Sau khi hẹn thời gian và địa đi gặp mặt với Hạ Dịch Sâm, Lâm Khiết Vy thu dọn qua loa, sau đó để tài xế đưa cô đến bệnh viện. Hôm nay Hạ Dịch Sâm không phải trực ban, muốn hỏi thăm tình hình của em trai đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, cô chỉ có thể thành thật chờ y tá đi ra, mới có thể nhân cơ hội hỏi được.
Cửa phòng bệnh chăm sóc đặc biệt mở, y tá đi ra vẫn là người lần trước, nhìn thấy Lâm Khiết Vy đi đến trước mặt mình, rõ ràng không quá muốn nhìn thấy, nhưng vẫn phải làm ra dáng vẻ nhiệt tình.
"Tối hôm qua tình hình của Lâm Liên Hoài khá tốt, mặc dù không có quá nhiều khởi sắc, nhưng tình trạng không chuyển biến xấu, cũng xem như là tin tức không tệ”
Nghe nói bác sĩ Sâm rất quan tâm đến Lâm Khiết Vy, mọi người đều âm thầm đồn, nói bác sĩ Sâm bị Lâm Khiết Vy câu dẫn, vì thế cho dù bọn họ có chán ghét Lâm Khiết Vy xinh trước mắt này đến mức nào, cũng chỉ có thể kìm chế tính tình, dù sao ngộ nhỡ trong tương lai, bác sĩ Sâm và Lâm Khiết Vy này ở bên nhau, tương lai của bác sĩ Sâm vô cùng xán lạn, bọn họ tuyệt đối không đắc tội nổi.
Lâm Khiết Vy lại giật nảy mình, cô lo lắng hỏi. "Vẫn luôn không có khởi sắc gì ư?”
Nhưng vì sao đàn anh Sâm lại luôn nói với cô tình hình của Lâm Liên Hoài rất lạc quan? Y tá sửng sốt một lúc, giống như cảm thấy mình không cẩn thận chọc thủng vào bí mật gì, cô ta có chút lo sợ bất an, cũng không dám nói gì thêm nữa, bị dọa sợ đến mức vội vàng đi vào bên trong phòng.
Lâm Khiết Vy ở bên ngoài cửa vừa hoảng lại vừa vội, cô đi qua đi lại, lấy điện thoại di động của mình ra, chuẩn bị gọi điện cho Hạ Dịch Sâm, muốn hỏi một xíu tình hình của Lâm Liên Hoài, nhưng lại chần chờ.
Cô cứ như thế gọi điện thoại cho đàn anh Sâm, giống như đang chất vấn có phải đàn anh Sâm đang nói dối hay không, hình như chuyện này không được thích hợp cho lắm, vẫn nên chờ đến tối, gặp mặt đàn anh Sâm, trực tiếp hỏi anh ta.
Vẫn luôn không chuyển biến xấu, cùng với việc vẫn đang khôi phục, đây chính là hai khái niệm.
Trong lòng Lâm Khiết Vy nặng trĩu, cô rời khỏi bệnh viện, đầu óc rối bời, thế mà quên mất phải đi nơi nào, ngơ ngác đi trên con đường nhỏ gần bệnh viện, quên mất việc còn có tài xế đang chờ ở trước cổng bệnh viện.
Đột nhiên bên cạnh có một đứa bé trai mũm mĩm khoảng ba, bốn tuổi xông đến, va vào người của Lâm Khiết Vy, Lâm Khiết Vy không chút đề phòng, cứ thế ngã ngồi trên mặt đất. Đứa bé trai kia cũng bị ngã xuống đất, sửng sốt một lúc, sau đó cất tiếng khóc nức nở.
Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi từ căn nhà bên cạnh chạy ra, vẻ mặt hung dữ, nhìn qua giống như Trương Phi mặt đen, anh ta bể lấy bé trai kia, phủi qua quần áo, trừng mắt, quát to Lâm Khiết Vy.
"Là cô xô ngã con trai tôi hả? Cô không có mắt à?"
Lâm Khiết Vy không để cho mình bị oan, cô đứng lên, dịu giọng đáp. "Anh trai à, là con của anh đột nhiên chạy đến, va vào trên người tôi, anh bạn nhỏ, cháu nói cho bố biết, có đúng như vậy không?”
Trên mặt của bé trai kia vẫn còn vương nước mắt, cậu bé đẹp trai hơn bố nhiều, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đôi mắt to sáng ngời có thần, nhìn vô cùng dễ thương, cậu nhóc dùng giọng điệu trẻ con nói.
“Bố ơi, chị này mắng con là con hoang, còn xô con...
Đậu má! Lâm Khiết Vy ngây ra như phỗng. Còn có loại chuyện này nữa hả?
Làm thế nào mà đứa nhỏ kia có thể nói dối, đổi trắng thay đen như thế? Còn nói rất bài bản như vậy.
"Cô, cô mắng cháu khi nào chứ? Đang yên đang lành, chúng ta không quen biết gì nhau, cô có bị điên đâu mà mắng cháu?” Lâm Khiết Vy gấp đến mức mặt đỏ lên, giải thích với một đứa bé ba, bốn tuổi, thật đúng là mất mặt.
Người đàn ông mặt đen kia bế con trai của mình đứng lên, lộ ra vẻ mặt hung dữ, nhe răng quát.
"Cái gì? Cô dám mắng con trai tôi là con hoang u? Còn đánh con trai tôi? Cô là đồ phụ nữ độc ác xấu xa, bây giờ cô lập tức quỳ xuống xin lỗi con trai tôi, quỳ xuống!”
Cậu nhóc kia nép vào cổ bố, lén dùng đôi mắt to tròn của mình nhìn Lâm Khiết Vy, còn lộ ra nụ cười xấu xa.
Lâm Khiết Vy thiếu chút nữa đã giận điên lên, đây đúng là tai bay vạ gió, cô tức đến mức ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp, dáng vẻ này càng giống như cô chột dạ.
"Tôi, tôi cơ bản không mång thằng bé, càng không xô thắng bé ngã, con trai của anh đang nói dối." Người đàn ông càng thêm hung dữ trừng mắt nhìn cô.
"Trẻ con không biết nói dối, con trai tôi vẫn luôn là một đứa bé ngoan, thằng bé sẽ không nói dối, thằng bé nói cô mång nó chính là cô mắng nó, thằng bé nói cô đẩy thì chính là do cô đẩy, tôi nói cho cô biết nhé, cô đánh tôi, mắng tôi cũng không sao, nhưng cô mắng con trai tôi thì không được, hôm nay tôi sẽ không để yên chuyện này, nếu như cô không quỳ xuống nói xin lỗi thì cô đừng nghĩ đến chuyện đi!"
Lâm Khiết Vy thật sự cảm thấy cạn lời, cô trợn mắt, lẩm bẩm.
"Thật đúng là không nói lý, sợ hai bố con nhà này luôn."
Cô không còn gì để nói với loại người này, nói cả ngày cũng không thể giải thích rõ, nếu đã không thể dây vào, chẳng lẽ cô còn không thể trốn thoát hả? Sau khi nói xong, Lâm Khiết Vy di chuyển, dự định rời đi, không nghĩ đến người đàn ông kia một tay ôm đứa nhỏ, một tay đột nhiên túm lấy cánh tay của Lâm Khiết Vy, sức lực rất lớn, túm đến mức Lâm Khiết Vy kêu đau một tiếng.
"Anh làm gì thế, buông tôi ra!”
Người đàn ông kia nhe răng trợn mắt nói. "Cô nhanh quỳ xuống, xin lỗi!"
Lâm Khiết Vy không nghĩ đến sự việc lại biến thành bộ dạng này, cô tức giận đến mức đầu óc choáng váng.
"Anh nhanh buông tay ra, nếu không tôi sẽ tổ cáo anh tôi sàm sỡ đấy!”
"Sàm sỡ ư? Tôi còn muốn tố cáo cô tội hành hung con trai tôi đấy!”
Một chiếc xe ô tô lặng lẽ đến gần, đỗ ở bên cạnh,
một người đàn ông cao lớn từ trên xe bước xuống, đi đến bên cạnh Lâm Khiết Vy, cười nói với người đàn ông kia.
"Giữa ban ngày ban mặt lại muốn động tay động chân với con gái nhà người ta, đây là muốn thế nào hả?"
Lâm Khiết Vy nhìn thoáng qua người đàn ông kia, rất lạ mắt, có lẽ là một người qua đường có lòng tốt.
Người đàn ông kia hung dữ nói.
“Cậu là ai? Muốn xen vào chuyện của người khác hả?"
Người đàn ông này mặc âu phục đắt đỏ, một tay đút túi quần, ánh mắt mang theo ý cười, nhưng lại cười đến mức âm trầm, anh ta đột nhiên ra tay, túm lấy cổ tay của người đàn ông mặt đen kia, dường như không quá dùng sức, nhưng lại thấy người đàn ông mặt đen kia đau đến mức gương mặt trở nên vặn vẹo, còn tái nhợt nữa, anh ta không chống đỡ nổi ba giây bèn buông tay Lâm Khiết Vy ra, trên trán anh ta, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra. Người đàn ông mặc âu phục hất tay, người đàn ông mặt đen lùi về sau bốn, năm mét mới khó khăn đứng vững được, có thể nghĩ vừa rồi người đàn ông mặc âu phục kia ra tay nặng như thế nào.
Nhưng người đàn ông kia vẫn giữ nguyên nụ cười, sắc mặt anh ta không chút thay đổi, giống như đang chơi đùa.
"Về sau đối với phụ nữ phải khách sáo một xíu, nếu không sẽ rất dễ dàng bị tai bay vạ gió”
Người đàn ông mặt đen kia khó nuốt nổi cơn giận này, ngoài mạnh trong yếu nói.
"Anh đi khắp cái đất này hỏi thăm một chút, Trương Tiểu Phi tôi không phải loại người nhát gan!” Bé trai trong ngực anh ta cũng hất cắm lên, non
nớt mắng. "Trương Đại Phúc cháu cũng không phải loại người vô dụng!”
Lâm Khiết Vy xoa cánh tay đau nhức của mình, lúc này cô thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Trương Tiểu Phi? Trương Đại Phúc? Tên của hai người này cũng quá tùy ý.
Ý cười của người đàn ông kia càng sâu hơn, đồng thời anh ta cũng chậm rãi lấy tay từ trong túi quần ra, dùng tay hất tóc nhìn rất cool ngầu, đầu ngón tay kẹp một tấm danh thiếp, phóng ra, vừa khéo rơi ở trước ngực Trương Tiểu Phi.
"Trương Tiểu Phi à? Được, tôi nhớ kỹ anh rồi, nếu như anh có bất kỳ dị nghị gì, anh có thể đến tìm tôi."
Trương Tiểu Phi cầm lấy tấm danh thiếp lên, nhìn thoáng qua tên người kia, chỉ là nhìn thoáng qua, anh ta lập tức bị dọa sợ đến mức không nói hai lời, ôm đứa nhỏ trốn vào cửa hàng bên cạnh, sau đó đóng cửa cuốn lại.
Dáng vẻ đó, giống như gặp phải dã thú ăn thịt người vậy.
Người đàn ông cười chế giễu, sau đó nhìn theo bóng dáng biến mất của hai bố con kỳ hoa kia, cuối cùng nhìn về phía Lâm Khiết Vy, ý cười sâu hơn, ánh mắt lóe lên.