Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 113: Lại ngủ bù




Giấc ngủ này, hai người đều ngủ vô cùng say, nhất là Mạc Lâm Kiêu, năm năm qua, đây là lần đầu tiên anh ngủ an ổn như thế. Đêm hôm trước vì đầu gối cô có vết thương, ngồi bên cả đêm, dù sao cũng không thoải mái như bây giờ. Giấc ngủ lần này, Mạc Lâm Kiêu ngủ dậy muộn hơn bình thường hai tiếng!

Tới muộn... Trần Kiệt không nhịn được kinh ngạc, chạy vào trong phòng gọi dậy.

"Oa! Mù hai mắt chó của mình rồi!" Trần Kiệt nghiêm mặt, ước gì có thể lấy tay che mặt. Tình huống hiện giờ là sao đây? Vì sao anh ta thấy được một đôi uyên ương, trong đầu lóe lên một câu kỳ lạ, ánh nắng ấm áp chiếu từ cửa sổ vào, đôi uyên ương vùi đầu vào cổ nhau.

Tối hôm qua hai người đã trải qua chuyện gì?

Cô giống như con sâu lông, cuộn mình ở trong lòng anh, đều ngủ thành con mèo ngốc. Mà anh Kiêu không gần nữ sắc mọi người hay đồn, vươn tay ôm lấy người ta là xảy ra chuyện gì đây?

Trần Kiệt thở sâu một hơi, dùng giọng điệu coi như bình thường nhỏ giọng nói: “Anh Kiêu... Hôm nay có đến công ty không?"

Anh không thể ngủ bên cạnh Lâm Khiết Vy nữa, từ nay quân vương chẳng lâm triều đúng không?

Lông mi Mạc Lâm Kiêu hơi run rẩy, chậm rãi mở to mắt, tinh thần sảng khoái khiến cơ thể bay bổng, hương thơm tràn ngập trong khoang mũi. Anh quay mặt lạnh nhạt nhìn Trần Kiệt một lát, phát âm từ mũi, còn mang theo nồng đậm buồn ngủ: “Có đến công ty."

Sau khi nói xong, anh lại ôm vật nhỏ trong lòng, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ thêm nửa tiếng.

Trần Kiệt cảm thấy không thể nhìn nổi nữa, không nhịn được nói: "Bây giờ đã là tám giờ rưỡi rồi.”

Bình thường anh Kiêu vì rèn luyện buổi sáng, hơn sáu giờ đã tỉnh lại, còn dậy sớm hơn cả Trần Kiệt, bộ dạng không giống như hôm nay. Mạc Lâm Kiêu hơi thở dài, một tay vẫy với anh ta, ý bảo anh ta có thể cút ra ngoài, sau đó không tình nguyện chậm rãi ngồi dậy.

Trần Kiệt không có lá gan tiếp tục thăm dò bên cạnh anh Kiêu sắp phát hỏa, mang theo cái đuôi nhanh chóng chạy ra ngoài. Thân là cái loa nhỏ, đương nhiên chuyện này phải chia sẻ với Nam Cung Hào trước tiên rồi. Mạc Lâm Kiêu nâng đầu, không có chút đau đớn sau khi say rượu, hóa ra chỉ cần anh uống một chút rượu thì ngày hôm sau cơn đau đầu sẽ càng trầm trọng hơn, như thể có mũi khoan đang khoan vào đầu anh. Cho nên anh ít khi uống rượu, trên cơ bản đều là dùng trà thay thế.

Tối hôm qua thật sự là bực mình buồn bực, mới chủ động uống whisky, không ngờ whisky mà Phùng Thiên Long giấu rất mạnh, trên đường về nhà anh đã cảm thấy hơi hỗn loạn rồi. Nhưng anh có võ công trong người, ngồi trên xe đã bắt đầu tự vận chuyển nội lực, phát huy cảm giác say ra ngoài. Khi trở về nhà, cho dù anh có chút cảm giác say, nói chuyện cũng có chút không hãm được, nhưng những chuyện nhỏ nhặt tối hôm qua vẫn rành rành trước mắt, rõ ràng như vậy.

Suy nghĩ một lát, tối hôm qua mình mặt dày mày dạn bảo Lâm Khiết Vy đỡ mình lên lầu, còn bá đạo ép cô ở lại ngủ cùng, đúng là mất mặt, Mạc Lâm Kiêu vội vàng đi tắm. Khi tắm xong ra ngoài, chỉ quấn chiếc khăn tắm, thì phát hiện cô nhóc kia vẫn đang ngủ như con heo, không khỏi có chút ảo não. Vì sao mỗi lần gây họa, cô vẫn luôn có thể không chịu để tâm còn sống vui vẻ, đúng là vô tâm?

Anh đi qua vỗ mặt cô, lớn tiếng nói: "Tám giờ bốn mươi rồi!" "Cái gì? Mấy giờ rồi hả?" Lâm Khiết Vy đôi mắt mông lung sợ nhất là muộn, nghe thấy thời gian, u mê hồ đồ ngồi dậy trước, vươn tay dụi mắt một lát mới hơi tỉnh táo lại. Cô đột nhiên ngẩng mặt lên, lọt vào tầm mắt thực ra là bức tranh mỹ nam tắm rửa, tóc còn đang nhỏ nước.

"Ai da!" Lâm Khiết Vy vội vàng cúi đầu, vùi mặt vào trong chăn. Mạc Lâm Kiêu âm thầm khinh bỉ mắng cô một câu, vậy mà không dám nhìn anh, dáng người anh rất khó nhìn sao?

"Tám giờ bốn mươi, xem ra hôm nay cô chuẩn bị tiếp tục xin nghỉ."

Nghe thấy thế, Lâm Khiết Vy sợ tới mức hét lên quái dị, nhanh nhẹn nhảy xuống giường, dép lê đều đi ngược, vội vàng chạy ra khỏi phòng anh.

Vừa đến khoa tim, còn chưa cống hiến được cái rắm gì, đã bắt đầu bỏ bê công việc xin nghỉ, mặt mũi cô không lớn như thế.

Đánh răng rửa mặt chải tóc mất tổng cộng chưa tới 2 phút, thân là thiếu nữ thanh xuân trẻ tuổi, cô đã phá vỡ kỷ lục rửa mặt nhanh nhất. Vỗ nước lên mặt đơn giản một lát, cầm bừa một chiếc váy ở trong tủ quần áo mặc vào, tung tăng chạy ra ngoài. Bữa sáng chắc chắn không có thời gian ăn, nhận lấy hộp cơm dinh dưỡng cao nhất bác Trần đã chuẩn bị, cô thúc giục lái xe nhanh lái đi.

Mạc Lâm Kiêu ngồi ở trong phòng ăn thảnh thơi nhìn báo chí ăn bữa sáng, có vẻ không nóng không vội, khóe mắt liếc thấy cô nhóc kia lướt nhanh như một cơn gió, không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Không phải là y tá bình thường, còn là thực tập, có cần phải để ý chuyện đến muộn như thế không? Một tháng chỉ kiếm được mấy đồng, còn bận rộn muốn chết. Trong đầu đột nhiên lóe lên ánh sáng, xuất hiện một ý nghĩ khó mà tin!

Vòng ngọc mà cô trộm không phải là....

“Trần Kiệt!" Bỗng nhiên Mạc Lâm Kiêu cao giọng gọi, Trần Kiệt đang nhỏ giọng nói chuyện với Nam Cung Hào ở phòng khách hoảng sợ, vội vàng chạy về phía phòng ăn.

"Anh Kiêu! Anh có gì phân phó?"

"Bên tòa nhà hoàng kim có báo cáo, bán ngôi sao mùa xuân với giá bao nhiêu hay không?"

"Á.." Đột nhiên hỏi vấn đề này, thật sự khiến anh ta không kịp trở tay, không nhịn được gãi đầu khó xử nói: "Chuyện này chuyện này tôi không hỏi... Đợi điều tra rõ ràng lại báo cáo với anh." Cuối cùng bác Trần không nhịn được châm chọc: "Lại không mang đầu óc như vậy, cũng đừng đi theo cậu Kiêu nữa, ở nhà theo bố học làm quản gia đi."

Trần Kiệt ngượng ngùng, trên mặt cũng có chút không nhịn được.

Một loạt ô tô của Mạc Lâm Kiêu đỗ ở trước cửa tập đoàn Mạc Thiên, sau khi xuống xe, bóng dáng kia vô cùng chói mắt dưới ánh mặt trời.

Trong đại sảnh tầng một đã có bốn năm quản lý cấp cao đợi, tất cả đều nơm nớp lo sợ.

Bởi vì lần trước cậu Kiêu phát giận, đuổi việc rất nhiều người, mà hôm nay bọn họ chủ động tới nhận sai, bởi vì công việc hôm qua cậu Kiêu dặn đò, bọn họ cũng chưa thể hoàn thành.

Tất cả nhân viên công tác đều cùng cúi đầu với Mạc Lâm Kiêu, Mạc Lâm Kiêu không nhìn về phía khác kiêu ngạo nện bước, đi về phía thang máy chuyên dụng.

Mấy quản lý cấp cao bị đuổi việc tuyệt đối không ngờ tới, hôm nay chủ động ở tầng một nghênh đón cậu Kiêu, còn dẫn đầu thẳng thắn thành khẩn kết quả mình không hoàn thành công việc, thực sự lại kinh ngạc vui mừng như thế.

Cậu Kiêu không chỉ không đuổi việc bọn họ, còn hiếm khi tính tình tốt bảo bọn họ không cần có áp lực, công việc không cần vội, bảo đảm chất lượng hoàn thành tốt là được rồi.

Cậu Kiêu không đại khai sát giới khiến bọn họ được cưng chiều mà sợ hãi, mấy quản lý cấp cao ở góc sáng sủa không có ai ôm đầu khóc rống.

Ai cũng không biết vì sao, nhưng mà tất cả mọi người nhạy bén cảm nhận được, tâm tình của cậu Kiêu hôm nay rất tốt.

Trần Kiệt dẫn theo thuộc hạ điều tra về ngôi sao mùa xuân tới cửa văn phòng Mạc Lâm Kiêu báo cáo, vốn tưởng rằng Mạc Lâm Kiêu đang mở cuộc họp cỡ nhỏ không có thời gian, cần đợi một lát, không ngờ vậy mà Mạc Lâm Kiêu kết thúc cuộc họp cỡ nhỏ trước, đuổi mấy quản lý rời đi, cho bọn họ không gian thời gian.

"Anh Kiêu, tất cả mọi chuyện về ngôi sao mùa xuân, để người này báo cáo đi ạ" Trần Kiệt nói xong, lập tức đứng sang một bên.

Mạc Lâm Kiêu xoay chiếc bút trong tay, lạnh nhạt hỏi: “Bán ngôi sao mùa xuân được bao nhiêu tiền?"