Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 146: Có được giai nhân, đời này không hối tiếc




Trước tiên cô tìm kiếm mấy thông tin liên quan đến bệnh tình của em trai, nhưng cũng không tìm được thông tin gì hữu ích, sau khi ăn cơm trưa xong, cô ngủ thiếp đi, giấc ngủ này, cô ngủ không mấy an ổn, cơ bản không biết trên một buổi đấu thầu nào đó, thế mà tranh đấu vô cùng quyết liệt.

Mạc Lâm Kiêu trở về biệt thự Mạc Vũ, lúc này đã là bốn giờ chiều, vừa về đến nhà anh đã bắt đầu khử trùng quần áo, tất cả quần áo thay ra đều được người hầu khử trùng. Anh đổi sang quần áo ở nhà, tóc còn chưa khô hẳn, anh ngồi ở phòng khách nhỏ trong phòng ngủ, nhìn qua bức ảnh mà lúc sáng vệ sĩ gửi cho anh.

Mạc Lâm Dương và Lâm Khiết Vy đứng ở đầu đường ăn khoai lang nướng, nụ cười của Mạc Lâm Dương vô cùng chướng mắt.

Quan hệ của hai người bọn họ vẫn luôn là một chiếc gai mà Mạc Lâm Kiêu không cánh nào né tránh được, vẫn luôn nghẹn trong cổ họng.

Anh hơi bực bội bỏ điện thoại di động xuống, lấy tay day huyệt thái dương mệt mỏi, không nhịn được nghĩ đến cảnh tượng trong buổi đấu giá hôm nay.

Bác sĩ khoa ngoại kia cũng không đơn giản như bề ngoài.

Trước toàn trường, anh ta luôn giữ thái độ ưu nhã và bình tĩnh, cho dù là tình huống đột ngột nào đều không khiến cho anh ta dao động, anh ta vẫn luôn duy trì nụ cười bày mưu tính kế.

Ngược lại với anh ta, bên này Phùng Thiên Long lộ ra dáng vẻ nóng nảy và bộp chộp, giống như con sói giết chóc đến đỏ cả mắt.

Đây thật sự là lần đầu tiên tên nhóc họ Hạ kia bước chân vào trò chơi trong giới kinh doanh ư? Hình như không phải

Ngay từ lúc bắt đầu cuộc đấu thầu, đối với mảnh đất kia, anh ta đã nắm rất rõ và chắc chắn, dáng vẻ không lấy được sẽ không bỏ cuộc, điều này trực tiếp dẫn đến Phùng Thiên Long theo giá quá nhanh, hoàn toàn bị tiết tấu của Hạ Dịch Sâm dẫn dắt, dưới tình huống Hạ Dịch Sâm từng bước ép sát, Phùng Thiên Long thế mà bỏ ra gấp ba lần giá khởi điểm để mua mảnh đất kia.

Tên nhóc Phùng Thiên Long kia cho dù có tốn nhiều tiền hơn cũng không quan tâm, anh ta chỉ nghĩ đến chuyện cướp lấy mảnh đất đó, áp chế nhà họ Hạ, bỏ ra nhiều tiền như thế, anh ta còn dương dương đắc ý thị uy với Hạ Dịch Sâm. Mãi cho đến khi rời khỏi hội trường, Mạc Lâm Kiêu nhắc nhở một câu, đánh thức người trong mộng. Lúc đó Phùng Thiên Long mới phát hiện ra chỗ không ổn, ngay cả trước khi rời đi, Hạ Dịch Sâm quay mặt mỉm cười với Phùng Thiên Long cũng làm cho người ta cảm thấy ý tứ sâu xa.

Đúng lúc này, hình như anh nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng động loảng xoảng, Mạc Lâm Kiêu hơi do dự một lúc, sau cùng vẫn đi qua phòng ngủ của Lâm Khiết Vy nhìn qua một xíu.

Vừa đi vào đã thấy trên mặt thảm của phòng khách, Lâm Khiết Vy còn đang nằm ngủ mơ mơ màng màng ở đó, một chồng sách y rơi xuống, tiếng động mà anh vừa nghe thấy, chắc hẳn là do sách thuốc từ trên ghế sofa rơi xuống.

Cô mặc bộ quần áo ở nhà màu tím nhạt, co người lại, ngủ ở trên thảm còn ngủ ngon như thế, gương mặt ngủ đến mức đỏ ửng, cái miệng nhỏ hơi vểnh lên, giống như một con mèo đáng yêu đang ngủ say, làm cho người ta thương yêu. Mạc Lâm Kiêu đứng ở đó, cúi đầu quan sát cô nhóc, trong nháy mắt, anh có hơi thất thần, nếu như cô thật sự ngây thơ, đơn thuần, vô hại như lúc này thì thật tốt biết bao nhiêu.

Mạc Lâm Kiêu dùng chân đá người, chạm vào chỗ mềm mại.

"Này, cô ngủ nhầm chỗ rồi đấy!”

Cô nhóc vẫn nhắm chặt hai mắt, chiếc mũi nhỏ nhắn hơi chun lại, lẩm bẩm.

“Đừng ầm ĩ, đáng ghét!”

Trong mộng là lúc cô năm sáu tuổi, chính là đang nhắm mắt đi theo đuổi bố mình, đi đến vườn thuốc phân biệt cách trồng các loại dược liệu, nghe được bố vẫn luôn khen cô thông minh có thiên phú, cô rất hưởng thụ.

Mạc Lâm Kiêu cúi người ôm lấy cô nhóc nho nhỏ này, anh ngồi ở trên ghế sofa, ôm cô vào trong lòng, cúi đầu nhìn cô, hương thơm xộc vào mũi, tay chạm vào nơi mềm mại, anh không nhịn được, cúi đầu hôn lên mặt cô.

Xúc cảm giống như chạm vào thạch khiến cho người ta mơ màng, ánh mắt tĩnh mịch của anh chuyển thẳng đến môi của cô.

Lâm Khiết Vy chép miệng, ngáp một cái, lim dim mở mắt ra, đối diện với gương mặt đẹp trai hại nước hại dân kia của Mạc Lâm Kiêu, Lâm Khiết Vy hơi giật mình, cô hoảng hốt nhìn xung quanh, sao mình lại nằm ngủ trong ngực anh chứ?

"Sao lại thế này? Sao anh lại ở chỗ này thế, sao phải ôm tôi?"

Anh cũng không có ý tứ buông cô ra. "Vừa rồi ở trong mơ cô hô to cứu mạng, sau khi tôi đến, cô còn bắt tôi phải ôm cô, vừa rồi cô còn bảo tôi hôn cô..."

Lâm Khiết Vy càng nghe lại càng đổ mồ hôi lạnh, có phải Mạc Lâm Kiêu đang nói linh tinh không, trong mơ, cô gặp bố ruột của mình, sao có thể kêu cứu được chứ.

"Tôi cơ bản sẽ không... Ừm, ừm." Lâm Khiết Vy còn chưa nói xong đã bị anh mạnh mẽ hôn lên môi.

Cô không ngừng giãy dụa nhưng cũng không có cách nào tránh thoát, hai cánh tay hữu lực của anh giữ chặt lấy chân tay cô, cô giống như món ăn trong đĩa, từng bước bị anh ăn.

Mãi cho đến khi cô gần ngất đi, anh mới thở hổn hẳn buông cô ra, một đôi mắt ưng sâu thẳm, giống là như có thể nuốt chửng cả bầu trời sao, anh đặt cô xuống sofa,sau đó đứng dậy, đưa lưng về phía cô, giọng nói khàn khàn.

"Giống như cô yêu cầu, tất cả đều thỏa mãn cô, chúng ta sống chung dưới một mái nhà, cô không cần phải cảm ơn tôi.”

Sau khi nói xong, Mạc Lâm Kiêu nhanh chóng bước ra ngoài, chỉ là tư thế bước đi của anh có chút không được thích hợp cho lắm.

Mạc Lâm Kiêu rời khỏi phòng ngủ của cô, cúi đầu liếc nhìn chính mình, trong lúc nhất thời cảm thấy ảo não, anh không khống chế được chính mình, rất muốn chạm vào cô, chỉ cần hơi đụng vào cô là anh sẽ mất đi tự chủ, lực tự chủ mà anh luôn lấy làm kiêu ngạo đã đi đâu mất rồi?

"Anh Kiêu..."

Trần Kiệt đang chuẩn bị đi lên lầu báo cáo công việc, vừa mới mở miệng đã nghe thấy Mạc Lâm Kiêu bực bội quát to một tiếng.

"Không rảnh, biển” Trần Kiệt ngây người, thậm chí anh ta còn chưa nhìn thấy rõ bóng dáng Mạc Lâm Kiêu thì người đã quay về phòng, đóng rầm cửa lại.

Chỉ để lại tiếng quát vang vọng trong căn biệt thu.

Lâm Khiết Vy nhìn vào đôi môi gần như sưng lên của mình trong gương, oán hận đến mức âm thầm chửi mắng Mạc Lâm Kiêu là tên xấu xa lúc nào cũng động dục, ghê tởm nhất chính là, anh chiếm hời của cô mà còn nói năng hùng hồn như thế. Trong miệng đều là hơi thở nam tính của anh, Lâm Khiết Vy súc miệng đánh răng, nhìn thời gian đã hơn bốn giờ, cô bị dọa đến mức không rảnh thời gian phàn nàn, nhanh chóng thay một bộ quần áo, chạy xuống lầu, dặn dò tài xế nơi mình cần đến, đi thẳng đến phòng thiết kế Hải Mai.

Đến phòng thiết kế Hải Mai, cô bảo tài xế trở về, còn mình thì chạy lên trên tầng.

Hạ Dịch Sâm đã đến, đang nói chuyện với Đồng Hải Mai, có thể thấy được Đồng Hải Mai vô cùng vui vẻ, lúc trò chuyện, hai mắt của cô ta sáng rực, nhưng Hạ Dịch Sâm vẫn là dáng vẻ có mỉm cười hàm dưỡng, cầm cà phê lên nhấm nháp, tư thái ưu nhã.

"Rất xin lỗi, có phải tôi đã đến muộn rồi không, đàn anh Sâm, anh đã đến rồi à, chào nhà thiết kế Đồng nhé

Lâm Khiết Vy chạy đến, hơi thở hổn hển, nghe thấy động tĩnh của cô, Hạ Dịch Sâm bỏ cốc cà phê xuống, đứng lên đón tiếp, ánh mắt dịu dàng như gió xuân bao trùm lên cô.

"Vẫn còn sớm, em không cần vội vã như thế, nhìn xem em kia, toát hết mồ hôi rồi." Trong giọng nói của anh ta tràn đầy cưng chiều, còn rút khăn tay đưa cho cô, Lâm Khiết Vy cười ngây ngô nhận lấy, tùy ý xoa mặt.

Nụ cười của Đồng Hải Mai cứng đờ trên mặt, đột nhiên cô ta cảm thấy mình ở nơi này rất thừa thãi.

Gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Khiết Vy trắng nõn trong suốt, thậm chí còn không trang điểm vẫn rất xinh đẹp, chói mắt, giống như một đóa hải đường kiều diễm nhất.

"Lễ phục của cô đã được chuẩn bị xong, cô qua thử đi.”

Đồng Hải Mai dẫn theo Lâm Khiết Vy đi thử đồ,

Hạ Dịch Sâm ngồi ở khu chờ, lúc này đây, anh ta có một loại cảm giác chờ vị hôn thế đi thử áo cưới, trong lòng ngập tràn ước ao và ngọt ngào. Phòng thay đồ mở ra, Lâm Khiết Vy chậm rãi đi ra ngoài, con người của Hạ Dịch Sâm đột nhiên siết chặt, giống như trong nháy mắt lại dấy lên ngọn lửa, nhanh chóng đứng lên, ngơ ngác nhìn cô gái đẹp như tiên nữ, một câu cũng không nói nên lời.

Trong lòng anh ta điên cuồng gào thét: Có được giai nhân như thế, đời này không hối tiếc.