Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 150: Coi bổn thiếu gia là vật trang trí ư




Hạ Dịch Sâm cưng chiều cười nói.

"Nhỏ mọn như thế cũng tốt, như vậy là được rồi." Lâm Khiết Vy hơi quan sát xung quanh, sau đó đến gần anh ta hơn, nhỏ giọng nói.

"Đàn anh Sâm, vừa rồi anh không nên bịa ra lời nói dối đó làm gì, cho dù anh muốn giúp em giải vây, cũng không thể làm hỏng thanh danh của mình, anh làm như thế sẽ càng khiến em thêm áy náy.” Hạ Dịch Sâm hơi sửng sốt một chút, vừa rồi anh ta chân tình bộc lộ, cô lại cho rằng chỉ là nói dối mà thôi... Xem ra bản thân mình đối xử với cô còn chưa đủ tốt, không thể khiến cho cô cảm nhận được tẩm là lòng chân thành của mình, sau này bản thân vẫn còn phải cố gắng nhiều hơn.

"Thật ra vừa rồi những lời anh nói.” Đều là nói thật.

"Được rồi, anh không cần nói nữa, từ lúc anh về nước đến giờ, anh vẫn luôn giúp đỡ em, có một người đàn anh tốt như thế, em thật sự quá may mắn”

Hạ Dịch Sâm còn muốn nhân cơ hội này để thổ lộ với Lâm Khiết Vy, nhưng lời muốn nói cứ như thế nghẹn lại trong cổ họng, không thể nói ra được.

Lúc này, người chủ trì dùng mic thông báo cho người thân của cô dâu tập trung lại, Lâm Khiết Vy vội vàng nói một câu với Hạ Dịch Sâm, sau đó đi đến chỗ dưới sân khấu bên kia. Phong tục của nơi này chính là vợ chồng mới

cưới sẽ tự mình chia một chiếc bánh trung thu to thành nhiều phần, chia cho người thân, bạn bè, đại biểu cho gia đình hạnh phúc viên mãn. Lâm Thúy Lan tự mình đưa một chiếc đĩa nhỏ đến trước mặt Lâm Khiết Vy, cười rất chân thành.

"Khiết Vy à, em ăn một miếng bánh cưới đi, chúc em đời này hạnh phúc”

Lâm Khiết Vy nhận lấy chiếc đĩa nhỏ kia, cô cẩn thận không lập tức ăn ngay mà chính là chân thành nói.

"Chị họ à, chúc tình yêu của hai người ngọt ngào, bên nhau hạnh phúc đến già”

"Cảm ơn em Khiết Vy, lời chúc phúc của em đối với chị rất quan trọng, trong lòng chị, em chính là người thân thiết nhất, nhanh ăn bánh cưới đi."

Lâm Khiết Vy chậm rãi đưa chiếc đĩa nhỏ đến bên miệng, làm bộ như há to miệng, nhân lúc Lâm Thúy Lan hơi thất thần, cô nhanh chóng cầm miếng bánh cưới bỏ vào trong lòng bàn tay, mặt ngoài giả bộ như đang nhai nuốt, còn cười híp mắt gật đầu, tỏ vẻ hương vị khá ngon. Lâm Thúy Lan nhìn thấy cô ăn bánh vui vẻ như thế, lúc này cô ta mới cảm thấy yên tâm, đưa bánh cho người tiếp theo.

Lâm Khiết Vy diễn kịch mệt mỏi đến mức khiến cho cô toát cả mồ hôi lạnh, trước khi đến đây cô đã nghĩ kỹ, buổi tối hôm nay trăm nghìn lần phải cẩn thận, tốt nhất là không ăn gì cả, ngay cả uống cũng thế, tránh cho bị Lâm Thúy Lan tính kế, Lâm Thúy Lan dám động tay động chân lên váy phù dâu, còn chuyện quái nào mà cô ta không dám làm chứ!

Sau đó Lâm Thúy Lan và Tạ Nguyên Thần bắt đầu mời rượu người thân, mỗi người một ly, Lâm Khiết Vy nhận lấy ly rượu, nhân lúc không ai để ý thì đổ đi.

Mạc Lâm Kiêu ngồi trong phòng khách cầm máy tính bảng để xem văn kiện, phát hiện Lâm Khiết Vy không ở đây, đột nhiên trong biệt thự lộ ra cảm giác trống trải, rất yên tĩnh. Chiếc xe đưa Lâm Khiết Vy đi đã quay về, vệ sĩ đi đến báo cáo với anh.

"Đưa cô ấy đến phòng thiết kế Hải Mai, sau đó cô ấy bảo cậu về hả?” Mạc Lâm Kiêu buông máy tính bảng xuống, lạnh lùng nhìn qua vệ sĩ.

"Đúng thế anh Kiêu, cô Vy nói cô ấy sẽ tự nghĩ cách đến khách sạn Hải Châu, còn nói là không cần đến đón cô ấy”

Mạc Lâm Kiêu buông tầm mắt xuống, âm thầm suy nghĩ, cô đến phòng thiết kế Hải Mai làm gì chứ, rõ ràng đã mua lễ phục cho cô, chẳng lẽ cô đến đó để trang điểm.

"Cô ấy bảo cậu trở về là cậu về à? Không tiếp tục điều tra thêm hả?”

Trong giọng nói đã mang theo bất mãn. Vệ sĩ vừa âm thầm lau mồ hôi lạnh, vừa cúi đầu nói.

"Tôi không dám lập tức về ngay, vẫn luôn chờ ở dưới lầu, một tiếng sau, tôi thấy cô Vy và Hạ Dịch Sâm cùng nhau đi xuống, sau khi cô Vy ngồi xe của Hạ Dịch Sâm rời đi, tôi mới quay về.”

Lúc nghe thấy cái tên họ Hạ kia, lông mày Mạc Lâm Kiêu giật giật.

"Hạ Dịch Sâm?"

Vệ sĩ đưa ảnh chụp cho Mạc Lâm Kiêu nhìn, chỉ liếc thoáng qua, Mạc Lâm Kiêu lập tức phát hiện bộ lễ phục trên người Lâm Khiết Vy không phải do anh mua, hơn nữa anh còn tỉ mỉ phát hiện ra, lễ phục của cô và Hạ Dịch Sâm là đồ đôi.

Trong bức ảnh, Lâm Khiết Vy đẹp đến mức giống như một mỹ nhân ngư, cô cười híp mắt nhìn Hạ Dịch Sâm, dù sao từ góc nhìn của Mạc Lâm Kiêu, anh cảm thấy ánh mắt này của cô chính là ái mộ. Hạ Dịch Sâm tự mình mở cửa ghế lái phụ cho cô ngồi xuống, ánh mắt càng thêm thâm tình nhìn cô, đôi mắt đưa tình như hồ nước chuẩn bị tràn ra.

Hai người đứng chung một chỗ, giống như hoàng tử và công chúa trong chuyện cổ tích vậy, một đôi tài tử giai nhân.

Đồ đôi? Đồ đôi!

Đồ đôi cái shit!

Lâm Khiết Vy à Lâm Khiết Vy, cô được lắm, đây là minh tu sạn đạo ám độ trần thương ư, thủ đoạn một chân đạp hai thuyền của cô rất cao minh, hừ, tôi còn lâu mới là thuyền, bổn thiếu gia đây là ông chủ bao nuôi cô, cô dám giấu diếm ông chủ bao nuôi mắt đi mày lại với người đàn ông khác, cô cảm thấy ông chủ bao nuôi như tôi chỉ là đồ trang trí thôi hả?

(Minh tu sạn đạo ám độ trần thương một trong 36 kế của Binh Pháp Tôn Tử, và tấn công mặt chính đối phương, khi chúng tập trung phòng thủ trước mặt thì vòng ra sau để tấn công. Có thể hiểu là ngoài mặt thì làm việc này, bên trong ngầm làm việc khác.)

Vệ sĩ không dám thở mạnh, sợ hãi nhìn Mạc Lâm Kiêu, khoảng chừng hai phút, Mạc Lâm Kiêu không nhúc nhích gì, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm điện thoại di động của anh, vẻ mặt không có gì thay đổi, nhưng có thể cảm nhận được nhiệt độ xung quanh giảm xuống một cách rõ ràng, anh ta đứng ở đó không nhịn được, cóng đến mức run rẩy.

"Được rồi cậu đi xuống đi.”

Mạc Lâm Kiêu buông tầm mắt xuống, giọng điệu lạnh nhạt, khẽ xua tay ra hiệu cho vệ sĩ, vệ sĩ cúi đầu chào, vội vàng chạy ra ngoài. Một lúc sau, Mạc Lâm Kiêu chậm rãi ngẩng đầu lên, hơi nheo mắt lại, sát khí nồng đậm nhìn chằm chằm ra bên ngoài, máy tính bảng trong tay bị anh bóp đến mức rạn nứt.

Năm phút sau, Nam Cung Hào lau mồ hôi đi vào biệt thự, cố gắng để cho hơi thở của mình ổn định, nhìn người đàn ông đẹp trai đang ngồi trong phòng khách, hỏi.

"Cậu Kiêu, cậu tìm tôi hả?”

Lúc này đã gần tám giờ rồi, còn là ngày nghỉ, sao cậu Kiêu lại đột nhiên gọi anh ta đến, còn gọi vội vàng như thế chứ, làm hại anh ta còn chưa xem xong chương trình shopping trên truyền hình đã phải chạy đến đây.

“Anh họ.” Mạc Lâm Kiêu hiếm khi gọi anh ta như thế, dọa cho hai chân của Nam Cung Hào mềm nhũn, thiếu chút nữa đã nằm sát xuống đất.

Anh ta và Mạc Lâm Kiêu là bà con xa mấy đời, bắn đại bác cũng không trúng, năm đó cùng đường bí lối mới tìm Mạc Lâm Kiêu làm nơi nương tựa, trở thành phụ tá đắc lực nhất dưới tay anh, làm việc bên cạnh Mạc Lâm Kiêu nhiều năm như thế, những lúc anh gọi anh ta là anh họ có thể đếm được trên đầu ngón tay, mỗi lần gọi khách sáo như thế đều chứng minh tâm trạng của Mạc Lâm Kiêu kém đến cực điểm.

Trong đầu Nam Cung Hào nhanh chóng kiểm điểm lại, mấy ngày nay anh ta không làm sai chuyện gì, cũng chẳng đắc tội với người này.

Nam Cung Hào điên cuồng lau mồ hôi lạnh, run rẩy nói.

"Cậu Kiêu, có việc gì cậu cứ nói đi."

"Dụng cụ chữa trị tế bào kia, anh vẫn luôn cho bên ngoài mượn, nhưng anh đã thu phí sử dụng chưa?”

Nam Cung Hào sửng sốt một lúc, cố gắng để cho tế bào não của mình kịp load, mới hiểu được Mạc Lâm Kiêu đang nhắc đến thứ cho nhà họ Tạ mượn.

"Còn chưa lấy, dự định mấy ngày nữa sẽ đi lấy tiền...” “Chọn ngày không bằng gặp ngày, chính là hôm nay đi."

"Ö? Bây giờ ư? Giờ này hả?” Nam Cung Hào dĩ nhiên không biết lúc này Tạ Nguyên Thần đang tiến hành nghi thức đính hôn, anh ta cảm thấy việc đòi tiền không vội, ngày mai lại đi, chẳng phải cũng giống nhau à?

Nhưng Mạc Lâm Kiêu đã đứng lên đi ra ngoài, chỉ để lại giọng nói lạnh lùng.

"Nếu như tối nay không lấy được tiền, anh họ có thể cân nhắc đến việc nghỉ ngơi rồi đấy.”

Mẹ kiếp, nghiêm trọng thế à!

Nam Cung Hào nhanh chóng đi theo, đồng thời anh ta ý thức được một vấn đề khác.

Đây là anh Kiêu dự định tự mình đi đòi tiền ư? Một chút tiền nhỏ như thế? Không thể nào?