm hiểu thử về thời trang, cũng biết quần áo thường ngày của Hạ Dịch Sâm rất xa hoa, có giá rất đắt. Nghe nói bối cảnh và gia thế của Hạ Dịch Sâm cũng rất không tệ, cũng là gia tộc nổi tiếng giàu có trong thành phố. Tóm lại, Hạ Dịch Sâm rõ ràng là một người có thể lười biếng dựa vào gia đình, nhưng lại vẫn chăm chỉ hơn cả người khác, quả thật làm cho người khác rất nể phục.
Hạ Dịch Sâm như gió mùa xuân, bước chân nhẹ nhàng đi về phía Lâm Khiết Vy: "Anh đã xong việc bên kia rồi. Được rồi, chúng ta đi thôi."
Bước chân của Lâm Khiết Vy hơi nặng nề. "Ừm... Hình như em ăn mặc tùy tiện như thế này không tốt lắm đâu, hay là em về nhà đồi quần áo một chút rồi lại..."
Trong lòng cô lại nhanh chóng tính toán, về biệt thự Mạc Vũ đuổi Mạc Lâm Kiêu không hiểu sao lại gây chuyện trước rồi tính.
"Không sao đâu, em như thế này là được lắm rồi. Không cần phải thay quần áo làm gì, tất cả mọi người đều là đồng nghiệp với nhau nên cũng rất tùy tiện, với lại, em chỉ đi tham gia tiệc tối nay thôi, đâu phải là nhân vật chính đâu." Hạ Dịch Sâm và Lâm Khiết Vy cùng nhau chậm rãi đi về phía trước, cả hai đều bước đi vô cùng chậm.
"Ha ha ha, thế à, ha ha." Lâm Khiết Vy cười qua loa, đáy lòng lại muốn phát điên. Làm sao bây giờ, tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa, không thể lừa gạt được ai trong số hai người này được, cứ thế này thì cô sẽ chết mất.
Được rồi, làm người phải để ý đến chữ tín, đã đồng ý với đàn anh Sâm, vậy thì phải nói được làm được!
Về phần Mạc Lâm Kiêu...
Lúc về thì nói lời xin lỗi đàng hoàng với anh vậy, nếu nói rõ ràng ra lý do cô không thể không đi, hằn Mạc Lâm Kiêu cũng sẽ không quá nổi giận đâu.Thật ra anh nổi giận cũng không phải vì chuyện gì khác mà chính là vì để bảo vệ cho thể diện của anh, vì hiếm khi có ai chống lại mệnh lệnh của anh nên ảnh mới nổi nóng như thế.
Đường đường là một Tổng giám đốc lớn, chắc sẽ không hẹp hòi đến mức như vậy đâu nhỉ?
Ừm, chắc là như vậy đấy!
Tự an ủi mình như thế, trong lòng của Lâm Khiết Vy lo lắng đi theo Hạ Dịch Sâm đi tới bãi đỗ xe dành riêng cho nhân viên trong bệnh viện.
Hạ Dịch Sâm đi một chiếc Cayenne màu đen, rất giản dị. Anh ta ga lăng đi qua mở cửa xe ở cạnh ghế tài xế, mời Lâm Khiết Vy lên xe. Vóc dáng của Lâm Khiết Vy không quá cao, vào lúc lên xe tốn không ít sức lực, anh ta còn rất quan tâm nắm lấy một tay cô, giúp cô một chút.
Dưới mệnh lệnh lạnh lùng của Mạc Lâm Kiêu, đoàn xe của anh bắt đầu phách lối chạy ầm ầm trên đường lớn, dọa tất cả các xe đi qua gần đó đều phải sợ hãi né tránh. Mặc dù anh không cố tình chặn đường, nhưng dường như cũng có hiệu quả như chặn đường, chưa đến mấy phút, đoàn xe của Mạc Lâm Kiêu đã chắn ngang ở trước cửa bệnh viện, vô cùng vô cùng chói mắt.
Năm chiếc xe sang trọng màu đen sáng loáng nằm liên tiếp nhau ở cổng, cứ thế lặng yên không một tiếng động, không mở ra dù chỉ là một cánh cửa sổ, càng lộ ra vẻ thần bí khó lường, dường như có từng đợt khí lạnh phóng từ trong những chiếc xe này ra ngoài.
Trong lúc đó, không ai dám lại gần mấy cái ô tô, nhiều lắm thì chỉ dám lén quan sát.
Mạc Lâm Kiêu ngồi ở bên trong một chiếc xe quan trọng, mắt nhìn vào bên trong bệnh viện, ngón tay im lặng gõ lên đùi của mình, đôi mắt chim ưng hẹp dài cau lại. Dù mặt anh không hề có biểu cảm gì nhưng Trần Kiệt vẫn có thể nhìn ra vào lúc này anh Kiêu đang vô cùng nôn nóng.
Đúng, đúng là nôn nóng!
Chuyện này vô cùng kì lạ.
Dù Anh Kiêu có bị mấy chục người bao vây, đối mặt với tổn thất mấy tỷ cũng chưa từng trở nên nôn nóng. Anh vô cùng lý trí, vô cùng bình tĩnh, dù cho trời sập, anh vẫn vững như Thái Sơn, anh Kiêu vốn không biết nôn nóng là gì
Bây giờ...
Trần Kiệt gãi gãi đầu, vô cùng nghi hoặc.
Tại sao người phụ nữ Lâm Khiết Vy vừa mới xuất hiện, anh Kiêu đã có thêm nhiều tính cách như vậy?
"Mấy phút rồi?" Mạc Lâm Kiêu đột nhiên phun ra một câu hỏi, dọa cho Trần Kiệt suýt nhảy dựng, vội vàng nhìn đồng hồ, trợn to mắt quát lên: "Dm! Người phụ nữ này nuốt lời rồi à? Đã quá sáu phút rồi!"
Mạc Lâm Kiêu híp mắt: "Khoảng cách từ cổng đến phòng của cô ở dưới lầu tổng cộng là ba trăm mét, cộng thêm thời gian cô xuống dưới lầu, năm phút là đủ rồi." Tính toán chính xác như vậy, bộ não IQ cao của anh Kiêu để dùng vào những lúc như thế này à? Trần Kiệt ngơ ngác gật đầu, không dám lên tiếng. Bây giờ lên tiếng cũng ngang với việc kích nổ một trái bom lớn, anh ta cũng không ngốc.
Một chiếc Cayenne màu đen chạy từ trong bệnh viện ra ngoài, Mạc Lâm Kiêu chỉ tùy tiện nhìn lướt qua, tiếp tục nhìn vào trong bệnh viện.
Anh chưa từng phải chờ đợi ai như thế này! Chưa hề!
Một ngày anh bận trăm công ngàn việc, loay hoay đến mức trời tối mù tối mịt. Thời gian của anh vô cùng quý giá, không ngờ lại phải đi lãng phí trên người của một người phụ nữ vô học, quả là một ngày tồi tệ.
Anh cũng không hiểu rõ bây giờ bản thân mình đang làm gì!
Anh lấy điện thoại ra, tiếp tục gọi cho Lâm Khiết Vy, bên kia mãi vẫn không tiếp. Mạc Lâm Kiêu đã bao giờ bị người ta từ chối không nhận điện thoại, tức giận tới mức ném điện thoại về phía trước, suýt chút ném vào đầu Trần Kiệt, Trần Kiệt sợ đến mức không dám động.
Làm sao bây giờ, rốt cuộc phải làm sao bây giờ! Trần Kiệt âm thầm quyết
tâm. Anh ta thật sự muốn bắt cóc cái người phụ nữ đáng chết Lâm Khiết Vy đó, hung hăng đấm cho cô ta mấy đấm, rồi hỏi rốt cuộc cô ta có ý gì. Làm gì thì làm, tại sao liên lụy đến những người đi theo là bọn họ.
Mạc Lâm Kiêu vỗ vỗ vào chỗ ngồi phía trước: “Điện thoại!"
Trần Kiệt: "A?"
"Cậu!"
"A a a, đây ạ!" Trần Kiệt vội vàng đưa điện thoại của mình ra.
Anh ta lặng lẽ nhìn chiếc điện thoại rơi ở ngay bên cạnh anh Kiêu, sợ đến mức run lên, bị người có võ như anh Kiêu ném như vậy nên nó nát bét. Trần Kiệt xuất thân luyện đấu vật cũng cảm thấy sợ, anh Kiêu có nội lực rất thâm hậu!
Có thể thấy được rõ ràng anh giận như thế nào.
Mạc Lâm Kiêu dùng điện thoại của Trần Kiệt tiếp tục gọi cho Lâm Khiết Vy, khoảng ba phút sau, bên kia nhận điện thoại.
Được lắm! Lâm Khiết Vy, cô rất có bản lĩnh, cô nhận điện thoại của Trần Kiệt, lại không nhận của tôi!
Lâm Khiết Vy ngồi ở vị trí kế bên ghế tài xế, điện thoại lại rung lên, làm cho cô mất tập trung không nghe được khi nãy Hạ Dịch Sâm đang nói gi. Nhìn thấy không phải Mạc Lâm Kiêu mà là Trần Kiệt, hay là nghe máy giải thích một chút đi.
"A lô? Tôi đã rời khỏi bệnh viện, đi tham gia tiệc chào mừng bạn rồi..."
Trong điện thoại di động im lặng vài giây đồng hồ, sau đó truyền đến giọng cười nhẹ nhàng mà lạnh lùng. Tiếng cười lạnh lùng, nguy hiểm như vậy, còn mang theo giọng điệu mia mai, không phải Mạc Lâm Kiêu thì còn là ai được nữa!
Trái tim của Lâm Khiết Vy đập thình thịch", sợ hãi đến mức tay chân trở nên lạnh buốt.
Vì sao cô lại sợ hãi người đàn ông Mạc Lâm Kiêu đó như vậy? Rõ ràng vẻ bề ngoài của anh ta rất đẹp, giống như là tiên bên trong bức vẽ, cử chỉ còn ưu nhã nhã nhặn, bề ngoài rõ ràng là một người khiêm tốn. Giọng nói trầm thấp từ tính, nói ít và chậm rãi. Lúc nào anh cũng nâng âm cuối lên, dường như bên trong giọng nói luôn có gì đó chế giễu người khác.